Tác giả:

Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…

Chương 333: Xem Ra Đó Là Kiệt Tác Của Ngọn Lửa Kia

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Âm thanh tới quá đột ngột khiến tôi giật bắn mình, nhưng âm thanh đó cứ như bấm phải nút dừng, lập tức im bắt.   Trong không gian, một thứ mùi không rõ là gì bay tới.   Đó là mùi cháy khét và mang thêm cả mùi thơm đặc biệt.   Tôi còn chưa rõ đó là chuyện gì thì luồng sương mù trước mặt lập tức tan biến..Tiên Hiệp HayTiếng soạt soạt trước đó biến thành tiếng bước chân rời rạc như có thứ gì đó đang hoảng loạn, nháo nhào cả lên vậy.   “Coi như chúng mày biết điều.Nói cho chúng mày biết.Hôm nay mối thù giữa đồ đệ của tao và chúng mày đã được giải quyết.Con chồn trong lồ ng kia, khi nào về tao sẽ thả nó, nếu như còn bám không chịu buông thì không dễ bỏ chạy như thế này đâu!”  Thấy tiếng bước chân xa dần, ông Tôn còn không quên ra uy.   Tôi lập tức hiểu ra.Mặc dù trước đo không biết ông Tôn đã dùng cách gì để cắt đứt sự giăng mắc giữa tôi và chồn yêu nhưng do chúng tôi vội vã nên nhất thời quên mất thả con chồn ở trong sân nhà.   Thế nên chồn yêu cảm thấy không cam tâm, muốn tìm cơ hội để đòi mạng tôi nữa.   Ông Tôn vừa nói dứt lời là cổ thi sẽ đuổi theo thì đám chồn đã chặn đường chúng tôi.   Không thể phủ nhận cái thứ này rất thông minh, kỳ quái.   Đợi khi sương mù tan hết, tôi vội vàng nhìn về phía ngọn lửa xanh bay đi thì chỉ thấy một đống bột màu trắng ở đó.   Xem ra đó là kiệt tác của ngọn lửa kia.  “Sư phụ, đây là lửa gì vậy? Trông có phần thần bí”.   Tôi không nhịn được bèn hỏi ông Tôn với vẻ tò mò.   Ông Tôn cẩn thận dập lửa, sau đó cất vào trong người.   “Loại lửa này nói ra thì huyền diệu lắm.Nếu như không phải hiện tại tôi khống chế chưa tốt thì đến cả cổ thi nó cũng có thể đốt chết đấy”.  Nói tới ngọn lửa này, khuôn mặt ông Tôn hiện lên vẻ kính nể.   “Lửa này không dùng để thiêu người mà chuyên dùng để thiêu tà vật, thế nào, thần kỳ không?”  Lửa chuyên dùng để thiêu tà vật sao? Sao tôi chưa từng nghe thấy vậy?  Thấy khuôn mặt hoang mang của tôi, ông Tôn chậc lưỡi rồi lại dìu tôi đi về phía trước.   Nhưng vừa đi được hai bước thì đằng trước có động tĩnh.   Hai chúng tôi lập tức nín thở, cẩn thận lắng nghe âm thanh.   “Sư phụ, hình như có người lái xe tới”..

Âm thanh tới quá đột ngột khiến tôi giật bắn mình, nhưng âm thanh đó cứ như bấm phải nút dừng, lập tức im bắt.   

Trong không gian, một thứ mùi không rõ là gì bay tới.   

Đó là mùi cháy khét và mang thêm cả mùi thơm đặc biệt.   

Tôi còn chưa rõ đó là chuyện gì thì luồng sương mù trước mặt lập tức tan biến..

Tiên Hiệp Hay

Tiếng soạt soạt trước đó biến thành tiếng bước chân rời rạc như có thứ gì đó đang hoảng loạn, nháo nhào cả lên vậy.   

“Coi như chúng mày biết điều.

Nói cho chúng mày biết.

Hôm nay mối thù giữa đồ đệ của tao và chúng mày đã được giải quyết.

Con chồn trong lồ ng kia, khi nào về tao sẽ thả nó, nếu như còn bám không chịu buông thì không dễ bỏ chạy như thế này đâu!”  

Thấy tiếng bước chân xa dần, ông Tôn còn không quên ra uy.   

Tôi lập tức hiểu ra.

Mặc dù trước đo không biết ông Tôn đã dùng cách gì để cắt đứt sự giăng mắc giữa tôi và chồn yêu nhưng do chúng tôi vội vã nên nhất thời quên mất thả con chồn ở trong sân nhà.   

Thế nên chồn yêu cảm thấy không cam tâm, muốn tìm cơ hội để đòi mạng tôi nữa.   

