Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…
Chương 316: Sao Tôi Có Thể Chậm Trễ Cơ Chứ
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Thấy đã đuổi kịp đoàn người, ông cụ Tôn đột ngột dừng lại.Đồng thời, ông ấy ra hiệu cho tôi dừng lại theo. "Đại đồ đệ, nhìn thử xem những người này còn sống hay đã chết?" Câu nói của ông cụ Tôn hơi khó hiểu, nhìn người sống hay chết thì ông ấy còn giỏi hơn tôi chứ.Tại sao vào thời khắc quan trọng này ông ấy lại hỏi tôi câu này? Có điều ông ấy đã hỏi thì tôi cũng sẵn lòng trả lời. "Tam hỏa đều còn, là người sống". Nghe tôi trả lời xong ông cụ Tôn không hề có vẻ nhẹ nhõm hơn mà lông mày còn cau chặt lại. "Sư phụ, có vấn đề gì sao?" Tôi thấy rất khó hiểu, trong lòng càng thêm bất an.Mỗi lần ông cụ Tôn phản ứng như vậy thì kiểu gì cũng có chuyện lớn. Nhưng ông cụ Tôn chỉ lắc đầu mà không trả lời tôi. Tôi vẫn muốn gặng hỏi nhưng đoàn người đằng trước đột nhiên rẽ hướng, dần dần bước vào trong một bụi cỏ tranh. Rõ ràng lên núi chỉ có một con đường mà chúng tôi đang đi, hai bên đều là vách đá.Nhưng sau cú rẽ kia thì đột nhiên một con đường ở sườn núi lộ ra. "Quả nhiên họ đi tới thánh địa!" Tôi và ông cụ Tôn đã từng tới thánh địa, mặc dù không phải do chúng tôi tự tìm đường nhưng vẫn có chút ấn tượng. Không đợi ông ấy nhắc, tôi đã kinh hoàng thốt lên. Cảnh tượng như ở dưới địa ngục kia lại hiện ra trong đầu tôi. Mặc dù không có cây cột nào nhưng rùa thần lúc trước chính là một tiền lệ.Nếu đoàn người này bước vào thánh địa thì hậu quả đúng là... Tôi không khỏi rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa mà vội vã chạy thục mạng đuổi theo. Hình như ông cụ Tôn đã kéo tôi lại nhưng lúc này tôi như sắp phát điên, dùng lực hất tay ông ấy ra. Mạng người quan trọng, sao tôi có thể chậm trễ cơ chứ? Con đường này nằm trong khe núi vừa hẹp vừa dốc, chỉ vừa cho một người đi qua.Bởi vậy, cho dù tôi có muốn lao lên trước cản họ thì cũng không được. Không còn cách nào, tôi chỉ đành kéo người đi sau cùng lại, dùng lực xoay người đó quay lại phía tôi. Lúc trước tôi chỉ nhìn thấy cơ thể họ cứng ngắc đi về phía trước chứ chưa quan sát kỹ gương mặt họ. Giờ người phụ nữ này quay lại tôi mới nhìn kỹ hơn. Người thì có người đẹp người xấu nhưng dung nhan khiến người ta nhìn một lần đã sợ vỡ mật thì hôm nay tôi mới được chứng kiến. Người phụ nữ trước mặt tôi có dung nhan khiến tôi suýt ngất xỉu..
Thấy đã đuổi kịp đoàn người, ông cụ Tôn đột ngột dừng lại.
Đồng thời, ông ấy ra hiệu cho tôi dừng lại theo.
"Đại đồ đệ, nhìn thử xem những người này còn sống hay đã chết?"
Câu nói của ông cụ Tôn hơi khó hiểu, nhìn người sống hay chết thì ông ấy còn giỏi hơn tôi chứ.
Tại sao vào thời khắc quan trọng này ông ấy lại hỏi tôi câu này?
Có điều ông ấy đã hỏi thì tôi cũng sẵn lòng trả lời.
"Tam hỏa đều còn, là người sống".
Nghe tôi trả lời xong ông cụ Tôn không hề có vẻ nhẹ nhõm hơn mà lông mày còn cau chặt lại.
"Sư phụ, có vấn đề gì sao?"
Tôi thấy rất khó hiểu, trong lòng càng thêm bất an.
Mỗi lần ông cụ Tôn phản ứng như vậy thì kiểu gì cũng có chuyện lớn.
Nhưng ông cụ Tôn chỉ lắc đầu mà không trả lời tôi.
Tôi vẫn muốn gặng hỏi nhưng đoàn người đằng trước đột nhiên rẽ hướng, dần dần bước vào trong một bụi cỏ tranh.
Rõ ràng lên núi chỉ có một con đường mà chúng tôi đang đi, hai bên đều là vách đá.
Nhưng sau cú rẽ kia thì đột nhiên một con đường ở sườn núi lộ ra.
"Quả nhiên họ đi tới thánh địa!"
