Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…
Chương 355: Mắt Âm Dương
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Khi những cương thi sứt đầu chảy máu kia đi tới bên cạnh tôi, thậm chí là dịch máu não lẫn lộn còn nhỏ cả lên mặt tôi với mùi hôi thối vô cùng khó ngửi.Tôi cố ép bản thân không được suy nghĩ lung tung.Lúc này, điều tôi sợ nhất đương nhiên là phải chịu sự tấn công từ những thứ này.Thế nhưng tôi căn bản không dám nảy sinh suy nghĩ đó.Bởi vì một khi suy nghĩ này nảy sinh thì nó sẽ trở thành hiện thực.Thế nhưng suy nghĩ nảy sinh theo bản năng nào dễ kiểm soát chứ?“Vạn vật đều là giả, vạn vật đều là giả…”Tôi đọc lầm bầm rồi mở mắt nhìn xung quanh.Trong mớ thực tế hỗn loạn kia tôi đột nhiên nhớ lại miêu tả về chuông lục giác trong cuốn sổ ghi chép của ông nội.Chuông lục giác muốn tạo thành ảo ảnh thì nhất định sẽ có mắt trận, nói cách khác ở một nơi nào đó trong ảo ảnh này sẽ có một cái chuông giống y hệt như chuông trên tay của Lăng Linh.Nếu như có thể tìm thấy chuông trong ảo ảnh này và đập vỡ nó thì có thể phá được thế trận.Nhưng đã là mắt trận thì chắc chắn sẽ ẩn ở chỗ khó tìm thấy.Huống hồ chiếc chuông trên tay Lăng Linh nhỏ vô cùng, điều này khiến tôi càng khó tìm thấy nó hơn.Tôi vừa kiềm chế sự nóng ruột vừa tập trung quan sát tình hình xung quanh.Lúc này đám cương thi đang bao vây lấy tôi.Mắt quỷ sau lưng tôi khiến tôi đau tới mức toàn thân run rẩy, nếu muốn tìm được cái chuông trong tình huống này thì đúng là còn khó hơn lên trời.“Chết tiệt, mắt âm dương của mình trong trường hợp này cũng không dễ gì sử dụng!”Khi tôi đáng cuống cuồng tới mức toát mồ hôi thì bỗng buột miệng chửi một câu.Ờ? Mắt âm dương?Câu nói thốt ra, khiến bản thân tôi cũng cảm thấy sững sờ.Bởi vì bản thân tôi đã có mắt âm dương hơn nữa ảo ảnh cũng được hình thành trong điều kiện như thế.Vì vậy trong môi trường ảo ảnh này thì mắt của tôi cũng giống như mắt của người bình thường, không nhìn ra được bất cứ thứ gì.Nhưng nếu tôi mở thiên nhãn thì chẳng phải sẽ phát hiện ra vị trí của chuông đồng sao?Nghĩ vậy, tôi lập tức trở nên kích động.Không cần biết có tác dụng hay không, cứ phải thử đã rồi tính.Mở thiên nhãn có hai cách, một là mượn ngoại lực và pháp khí, hai là dùng tinh lực tự thân để phá bỏ những ràng buộc mà mắt nhìn thấy.Trên người tôi hiện chẳng có pháp khí gì, đương nhiên không thể lựa chọn cách thứ hai được.Sau khi quyết định, tôi vội vàng ngồi xuống và cố gắng tập trung vào khí hải.Lần đầu vận khí, do lưng đau quá nên thất bại..
Khi những cương thi sứt đầu chảy máu kia đi tới bên cạnh tôi, thậm chí là dịch máu não lẫn lộn còn nhỏ cả lên mặt tôi với mùi hôi thối vô cùng khó ngửi.
Tôi cố ép bản thân không được suy nghĩ lung tung.
Lúc này, điều tôi sợ nhất đương nhiên là phải chịu sự tấn công từ những thứ này.
Thế nhưng tôi căn bản không dám nảy sinh suy nghĩ đó.
Bởi vì một khi suy nghĩ này nảy sinh thì nó sẽ trở thành hiện thực.
Thế nhưng suy nghĩ nảy sinh theo bản năng nào dễ kiểm soát chứ?
“Vạn vật đều là giả, vạn vật đều là giả…”
Tôi đọc lầm bầm rồi mở mắt nhìn xung quanh.
Trong mớ thực tế hỗn loạn kia tôi đột nhiên nhớ lại miêu tả về chuông lục giác trong cuốn sổ ghi chép của ông nội.
Chuông lục giác muốn tạo thành ảo ảnh thì nhất định sẽ có mắt trận, nói cách khác ở một nơi nào đó trong ảo ảnh này sẽ có một cái chuông giống y hệt như chuông trên tay của Lăng Linh.
Nếu như có thể tìm thấy chuông trong ảo ảnh này và đập vỡ nó thì có thể phá được thế trận.
Nhưng đã là mắt trận thì chắc chắn sẽ ẩn ở chỗ khó tìm thấy.
Huống hồ chiếc chuông trên tay Lăng Linh nhỏ vô cùng, điều này khiến tôi càng khó tìm thấy nó hơn.