Ông Tôn vừa nói dứt lời là cổ thi sẽ đuổi theo thì đám chồn đã chặn đường chúng tôi.   

Không thể phủ nhận cái thứ này rất thông minh, kỳ quái.   

Đợi khi sương mù tan hết, tôi vội vàng nhìn về phía ngọn lửa xanh bay đi thì chỉ thấy một đống bột màu trắng ở đó.   

Xem ra đó là kiệt tác của ngọn lửa kia.  

“Sư phụ, đây là lửa gì vậy? Trông có phần thần bí”.   

Tôi không nhịn được bèn hỏi ông Tôn với vẻ tò mò.   

Ông Tôn cẩn thận dập lửa, sau đó cất vào trong người.   

“Loại lửa này nói ra thì huyền diệu lắm.

Nếu như không phải hiện tại tôi khống chế chưa tốt thì đến cả cổ thi nó cũng có thể đốt chết đấy”.  

Nói tới ngọn lửa này, khuôn mặt ông Tôn hiện lên vẻ kính nể.   

“Lửa này không dùng để thiêu người mà chuyên dùng để thiêu tà vật, thế nào, thần kỳ không?”  

Lửa chuyên dùng để thiêu tà vật sao? Sao tôi chưa từng nghe thấy vậy?  

Thấy khuôn mặt hoang mang của tôi, ông Tôn chậc lưỡi rồi lại dìu tôi đi về phía trước.   

Nhưng vừa đi được hai bước thì đằng trước có động tĩnh.   

Hai chúng tôi lập tức nín thở, cẩn thận lắng nghe âm thanh.   

“Sư phụ, hình như có người lái xe tới”..

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Âm thanh tới quá đột ngột khiến tôi giật bắn mình, nhưng âm thanh đó cứ như bấm phải nút dừng, lập tức im bắt.   Trong không gian, một thứ mùi không rõ là gì bay tới.   Đó là mùi cháy khét và mang thêm cả mùi thơm đặc biệt.   Tôi còn chưa rõ đó là chuyện gì thì luồng sương mù trước mặt lập tức tan biến..Tiên Hiệp HayTiếng soạt soạt trước đó biến thành tiếng bước chân rời rạc như có thứ gì đó đang hoảng loạn, nháo nhào cả lên vậy.   “Coi như chúng mày biết điều.Nói cho chúng mày biết.Hôm nay mối thù giữa đồ đệ của tao và chúng mày đã được giải quyết.Con chồn trong lồ ng kia, khi nào về tao sẽ thả nó, nếu như còn bám không chịu buông thì không dễ bỏ chạy như thế này đâu!”  Thấy tiếng bước chân xa dần, ông Tôn còn không quên ra uy.   Tôi lập tức hiểu ra.Mặc dù trước đo không biết ông Tôn đã dùng cách gì để cắt đứt sự giăng mắc giữa tôi và chồn yêu nhưng do chúng tôi vội vã nên nhất thời quên mất thả con chồn ở trong sân nhà.   Thế nên chồn yêu cảm thấy không cam tâm, muốn tìm cơ hội để đòi mạng tôi nữa.   Ông Tôn vừa nói dứt lời là cổ thi sẽ đuổi theo thì đám chồn đã chặn đường chúng tôi.   Không thể phủ nhận cái thứ này rất thông minh, kỳ quái.   Đợi khi sương mù tan hết, tôi vội vàng nhìn về phía ngọn lửa xanh bay đi thì chỉ thấy một đống bột màu trắng ở đó.   Xem ra đó là kiệt tác của ngọn lửa kia.  “Sư phụ, đây là lửa gì vậy? Trông có phần thần bí”.   Tôi không nhịn được bèn hỏi ông Tôn với vẻ tò mò.   Ông Tôn cẩn thận dập lửa, sau đó cất vào trong người.   “Loại lửa này nói ra thì huyền diệu lắm.Nếu như không phải hiện tại tôi khống chế chưa tốt thì đến cả cổ thi nó cũng có thể đốt chết đấy”.  Nói tới ngọn lửa này, khuôn mặt ông Tôn hiện lên vẻ kính nể.   “Lửa này không dùng để thiêu người mà chuyên dùng để thiêu tà vật, thế nào, thần kỳ không?”  Lửa chuyên dùng để thiêu tà vật sao? Sao tôi chưa từng nghe thấy vậy?  Thấy khuôn mặt hoang mang của tôi, ông Tôn chậc lưỡi rồi lại dìu tôi đi về phía trước.   Nhưng vừa đi được hai bước thì đằng trước có động tĩnh.   Hai chúng tôi lập tức nín thở, cẩn thận lắng nghe âm thanh.   “Sư phụ, hình như có người lái xe tới”..

Chương 333: Xem Ra Đó Là Kiệt Tác Của Ngọn Lửa Kia