Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…
Chương 359: Cậu Có Biết Thiên Thạch Không”
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… “Sư phụ, người gỗ liễu kia giống như nói rằng sẽ giúp tôi giữ được hồn thể của sư thúc, để sư thúc tạm thời rơi vào một nơi gọi là “Vô”, ở nơi đó mà sư thúc vẫn có thể báo mộng cho tôi sao?”Tôi gặm màn thầu, không thể nào quên được giấc mơ tối qua.Một giấc mơ chân thực như vậy, không thể nào chỉ đơn thuần là do suy nghĩ tạo thành, chắc chắn là Tam Thanh đã báo mộng cho tôi.Trước đó đã nói rồi, hồn thể mang theo một loại từ trường, mắt người thường không thể nhìn thấy được.Nhưng khi từ trường tương hợp thì sẽ xuất hiện mắt âm dương.Khi con người ngủ mơ, lục cảm sẽ yếu, vì vậy từ trường sẽ ở trạng thái không ổn định.Trong tình huống như thế rất dễ bị thứ gì đó có ý ám lên người.Có đôi khi trong giấc mơ gặp người đã mất, thì có lẽ là người đã mất đó nhớ bạn hoặc là thiếu tiền nên mới báo mộng cho bạn.Những giấc mộng như thế đều vô cùng chân thực.Có thức dậy cũng không dễ quên.“Theo lý mà nói bước vào nơi như thế thì không thể nào báo mộng cho cậu được.Cậu nghe tên là biết đấy.‘Vô’ mà, tức là không có gì cả, không có vật chất, không có chất trung gian, vậy thì Tam Thanh lấy cái gì để báo mộng cho cậu đây?”“Hơn nữa đệ tử, tôi vẫn nên nói cho cậu thì hơn, người gỗ liễu đưa hồn thể của sư đệ vào nơi như thế căn bản không phải là vì cứu cậu ấy mà là coi cậu ấy là con tin đấy”.Nhắc tới Tam Thanh là sắc mặt ông Tôn trở nên vô cùng khó coi.Có điều ông ấy nói tới đây thì tôi nghĩ ra rồi.Giờ đây, một khi đã biết người liễu gỗ bị nhốt trong người tôi là một tiên ác thì chắc chắn tiên ác này sẽ không hề có lòng tốt đi cứu Tam Thanh làm gì.Người gỗ liễu làm vậy là để khi nào muốn uy h**p tôi thì sẽ lấy Tam Thanh ra bàn điều kiện với tôi mà thôi.“Vì vậy tôi phải nhanh chóng nghĩ cách cứu hồn thể của sư thúc ra mới phải.Sư phụ, nơi gọi là ‘Vô’ này rốt cuộc là một nơi như thế nào?”Mặc dù trước đó người gỗ liễu đã miêu tả tương đối cho tôi nhưng giờ tôi biết kẻ đó vô cùng xấu xa nên những lời kẻ đó nói không thể nào tin tuyệt đối được.Ông Tôn một tay cầm màn thầu, một tay vuốt cằm trầm ngâm.“Thay vì nó nơi đó là ‘Vô’ chi bằng nói đó là một nơi khác rất nhiều so với thế giới của chúng ta.Tôi chau mày, nhìn ông ấy với ánh mắt hoang mang.“Ây da…giải thích với cậu như thế nào đây…Cậu có biết thiên thạch không?”Ông Tôn nhắc tới hai từ này với vẻ mặt thần bí nhưng trong đầu tôi thì như có dòng điện chạy qua vậy..
“Sư phụ, người gỗ liễu kia giống như nói rằng sẽ giúp tôi giữ được hồn thể của sư thúc, để sư thúc tạm thời rơi vào một nơi gọi là “Vô”, ở nơi đó mà sư thúc vẫn có thể báo mộng cho tôi sao?”
Tôi gặm màn thầu, không thể nào quên được giấc mơ tối qua.
Một giấc mơ chân thực như vậy, không thể nào chỉ đơn thuần là do suy nghĩ tạo thành, chắc chắn là Tam Thanh đã báo mộng cho tôi.
Trước đó đã nói rồi, hồn thể mang theo một loại từ trường, mắt người thường không thể nhìn thấy được.
Nhưng khi từ trường tương hợp thì sẽ xuất hiện mắt âm dương.
Khi con người ngủ mơ, lục cảm sẽ yếu, vì vậy từ trường sẽ ở trạng thái không ổn định.
Trong tình huống như thế rất dễ bị thứ gì đó có ý ám lên người.
Có đôi khi trong giấc mơ gặp người đã mất, thì có lẽ là người đã mất đó nhớ bạn hoặc là thiếu tiền nên mới báo mộng cho bạn.
Những giấc mộng như thế đều vô cùng chân thực.
Có thức dậy cũng không dễ quên.
“Theo lý mà nói bước vào nơi như thế thì không thể nào báo mộng cho cậu được.
Cậu nghe tên là biết đấy.
‘Vô’ mà, tức là không có gì cả, không có vật chất, không có chất trung gian, vậy thì Tam Thanh lấy cái gì để báo mộng cho cậu đây?”