Tôi vừa kiềm chế sự nóng ruột vừa tập trung quan sát tình hình xung quanh.
Lúc này đám cương thi đang bao vây lấy tôi.
Mắt quỷ sau lưng tôi khiến tôi đau tới mức toàn thân run rẩy, nếu muốn tìm được cái chuông trong tình huống này thì đúng là còn khó hơn lên trời.
“Chết tiệt, mắt âm dương của mình trong trường hợp này cũng không dễ gì sử dụng!”
Khi tôi đáng cuống cuồng tới mức toát mồ hôi thì bỗng buột miệng chửi một câu.
Ờ? Mắt âm dương?
Câu nói thốt ra, khiến bản thân tôi cũng cảm thấy sững sờ.
Bởi vì bản thân tôi đã có mắt âm dương hơn nữa ảo ảnh cũng được hình thành trong điều kiện như thế.
Vì vậy trong môi trường ảo ảnh này thì mắt của tôi cũng giống như mắt của người bình thường, không nhìn ra được bất cứ thứ gì.
Nhưng nếu tôi mở thiên nhãn thì chẳng phải sẽ phát hiện ra vị trí của chuông đồng sao?
Nghĩ vậy, tôi lập tức trở nên kích động.
Không cần biết có tác dụng hay không, cứ phải thử đã rồi tính.
Mở thiên nhãn có hai cách, một là mượn ngoại lực và pháp khí, hai là dùng tinh lực tự thân để phá bỏ những ràng buộc mà mắt nhìn thấy.
Trên người tôi hiện chẳng có pháp khí gì, đương nhiên không thể lựa chọn cách thứ hai được.
Sau khi quyết định, tôi vội vàng ngồi xuống và cố gắng tập trung vào khí hải.
Lần đầu vận khí, do lưng đau quá nên thất bại..
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Khi những cương thi sứt đầu chảy máu kia đi tới bên cạnh tôi, thậm chí là dịch máu não lẫn lộn còn nhỏ cả lên mặt tôi với mùi hôi thối vô cùng khó ngửi.Tôi cố ép bản thân không được suy nghĩ lung tung.Lúc này, điều tôi sợ nhất đương nhiên là phải chịu sự tấn công từ những thứ này.Thế nhưng tôi căn bản không dám nảy sinh suy nghĩ đó.Bởi vì một khi suy nghĩ này nảy sinh thì nó sẽ trở thành hiện thực.Thế nhưng suy nghĩ nảy sinh theo bản năng nào dễ kiểm soát chứ?“Vạn vật đều là giả, vạn vật đều là giả…”Tôi đọc lầm bầm rồi mở mắt nhìn xung quanh.Trong mớ thực tế hỗn loạn kia tôi đột nhiên nhớ lại miêu tả về chuông lục giác trong cuốn sổ ghi chép của ông nội.Chuông lục giác muốn tạo thành ảo ảnh thì nhất định sẽ có mắt trận, nói cách khác ở một nơi nào đó trong ảo ảnh này sẽ có một cái chuông giống y hệt như chuông trên tay của Lăng Linh.Nếu như có thể tìm thấy chuông trong ảo ảnh này và đập vỡ nó thì có thể phá được thế trận.Nhưng đã là mắt trận thì chắc chắn sẽ ẩn ở chỗ khó tìm thấy.Huống hồ chiếc chuông trên tay Lăng Linh nhỏ vô cùng, điều này khiến tôi càng khó tìm thấy nó hơn.Tôi vừa kiềm chế sự nóng ruột vừa tập trung quan sát tình hình xung quanh.Lúc này đám cương thi đang bao vây lấy tôi.Mắt quỷ sau lưng tôi khiến tôi đau tới mức toàn thân run rẩy, nếu muốn tìm được cái chuông trong tình huống này thì đúng là còn khó hơn lên trời.“Chết tiệt, mắt âm dương của mình trong trường hợp này cũng không dễ gì sử dụng!”Khi tôi đáng cuống cuồng tới mức toát mồ hôi thì bỗng buột miệng chửi một câu.Ờ? Mắt âm dương?Câu nói thốt ra, khiến bản thân tôi cũng cảm thấy sững sờ.Bởi vì bản thân tôi đã có mắt âm dương hơn nữa ảo ảnh cũng được hình thành trong điều kiện như thế.Vì vậy trong môi trường ảo ảnh này thì mắt của tôi cũng giống như mắt của người bình thường, không nhìn ra được bất cứ thứ gì.Nhưng nếu tôi mở thiên nhãn thì chẳng phải sẽ phát hiện ra vị trí của chuông đồng sao?Nghĩ vậy, tôi lập tức trở nên kích động.Không cần biết có tác dụng hay không, cứ phải thử đã rồi tính.Mở thiên nhãn có hai cách, một là mượn ngoại lực và pháp khí, hai là dùng tinh lực tự thân để phá bỏ những ràng buộc mà mắt nhìn thấy.Trên người tôi hiện chẳng có pháp khí gì, đương nhiên không thể lựa chọn cách thứ hai được.Sau khi quyết định, tôi vội vàng ngồi xuống và cố gắng tập trung vào khí hải.Lần đầu vận khí, do lưng đau quá nên thất bại..