Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…
Chương 372: Đúng Là Một Sự Sỉ Nhục
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Điểm duy nhất khác biệt là tam hỏa trên vai người này vô sắc.Nếu như không phải có dấu vết của sóng lửa thì nhìn còn tưởng là tam hỏa đã bị dập tắt.“Là…là Tĩnh Đàn pháp sư phải không ạ?”Mặc dù nhìn đối phương hết sức bình thường nhưng tôi không dám tỏ ra bất kính, tôi đang định hành lễ thì bỗng đổi sang chắp tay, cúi người cung kính.Ông Tôn ở bên cạnh dường như bị Tĩnh Đàn trấn hồn, hai mắt cứ mở trừng trừng.Ngoài cái miệng há hốc ra thì ông ấy chẳng nói nổi điều gì.Nhân lúc hành lễ tôi bèn lẳng lặng quan sát Tĩnh Đàn pháp sư.Nhìn lần đầu thấy vô cùng bình thường, nhìn lần thứ hai thì khó mà dứt ra được.Lý do nói là khó dứt ra được là vì vị hòa thượng này càng nhìn càng thấy thú vị.Dáng vẻ không đẹp không xấu, còn về tuổi tác, nhìn lần đầu cảm giác như hơn hai mươi, nhìn lần nữa thì như ba mươi, đợi khi nhìn hết một lượt thì cảm thấy ít nhất cũng phải hơn một trăm tuổi rồi.Điều đặc biệt là, rõ ràng là tôi đã nhìn rất kỹ hình dạng của người này rồi nhưng khi tầm mắt tôi rời khỏi khuôn mặt đó thì đầu tôi lập tức quên ngay hình dạng kia.Khi tôi còn đang day dứt với bề ngoài của người này thì Tĩnh Đàn pháp sư đã ung dung lên tiếng.“Trương Ly, tôi đã đợi cậu lâu lắm rồi.Giờ thiên cơ đã tới, tôi nguyện cùng cậu thử một lần”.Pháp sư Tĩnh Đàn này đúng là giống những gì Lăng Linh nói.Mở miệng là nói về thiên cơ.Thế nhưng dù người này cười nói nhưng tôi nghe lại giống lời cảnh báo hơn.Điều này khiến tôi đột nhiên cảm thấy không dám thăm dò vị pháp sự Tĩnh Đàn trước mặt này, vì như sợ bị người này khinh nhờn.Chỉ là tôi thầm cảm thấy kinh ngạc.“Hóa ra đây chính là cảnh giới cao của cao nhất.Vừa tồn tại trong thế giới mà như vừa rời khỏi thế giới, như có như không, hư vô kỳ diệu”.Một lần nữa tôi lại cúi người hành lễ và ghì ông Tôn.Lúc này ông Tôn đứng ngây như phỗng mới kịp bừng tỉnh.Thấy hai người chúng tôi cùng nhìn về ông ấy thì ông ấy bỗng đỏ mặt.Tôi thầm cảm thấy buồn cười.Thực ra Phật Đạo hai giới có mối quan hệ hết sức vi diệu.Cùng là chính đạo nhưng không ai phục ai mà mơ hồ ẩn chứa sự đối kháng, Phật Đạo bất dung.Nếu để một đệ tử của Đạo giáo hành lễ trước Phật giáo thì đúng là một sự sỉ nhục..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Điểm duy nhất khác biệt là tam hỏa trên vai người này vô sắc.
Nếu như không phải có dấu vết của sóng lửa thì nhìn còn tưởng là tam hỏa đã bị dập tắt.
“Là…là Tĩnh Đàn pháp sư phải không ạ?”
Mặc dù nhìn đối phương hết sức bình thường nhưng tôi không dám tỏ ra bất kính, tôi đang định hành lễ thì bỗng đổi sang chắp tay, cúi người cung kính.
Ông Tôn ở bên cạnh dường như bị Tĩnh Đàn trấn hồn, hai mắt cứ mở trừng trừng.
Ngoài cái miệng há hốc ra thì ông ấy chẳng nói nổi điều gì.
Nhân lúc hành lễ tôi bèn lẳng lặng quan sát Tĩnh Đàn pháp sư.
Nhìn lần đầu thấy vô cùng bình thường, nhìn lần thứ hai thì khó mà dứt ra được.
Lý do nói là khó dứt ra được là vì vị hòa thượng này càng nhìn càng thấy thú vị.
Dáng vẻ không đẹp không xấu, còn về tuổi tác, nhìn lần đầu cảm giác như hơn hai mươi, nhìn lần nữa thì như ba mươi, đợi khi nhìn hết một lượt thì cảm thấy ít nhất cũng phải hơn một trăm tuổi rồi.
Điều đặc biệt là, rõ ràng là tôi đã nhìn rất kỹ hình dạng của người này rồi nhưng khi tầm mắt tôi rời khỏi khuôn mặt đó thì đầu tôi lập tức quên ngay hình dạng kia.
