Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…
Chương 357: “cũng Là Người Thông Minh Nhỉ”
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Khoảnh khắc này, tôi bỗng cảm thấy tò mò với cô Lăng Linh.Trước đó tôi chỉ cho rằng cô ấy là người cản thi của Tương Tây mà thôi, nhưng giờ xem ra không giống lắm.“Sư phụ, sư phụ đánh giá cao đệ tử quá rồi.Nếu không phải do Lăng Linh nương tay thì tôi nào dễ thoát ra như vậy chứ”.Tôi cười hi hi với ông Tôn đang không ngừng khen ngợi mình ở bên cạnh.Lời nói này không phải do tôi khiêm tốn.Giờ đây khi tâm đã lắng xuống thì có rất nhiều việc tôi cũng có thể nghĩ thông suốt được.Ảo ảnh lúc trước lặp lại chân thực vô cùng, hơn nữa cảnh vật còn không ngừng thay đổi.Có thể nói, có thể vận dụng ảo ảnh trận tới mức khéo léo như vậy thì chắc chắn bản lĩnh của Lăng Linh không hề thấp kém.Một người có tài năng bất phàm như vậy, rõ ràng là có thể giấu chuông đồng ở chỗ kỹ hơn và chỉ cần thêm một lúc nữa là chắc chắn tôi sẽ không thể chịu đựng nổi.Thế nhưng cô ấy lại đặt chuông đồng ngay vị trí dễ đập vào mắt nhất.Như vậy thì tôi mới có thể tìm thấy được.Tôi nhìn chăm chăm Lăng Linh ở trước mặt mình.Cô gái này trông ít tuổi nhưng thủ đoạn thì thâm sâu khó lường.Tôi cười hi hi trả lại cái chuông cho Lăng Linh.Với cao thủ như vậy thì hiện tại tôi không muốn làm kẻ địch chút nào.Lăng Linh nhận lấy chiếc chuông, buộc vào tay, sau đó chớp đôi mắt lấp láy nhìn tôi một lúc và khen một câu nửa vời.“Cũng là người thông minh nhỉ”.Tôi cười với cô ấy.“Cô Lăng đêm hôm đến đây là muốn ở lại sao?”Vừa hỏi tôi vừa thầm nhẩm xem trong nhà có còn đủ phòng hay không.Giờ ông Tôn và Tam Thanh ở trong phòng có quan tài hai mẹ con, Liễu nguyệt Như và Phương Tuyết ngủ cùng phòng, còn một phòng là Nguyễn Vân và một phòng của tôi.Nếu tính ra thì đúng là chẳng còn phòng nào cho Lăng Linh ở được.Nhưng tôi không thể nói thẳng ra, nếu không, khác gì đuổi người ta đi chứ.Với tính cách của Lăng Linh, chỉ cần tôi dám đuổi cô ấy đi thì chắc cô ấy sẽ san bằng nhà của tôi mất.“Anh không cần lo lắng chỗ ở cho tôi.Đối với tôi mà nói, nơi nào cũng có thể dung thân được”.Nói xong, Lăng Linh quay người búng tay, cái hung thi cháy đen xì lập tức nhảy ra phía sau cô ấy.“Trương Ly, cho anh thêm một ngày sắp xếp.Thứ bên trong cao ốc Phương Viên, tạm thời tôi sẽ chống đỡ giúp anh.Nhưng ngày kia, là ngày gì chắc anh cũng biết, tới khi đó Quỷ môn mở cửa, tôi sẽ không cầm cự nổi đâu”.Lăng Linh nói dứt khoát, hào sảng và sau đó cùng hung thi nhảy qua tường ra ngoài..
Khoảnh khắc này, tôi bỗng cảm thấy tò mò với cô Lăng Linh.
Trước đó tôi chỉ cho rằng cô ấy là người cản thi của Tương Tây mà thôi, nhưng giờ xem ra không giống lắm.
“Sư phụ, sư phụ đánh giá cao đệ tử quá rồi.
Nếu không phải do Lăng Linh nương tay thì tôi nào dễ thoát ra như vậy chứ”.
Tôi cười hi hi với ông Tôn đang không ngừng khen ngợi mình ở bên cạnh.
Lời nói này không phải do tôi khiêm tốn.
Giờ đây khi tâm đã lắng xuống thì có rất nhiều việc tôi cũng có thể nghĩ thông suốt được.
Ảo ảnh lúc trước lặp lại chân thực vô cùng, hơn nữa cảnh vật còn không ngừng thay đổi.
Có thể nói, có thể vận dụng ảo ảnh trận tới mức khéo léo như vậy thì chắc chắn bản lĩnh của Lăng Linh không hề thấp kém.
Một người có tài năng bất phàm như vậy, rõ ràng là có thể giấu chuông đồng ở chỗ kỹ hơn và chỉ cần thêm một lúc nữa là chắc chắn tôi sẽ không thể chịu đựng nổi.
Thế nhưng cô ấy lại đặt chuông đồng ngay vị trí dễ đập vào mắt nhất.
Như vậy thì tôi mới có thể tìm thấy được.
Tôi nhìn chăm chăm Lăng Linh ở trước mặt mình.
Cô gái này trông ít tuổi nhưng thủ đoạn thì thâm sâu khó lường.
Tôi cười hi hi trả lại cái chuông cho Lăng Linh.
Với cao thủ như vậy thì hiện tại tôi không muốn làm kẻ địch chút nào.