“Hơn nữa đệ tử, tôi vẫn nên nói cho cậu thì hơn, người gỗ liễu đưa hồn thể của sư đệ vào nơi như thế căn bản không phải là vì cứu cậu ấy mà là coi cậu ấy là con tin đấy”.
Nhắc tới Tam Thanh là sắc mặt ông Tôn trở nên vô cùng khó coi.
Có điều ông ấy nói tới đây thì tôi nghĩ ra rồi.
Giờ đây, một khi đã biết người liễu gỗ bị nhốt trong người tôi là một tiên ác thì chắc chắn tiên ác này sẽ không hề có lòng tốt đi cứu Tam Thanh làm gì.
Người gỗ liễu làm vậy là để khi nào muốn uy h**p tôi thì sẽ lấy Tam Thanh ra bàn điều kiện với tôi mà thôi.
“Vì vậy tôi phải nhanh chóng nghĩ cách cứu hồn thể của sư thúc ra mới phải.
Sư phụ, nơi gọi là ‘Vô’ này rốt cuộc là một nơi như thế nào?”
Mặc dù trước đó người gỗ liễu đã miêu tả tương đối cho tôi nhưng giờ tôi biết kẻ đó vô cùng xấu xa nên những lời kẻ đó nói không thể nào tin tuyệt đối được.
Ông Tôn một tay cầm màn thầu, một tay vuốt cằm trầm ngâm.
“Thay vì nó nơi đó là ‘Vô’ chi bằng nói đó là một nơi khác rất nhiều so với thế giới của chúng ta.
Tôi chau mày, nhìn ông ấy với ánh mắt hoang mang.
“Ây da…giải thích với cậu như thế nào đây…Cậu có biết thiên thạch không?”
Ông Tôn nhắc tới hai từ này với vẻ mặt thần bí nhưng trong đầu tôi thì như có dòng điện chạy qua vậy..
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… “Sư phụ, người gỗ liễu kia giống như nói rằng sẽ giúp tôi giữ được hồn thể của sư thúc, để sư thúc tạm thời rơi vào một nơi gọi là “Vô”, ở nơi đó mà sư thúc vẫn có thể báo mộng cho tôi sao?”Tôi gặm màn thầu, không thể nào quên được giấc mơ tối qua.Một giấc mơ chân thực như vậy, không thể nào chỉ đơn thuần là do suy nghĩ tạo thành, chắc chắn là Tam Thanh đã báo mộng cho tôi.Trước đó đã nói rồi, hồn thể mang theo một loại từ trường, mắt người thường không thể nhìn thấy được.Nhưng khi từ trường tương hợp thì sẽ xuất hiện mắt âm dương.Khi con người ngủ mơ, lục cảm sẽ yếu, vì vậy từ trường sẽ ở trạng thái không ổn định.Trong tình huống như thế rất dễ bị thứ gì đó có ý ám lên người.Có đôi khi trong giấc mơ gặp người đã mất, thì có lẽ là người đã mất đó nhớ bạn hoặc là thiếu tiền nên mới báo mộng cho bạn.Những giấc mộng như thế đều vô cùng chân thực.Có thức dậy cũng không dễ quên.“Theo lý mà nói bước vào nơi như thế thì không thể nào báo mộng cho cậu được.Cậu nghe tên là biết đấy.‘Vô’ mà, tức là không có gì cả, không có vật chất, không có chất trung gian, vậy thì Tam Thanh lấy cái gì để báo mộng cho cậu đây?”“Hơn nữa đệ tử, tôi vẫn nên nói cho cậu thì hơn, người gỗ liễu đưa hồn thể của sư đệ vào nơi như thế căn bản không phải là vì cứu cậu ấy mà là coi cậu ấy là con tin đấy”.Nhắc tới Tam Thanh là sắc mặt ông Tôn trở nên vô cùng khó coi.Có điều ông ấy nói tới đây thì tôi nghĩ ra rồi.Giờ đây, một khi đã biết người liễu gỗ bị nhốt trong người tôi là một tiên ác thì chắc chắn tiên ác này sẽ không hề có lòng tốt đi cứu Tam Thanh làm gì.Người gỗ liễu làm vậy là để khi nào muốn uy h**p tôi thì sẽ lấy Tam Thanh ra bàn điều kiện với tôi mà thôi.“Vì vậy tôi phải nhanh chóng nghĩ cách cứu hồn thể của sư thúc ra mới phải.Sư phụ, nơi gọi là ‘Vô’ này rốt cuộc là một nơi như thế nào?”Mặc dù trước đó người gỗ liễu đã miêu tả tương đối cho tôi nhưng giờ tôi biết kẻ đó vô cùng xấu xa nên những lời kẻ đó nói không thể nào tin tuyệt đối được.Ông Tôn một tay cầm màn thầu, một tay vuốt cằm trầm ngâm.“Thay vì nó nơi đó là ‘Vô’ chi bằng nói đó là một nơi khác rất nhiều so với thế giới của chúng ta.Tôi chau mày, nhìn ông ấy với ánh mắt hoang mang.“Ây da…giải thích với cậu như thế nào đây…Cậu có biết thiên thạch không?”Ông Tôn nhắc tới hai từ này với vẻ mặt thần bí nhưng trong đầu tôi thì như có dòng điện chạy qua vậy..