Khi tôi còn đang day dứt với bề ngoài của người này thì Tĩnh Đàn pháp sư đã ung dung lên tiếng.
“Trương Ly, tôi đã đợi cậu lâu lắm rồi.
Giờ thiên cơ đã tới, tôi nguyện cùng cậu thử một lần”.
Pháp sư Tĩnh Đàn này đúng là giống những gì Lăng Linh nói.
Mở miệng là nói về thiên cơ.
Thế nhưng dù người này cười nói nhưng tôi nghe lại giống lời cảnh báo hơn.
Điều này khiến tôi đột nhiên cảm thấy không dám thăm dò vị pháp sự Tĩnh Đàn trước mặt này, vì như sợ bị người này khinh nhờn.
Chỉ là tôi thầm cảm thấy kinh ngạc.
“Hóa ra đây chính là cảnh giới cao của cao nhất.
Vừa tồn tại trong thế giới mà như vừa rời khỏi thế giới, như có như không, hư vô kỳ diệu”.
Một lần nữa tôi lại cúi người hành lễ và ghì ông Tôn.
Lúc này ông Tôn đứng ngây như phỗng mới kịp bừng tỉnh.
Thấy hai người chúng tôi cùng nhìn về ông ấy thì ông ấy bỗng đỏ mặt.
Tôi thầm cảm thấy buồn cười.
Thực ra Phật Đạo hai giới có mối quan hệ hết sức vi diệu.
Cùng là chính đạo nhưng không ai phục ai mà mơ hồ ẩn chứa sự đối kháng, Phật Đạo bất dung.
Nếu để một đệ tử của Đạo giáo hành lễ trước Phật giáo thì đúng là một sự sỉ nhục.
.
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Điểm duy nhất khác biệt là tam hỏa trên vai người này vô sắc.Nếu như không phải có dấu vết của sóng lửa thì nhìn còn tưởng là tam hỏa đã bị dập tắt.“Là…là Tĩnh Đàn pháp sư phải không ạ?”Mặc dù nhìn đối phương hết sức bình thường nhưng tôi không dám tỏ ra bất kính, tôi đang định hành lễ thì bỗng đổi sang chắp tay, cúi người cung kính.Ông Tôn ở bên cạnh dường như bị Tĩnh Đàn trấn hồn, hai mắt cứ mở trừng trừng.Ngoài cái miệng há hốc ra thì ông ấy chẳng nói nổi điều gì.Nhân lúc hành lễ tôi bèn lẳng lặng quan sát Tĩnh Đàn pháp sư.Nhìn lần đầu thấy vô cùng bình thường, nhìn lần thứ hai thì khó mà dứt ra được.Lý do nói là khó dứt ra được là vì vị hòa thượng này càng nhìn càng thấy thú vị.Dáng vẻ không đẹp không xấu, còn về tuổi tác, nhìn lần đầu cảm giác như hơn hai mươi, nhìn lần nữa thì như ba mươi, đợi khi nhìn hết một lượt thì cảm thấy ít nhất cũng phải hơn một trăm tuổi rồi.Điều đặc biệt là, rõ ràng là tôi đã nhìn rất kỹ hình dạng của người này rồi nhưng khi tầm mắt tôi rời khỏi khuôn mặt đó thì đầu tôi lập tức quên ngay hình dạng kia.Khi tôi còn đang day dứt với bề ngoài của người này thì Tĩnh Đàn pháp sư đã ung dung lên tiếng.“Trương Ly, tôi đã đợi cậu lâu lắm rồi.Giờ thiên cơ đã tới, tôi nguyện cùng cậu thử một lần”.Pháp sư Tĩnh Đàn này đúng là giống những gì Lăng Linh nói.Mở miệng là nói về thiên cơ.Thế nhưng dù người này cười nói nhưng tôi nghe lại giống lời cảnh báo hơn.Điều này khiến tôi đột nhiên cảm thấy không dám thăm dò vị pháp sự Tĩnh Đàn trước mặt này, vì như sợ bị người này khinh nhờn.Chỉ là tôi thầm cảm thấy kinh ngạc.“Hóa ra đây chính là cảnh giới cao của cao nhất.Vừa tồn tại trong thế giới mà như vừa rời khỏi thế giới, như có như không, hư vô kỳ diệu”.Một lần nữa tôi lại cúi người hành lễ và ghì ông Tôn.Lúc này ông Tôn đứng ngây như phỗng mới kịp bừng tỉnh.Thấy hai người chúng tôi cùng nhìn về ông ấy thì ông ấy bỗng đỏ mặt.Tôi thầm cảm thấy buồn cười.Thực ra Phật Đạo hai giới có mối quan hệ hết sức vi diệu.Cùng là chính đạo nhưng không ai phục ai mà mơ hồ ẩn chứa sự đối kháng, Phật Đạo bất dung.Nếu để một đệ tử của Đạo giáo hành lễ trước Phật giáo thì đúng là một sự sỉ nhục..