Lăng Linh nhận lấy chiếc chuông, buộc vào tay, sau đó chớp đôi mắt lấp láy nhìn tôi một lúc và khen một câu nửa vời.
“Cũng là người thông minh nhỉ”.
Tôi cười với cô ấy.
“Cô Lăng đêm hôm đến đây là muốn ở lại sao?”
Vừa hỏi tôi vừa thầm nhẩm xem trong nhà có còn đủ phòng hay không.
Giờ ông Tôn và Tam Thanh ở trong phòng có quan tài hai mẹ con, Liễu nguyệt Như và Phương Tuyết ngủ cùng phòng, còn một phòng là Nguyễn Vân và một phòng của tôi.
Nếu tính ra thì đúng là chẳng còn phòng nào cho Lăng Linh ở được.
Nhưng tôi không thể nói thẳng ra, nếu không, khác gì đuổi người ta đi chứ.
Với tính cách của Lăng Linh, chỉ cần tôi dám đuổi cô ấy đi thì chắc cô ấy sẽ san bằng nhà của tôi mất.
“Anh không cần lo lắng chỗ ở cho tôi.
Đối với tôi mà nói, nơi nào cũng có thể dung thân được”.
Nói xong, Lăng Linh quay người búng tay, cái hung thi cháy đen xì lập tức nhảy ra phía sau cô ấy.
“Trương Ly, cho anh thêm một ngày sắp xếp.
Thứ bên trong cao ốc Phương Viên, tạm thời tôi sẽ chống đỡ giúp anh.
Nhưng ngày kia, là ngày gì chắc anh cũng biết, tới khi đó Quỷ môn mở cửa, tôi sẽ không cầm cự nổi đâu”.
Lăng Linh nói dứt khoát, hào sảng và sau đó cùng hung thi nhảy qua tường ra ngoài..
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Khoảnh khắc này, tôi bỗng cảm thấy tò mò với cô Lăng Linh.Trước đó tôi chỉ cho rằng cô ấy là người cản thi của Tương Tây mà thôi, nhưng giờ xem ra không giống lắm.“Sư phụ, sư phụ đánh giá cao đệ tử quá rồi.Nếu không phải do Lăng Linh nương tay thì tôi nào dễ thoát ra như vậy chứ”.Tôi cười hi hi với ông Tôn đang không ngừng khen ngợi mình ở bên cạnh.Lời nói này không phải do tôi khiêm tốn.Giờ đây khi tâm đã lắng xuống thì có rất nhiều việc tôi cũng có thể nghĩ thông suốt được.Ảo ảnh lúc trước lặp lại chân thực vô cùng, hơn nữa cảnh vật còn không ngừng thay đổi.Có thể nói, có thể vận dụng ảo ảnh trận tới mức khéo léo như vậy thì chắc chắn bản lĩnh của Lăng Linh không hề thấp kém.Một người có tài năng bất phàm như vậy, rõ ràng là có thể giấu chuông đồng ở chỗ kỹ hơn và chỉ cần thêm một lúc nữa là chắc chắn tôi sẽ không thể chịu đựng nổi.Thế nhưng cô ấy lại đặt chuông đồng ngay vị trí dễ đập vào mắt nhất.Như vậy thì tôi mới có thể tìm thấy được.Tôi nhìn chăm chăm Lăng Linh ở trước mặt mình.Cô gái này trông ít tuổi nhưng thủ đoạn thì thâm sâu khó lường.Tôi cười hi hi trả lại cái chuông cho Lăng Linh.Với cao thủ như vậy thì hiện tại tôi không muốn làm kẻ địch chút nào.Lăng Linh nhận lấy chiếc chuông, buộc vào tay, sau đó chớp đôi mắt lấp láy nhìn tôi một lúc và khen một câu nửa vời.“Cũng là người thông minh nhỉ”.Tôi cười với cô ấy.“Cô Lăng đêm hôm đến đây là muốn ở lại sao?”Vừa hỏi tôi vừa thầm nhẩm xem trong nhà có còn đủ phòng hay không.Giờ ông Tôn và Tam Thanh ở trong phòng có quan tài hai mẹ con, Liễu nguyệt Như và Phương Tuyết ngủ cùng phòng, còn một phòng là Nguyễn Vân và một phòng của tôi.Nếu tính ra thì đúng là chẳng còn phòng nào cho Lăng Linh ở được.Nhưng tôi không thể nói thẳng ra, nếu không, khác gì đuổi người ta đi chứ.Với tính cách của Lăng Linh, chỉ cần tôi dám đuổi cô ấy đi thì chắc cô ấy sẽ san bằng nhà của tôi mất.“Anh không cần lo lắng chỗ ở cho tôi.Đối với tôi mà nói, nơi nào cũng có thể dung thân được”.Nói xong, Lăng Linh quay người búng tay, cái hung thi cháy đen xì lập tức nhảy ra phía sau cô ấy.“Trương Ly, cho anh thêm một ngày sắp xếp.Thứ bên trong cao ốc Phương Viên, tạm thời tôi sẽ chống đỡ giúp anh.Nhưng ngày kia, là ngày gì chắc anh cũng biết, tới khi đó Quỷ môn mở cửa, tôi sẽ không cầm cự nổi đâu”.Lăng Linh nói dứt khoát, hào sảng và sau đó cùng hung thi nhảy qua tường ra ngoài..