Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…
Chương 349
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Bốn mắt nhìn nhau, tôi sợ hãi nhảy dựng lên, vô thức lùi về phía sau đồng thời buột miệng chửi rủa. “Mẹ kiếp, ông nội nó chứ, ai đứng ngoài cửa sổ nhìn vào thế? Nói họ tên đi!” Sau khi chửi xong, bên ngoài không hề có phản ứng gì, chỉ có tiếng loạt soạt của tiếng giấy được thổi vang lên không ngừng. Sau khi bị dọa sợ khiếp thì tôi từ từ bình tĩnh lại. Mặc dù chỉ nhìn qua khe cửa nhưng đôi mắt đó, sắc mặt đó chắc chắn không phải là của người sống. Còn cả tờ bùa vàng được dán trên trán nữa, đó là cái thứ chỉ dùng để điều khiển thi thể, người bình thường dán cái thứ đó lên trán làm gì? Tôi lạnh sống lưng.Nói cách khác kẻ đứng ngoài nhìn trộm vào cửa sổ của tôi là một cương thi sao? Nhưng tôi suy nghĩ thì lại cảm thấy có gì đó không đúng. Vừa rồi tôi nhìn thấy rõ, tấm bùa vàng được dán trên mặt kẻ đó bay phấp phới cùng hơi thở. Cương thi biết thở sao? Đương nhiên là không thể! Cương thi không thể, hồn thể - cái thứ không có thực thể thì lại càng không thể. Tôi thầm chửi rủa, sao mà rắc rối cứ thi nhau ập tới, không thể cho tôi nghỉ ngơi một chút sao? Có điều rắc rối thì vẫn là rắc rối, sự việc vẫn cần phải giải quyết.Liễu Nguyệt Như và Phương Tuyết ngủ ở phòng bên cạnh.Phải rồi, còn cả Tam Thanh đang hôn mê bất tỉnh nữa, nếu tôi ra tay chậm trễ, nhỡ bọn họ bị thương thì rắc rối sẽ lớn lắm. Nghĩ tới đây tôi cũng chẳng còn quan tâm đối phương là người hay ma mà chỉ khẽ vận khí đồng thời giơ chân đạp về phía cửa sổ. Cùng với tiếng kính vỡ thì chân tôi đạp trúng thứ gì đó cứng ngắc. Tôi vội vàng quay đầu nhìn.Cái thứ cứng ngắc đó chính là khuôn mặt vừa nãy áp sát vào cửa sổ sao? Tôi không ngờ mặt của cái thứ này lại cứng như vậy.Bị tôi đạp như thế mà đối phương không hề bị đá văng ra, còn cổ chân tôi thì tê rần. “Trời trời, đây là một hung thi à?” Thi thể của người mới chết chắc chắn sẽ không cứng tới mức thế này.Chỉ có hung thi đã chết mấy chục năm, thậm chí hàng trăm năm thì mới cứng tới mức đá và đao thương bất nhập như thế. Đối phương đã là một hung thi thì tôi không thể khinh suất được. Tôi lập tức tập trung vận khí, nhanh chóng vẽ ra ngũ lôi thần phù trong không trung, và khi nét bút cuối cùng xong xuôi, tôi dùng lòng bàn tay đẩy mạnh, miệng hô lớn: “Đi!”.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi sợ hãi nhảy dựng lên, vô thức lùi về phía sau đồng thời buột miệng chửi rủa.
“Mẹ kiếp, ông nội nó chứ, ai đứng ngoài cửa sổ nhìn vào thế? Nói họ tên đi!”
Sau khi chửi xong, bên ngoài không hề có phản ứng gì, chỉ có tiếng loạt soạt của tiếng giấy được thổi vang lên không ngừng.
Sau khi bị dọa sợ khiếp thì tôi từ từ bình tĩnh lại.
Mặc dù chỉ nhìn qua khe cửa nhưng đôi mắt đó, sắc mặt đó chắc chắn không phải là của người sống.
Còn cả tờ bùa vàng được dán trên trán nữa, đó là cái thứ chỉ dùng để điều khiển thi thể, người bình thường dán cái thứ đó lên trán làm gì?
Tôi lạnh sống lưng.
Nói cách khác kẻ đứng ngoài nhìn trộm vào cửa sổ của tôi là một cương thi sao?
Nhưng tôi suy nghĩ thì lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Vừa rồi tôi nhìn thấy rõ, tấm bùa vàng được dán trên mặt kẻ đó bay phấp phới cùng hơi thở.
Cương thi biết thở sao?
Đương nhiên là không thể!
Cương thi không thể, hồn thể - cái thứ không có thực thể thì lại càng không thể.
Tôi thầm chửi rủa, sao mà rắc rối cứ thi nhau ập tới, không thể cho tôi nghỉ ngơi một chút sao?
Có điều rắc rối thì vẫn là rắc rối, sự việc vẫn cần phải giải quyết.