Tôi và ông cụ Tôn đã từng tới thánh địa, mặc dù không phải do chúng tôi tự tìm đường nhưng vẫn có chút ấn tượng.
Không đợi ông ấy nhắc, tôi đã kinh hoàng thốt lên.
Cảnh tượng như ở dưới địa ngục kia lại hiện ra trong đầu tôi.
Mặc dù không có cây cột nào nhưng rùa thần lúc trước chính là một tiền lệ.
Nếu đoàn người này bước vào thánh địa thì hậu quả đúng là...
Tôi không khỏi rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa mà vội vã chạy thục mạng đuổi theo.
Hình như ông cụ Tôn đã kéo tôi lại nhưng lúc này tôi như sắp phát điên, dùng lực hất tay ông ấy ra.
Mạng người quan trọng, sao tôi có thể chậm trễ cơ chứ?
Con đường này nằm trong khe núi vừa hẹp vừa dốc, chỉ vừa cho một người đi qua.
Bởi vậy, cho dù tôi có muốn lao lên trước cản họ thì cũng không được.
Không còn cách nào, tôi chỉ đành kéo người đi sau cùng lại, dùng lực xoay người đó quay lại phía tôi.
Lúc trước tôi chỉ nhìn thấy cơ thể họ cứng ngắc đi về phía trước chứ chưa quan sát kỹ gương mặt họ.
Giờ người phụ nữ này quay lại tôi mới nhìn kỹ hơn.
Người thì có người đẹp người xấu nhưng dung nhan khiến người ta nhìn một lần đã sợ vỡ mật thì hôm nay tôi mới được chứng kiến.
Người phụ nữ trước mặt tôi có dung nhan khiến tôi suýt ngất xỉu..
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Thấy đã đuổi kịp đoàn người, ông cụ Tôn đột ngột dừng lại.Đồng thời, ông ấy ra hiệu cho tôi dừng lại theo. "Đại đồ đệ, nhìn thử xem những người này còn sống hay đã chết?" Câu nói của ông cụ Tôn hơi khó hiểu, nhìn người sống hay chết thì ông ấy còn giỏi hơn tôi chứ.Tại sao vào thời khắc quan trọng này ông ấy lại hỏi tôi câu này? Có điều ông ấy đã hỏi thì tôi cũng sẵn lòng trả lời. "Tam hỏa đều còn, là người sống". Nghe tôi trả lời xong ông cụ Tôn không hề có vẻ nhẹ nhõm hơn mà lông mày còn cau chặt lại. "Sư phụ, có vấn đề gì sao?" Tôi thấy rất khó hiểu, trong lòng càng thêm bất an.Mỗi lần ông cụ Tôn phản ứng như vậy thì kiểu gì cũng có chuyện lớn. Nhưng ông cụ Tôn chỉ lắc đầu mà không trả lời tôi. Tôi vẫn muốn gặng hỏi nhưng đoàn người đằng trước đột nhiên rẽ hướng, dần dần bước vào trong một bụi cỏ tranh. Rõ ràng lên núi chỉ có một con đường mà chúng tôi đang đi, hai bên đều là vách đá.Nhưng sau cú rẽ kia thì đột nhiên một con đường ở sườn núi lộ ra. "Quả nhiên họ đi tới thánh địa!" Tôi và ông cụ Tôn đã từng tới thánh địa, mặc dù không phải do chúng tôi tự tìm đường nhưng vẫn có chút ấn tượng. Không đợi ông ấy nhắc, tôi đã kinh hoàng thốt lên. Cảnh tượng như ở dưới địa ngục kia lại hiện ra trong đầu tôi. Mặc dù không có cây cột nào nhưng rùa thần lúc trước chính là một tiền lệ.Nếu đoàn người này bước vào thánh địa thì hậu quả đúng là... Tôi không khỏi rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa mà vội vã chạy thục mạng đuổi theo. Hình như ông cụ Tôn đã kéo tôi lại nhưng lúc này tôi như sắp phát điên, dùng lực hất tay ông ấy ra. Mạng người quan trọng, sao tôi có thể chậm trễ cơ chứ? Con đường này nằm trong khe núi vừa hẹp vừa dốc, chỉ vừa cho một người đi qua.Bởi vậy, cho dù tôi có muốn lao lên trước cản họ thì cũng không được. Không còn cách nào, tôi chỉ đành kéo người đi sau cùng lại, dùng lực xoay người đó quay lại phía tôi. Lúc trước tôi chỉ nhìn thấy cơ thể họ cứng ngắc đi về phía trước chứ chưa quan sát kỹ gương mặt họ. Giờ người phụ nữ này quay lại tôi mới nhìn kỹ hơn. Người thì có người đẹp người xấu nhưng dung nhan khiến người ta nhìn một lần đã sợ vỡ mật thì hôm nay tôi mới được chứng kiến. Người phụ nữ trước mặt tôi có dung nhan khiến tôi suýt ngất xỉu..