Liễu Nguyệt Như và Phương Tuyết ngủ ở phòng bên cạnh.
Phải rồi, còn cả Tam Thanh đang hôn mê bất tỉnh nữa, nếu tôi ra tay chậm trễ, nhỡ bọn họ bị thương thì rắc rối sẽ lớn lắm.
Nghĩ tới đây tôi cũng chẳng còn quan tâm đối phương là người hay ma mà chỉ khẽ vận khí đồng thời giơ chân đạp về phía cửa sổ.
Cùng với tiếng kính vỡ thì chân tôi đạp trúng thứ gì đó cứng ngắc.
Tôi vội vàng quay đầu nhìn.
Cái thứ cứng ngắc đó chính là khuôn mặt vừa nãy áp sát vào cửa sổ sao?
Tôi không ngờ mặt của cái thứ này lại cứng như vậy.
Bị tôi đạp như thế mà đối phương không hề bị đá văng ra, còn cổ chân tôi thì tê rần.
“Trời trời, đây là một hung thi à?”
Thi thể của người mới chết chắc chắn sẽ không cứng tới mức thế này.
Chỉ có hung thi đã chết mấy chục năm, thậm chí hàng trăm năm thì mới cứng tới mức đá và đao thương bất nhập như thế.
Đối phương đã là một hung thi thì tôi không thể khinh suất được.
Tôi lập tức tập trung vận khí, nhanh chóng vẽ ra ngũ lôi thần phù trong không trung, và khi nét bút cuối cùng xong xuôi, tôi dùng lòng bàn tay đẩy mạnh, miệng hô lớn: “Đi!”.
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Bốn mắt nhìn nhau, tôi sợ hãi nhảy dựng lên, vô thức lùi về phía sau đồng thời buột miệng chửi rủa. “Mẹ kiếp, ông nội nó chứ, ai đứng ngoài cửa sổ nhìn vào thế? Nói họ tên đi!” Sau khi chửi xong, bên ngoài không hề có phản ứng gì, chỉ có tiếng loạt soạt của tiếng giấy được thổi vang lên không ngừng. Sau khi bị dọa sợ khiếp thì tôi từ từ bình tĩnh lại. Mặc dù chỉ nhìn qua khe cửa nhưng đôi mắt đó, sắc mặt đó chắc chắn không phải là của người sống. Còn cả tờ bùa vàng được dán trên trán nữa, đó là cái thứ chỉ dùng để điều khiển thi thể, người bình thường dán cái thứ đó lên trán làm gì? Tôi lạnh sống lưng.Nói cách khác kẻ đứng ngoài nhìn trộm vào cửa sổ của tôi là một cương thi sao? Nhưng tôi suy nghĩ thì lại cảm thấy có gì đó không đúng. Vừa rồi tôi nhìn thấy rõ, tấm bùa vàng được dán trên mặt kẻ đó bay phấp phới cùng hơi thở. Cương thi biết thở sao? Đương nhiên là không thể! Cương thi không thể, hồn thể - cái thứ không có thực thể thì lại càng không thể. Tôi thầm chửi rủa, sao mà rắc rối cứ thi nhau ập tới, không thể cho tôi nghỉ ngơi một chút sao? Có điều rắc rối thì vẫn là rắc rối, sự việc vẫn cần phải giải quyết.Liễu Nguyệt Như và Phương Tuyết ngủ ở phòng bên cạnh.Phải rồi, còn cả Tam Thanh đang hôn mê bất tỉnh nữa, nếu tôi ra tay chậm trễ, nhỡ bọn họ bị thương thì rắc rối sẽ lớn lắm. Nghĩ tới đây tôi cũng chẳng còn quan tâm đối phương là người hay ma mà chỉ khẽ vận khí đồng thời giơ chân đạp về phía cửa sổ. Cùng với tiếng kính vỡ thì chân tôi đạp trúng thứ gì đó cứng ngắc. Tôi vội vàng quay đầu nhìn.Cái thứ cứng ngắc đó chính là khuôn mặt vừa nãy áp sát vào cửa sổ sao? Tôi không ngờ mặt của cái thứ này lại cứng như vậy.Bị tôi đạp như thế mà đối phương không hề bị đá văng ra, còn cổ chân tôi thì tê rần. “Trời trời, đây là một hung thi à?” Thi thể của người mới chết chắc chắn sẽ không cứng tới mức thế này.Chỉ có hung thi đã chết mấy chục năm, thậm chí hàng trăm năm thì mới cứng tới mức đá và đao thương bất nhập như thế. Đối phương đã là một hung thi thì tôi không thể khinh suất được. Tôi lập tức tập trung vận khí, nhanh chóng vẽ ra ngũ lôi thần phù trong không trung, và khi nét bút cuối cùng xong xuôi, tôi dùng lòng bàn tay đẩy mạnh, miệng hô lớn: “Đi!”.