Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…
Chương 377: Sư Phụ Là Sư Phụ Sao
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Tôi cất tiếng gọi xong thì giọng tôi nhanh chóng truyền đi qua làn sát khí.Nhưng đằng sau lưng tôi vẫn im lặng như tờ, không có động tĩnh gì.Tôi đột nhiên cảm thấy lo lắng, da đầu cũng như tê dại đi.Bàn tay nắm lấy cái thang dây của tôi túa mồ hôi."Ông cụ Tôn, đã đến giờ phút này rồi, hai chúng ta đừng dọa nhau nữa được không.Ít nhất thì sư phụ cũng đáp lời tôi đi chứ!" Mấy lần gọi mà không ai trả lời nên tôi đâm ra bực dọc.Sau cùng tôi đành chậm rãi quay đầu lại nhìn.Vì sát khí đậm đặc nên tôi và ông cụ Tôn luôn duy trì khoảng cách nửa mét.Như vậy thì dù sát khí có nồng đến đâu cũng nhìn thấy đối phương.Nhưng khi tôi quay ra sau nhìn thì lại không thấy tăm hơi ông cụ Tôn đâu."Ông cụ Tôn?" Tim tôi như rớt xuống đất! Lẽ nào ông ấy thực sự rơi xuống dưới rồi? Gần như bất giác, phản ứng đầu tiên của tôi là bám chặt lấy cái thang rồi nhìn xuống.Nhưng trong lúc loay hoay nhìn xuống dưới, đột nhiên tôi đụng phải thứ gì đó.Cú va chạm này quá đột ngột nên còn chưa kịp nhìn rõ đối phương thì mũi tôi đã bị đập cho một cái tê dại, thậm chí đến mắt cũng suýt nổ đom đóm.Tôi đau đến nỗi kêu to một tiếng, sau đó vội vã ngẩng đầu nhìn lên.Khi tôi ngẩng đầu lên thì mới dần hồi tưởng lại cảm giác ban nãy.Cứ như thể tôi vừa cụng vào đầu của một ai đó? Quả nhiên gần như cùng một lúc, một tiếng "á" đau đớn khác vọng lên từ dưới chân tôi.Tôi đột nhiên nổi hết da gà.Lẽ nào còn thứ gì khác cũng đang bò trên cái thang này? Đây quả thực không phải chuyện đùa, tôi lập tức lùi lại đằng sau, nhanh chóng rút trong người ra một con dao găm nhỏ.Con dao này tôi đã tiện tay mua lúc đi mua trang bị với ông cụ Tôn, tôi và ông ấy mỗi người mua một con.Vốn chúng tôi định mua về để cắt dây thừng và tự vệ trong trường hợp bất đắc dĩ.Thật không ngờ tôi lại dùng đến nó đầu tiên.Từ cảm giác tiếp xúc khi va chạm ban nãy, thứ tôi va phải là một người sống có thân nhiệt! "Sư phụ, là sư phụ sao?" Tôi trợn to mắt nhìn chằm chằm vào phía bên dưới chiếc thang dây, sau đó lại cẩn trọng cất tiếng hỏi.Những người sống sờ sờ mà đi vào đây ngoài Linh Lăng ra thì chỉ có tôi và ông cụ Tôn..
Tôi cất tiếng gọi xong thì giọng tôi nhanh chóng truyền đi qua làn sát khí.
Nhưng đằng sau lưng tôi vẫn im lặng như tờ, không có động tĩnh gì.
Tôi đột nhiên cảm thấy lo lắng, da đầu cũng như tê dại đi.
Bàn tay nắm lấy cái thang dây của tôi túa mồ hôi.
"Ông cụ Tôn, đã đến giờ phút này rồi, hai chúng ta đừng dọa nhau nữa được không.
Ít nhất thì sư phụ cũng đáp lời tôi đi chứ!"
Mấy lần gọi mà không ai trả lời nên tôi đâm ra bực dọc.
Sau cùng tôi đành chậm rãi quay đầu lại nhìn.
Vì sát khí đậm đặc nên tôi và ông cụ Tôn luôn duy trì khoảng cách nửa mét.
Như vậy thì dù sát khí có nồng đến đâu cũng nhìn thấy đối phương.
Nhưng khi tôi quay ra sau nhìn thì lại không thấy tăm hơi ông cụ Tôn đâu.
"Ông cụ Tôn?"
Tim tôi như rớt xuống đất! Lẽ nào ông ấy thực sự rơi xuống dưới rồi?
Gần như bất giác, phản ứng đầu tiên của tôi là bám chặt lấy cái thang rồi nhìn xuống.
Nhưng trong lúc loay hoay nhìn xuống dưới, đột nhiên tôi đụng phải thứ gì đó.
Cú va chạm này quá đột ngột nên còn chưa kịp nhìn rõ đối phương thì mũi tôi đã bị đập cho một cái tê dại, thậm chí đến mắt cũng suýt nổ đom đóm.
Tôi đau đến nỗi kêu to một tiếng, sau đó vội vã ngẩng đầu nhìn lên.
Khi tôi ngẩng đầu lên thì mới dần hồi tưởng lại cảm giác ban nãy.
Cứ như thể tôi vừa cụng vào đầu của một ai đó?
Quả nhiên gần như cùng một lúc, một tiếng "á" đau đớn khác vọng lên từ dưới chân tôi.
Tôi đột nhiên nổi hết da gà.
Lẽ nào còn thứ gì khác cũng đang bò trên cái thang này?
Đây quả thực không phải chuyện đùa, tôi lập tức lùi lại đằng sau, nhanh chóng rút trong người ra một con dao găm nhỏ.
Con dao này tôi đã tiện tay mua lúc đi mua trang bị với ông cụ Tôn, tôi và ông ấy mỗi người mua một con.
Vốn chúng tôi định mua về để cắt dây thừng và tự vệ trong trường hợp bất đắc dĩ.
Thật không ngờ tôi lại dùng đến nó đầu tiên.
Từ cảm giác tiếp xúc khi va chạm ban nãy, thứ tôi va phải là một người sống có thân nhiệt!
"Sư phụ, là sư phụ sao?"
Tôi trợn to mắt nhìn chằm chằm vào phía bên dưới chiếc thang dây, sau đó lại cẩn trọng cất tiếng hỏi.
Những người sống sờ sờ mà đi vào đây ngoài Linh Lăng ra thì chỉ có tôi và ông cụ Tôn.
.
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Tôi cất tiếng gọi xong thì giọng tôi nhanh chóng truyền đi qua làn sát khí.Nhưng đằng sau lưng tôi vẫn im lặng như tờ, không có động tĩnh gì.Tôi đột nhiên cảm thấy lo lắng, da đầu cũng như tê dại đi.Bàn tay nắm lấy cái thang dây của tôi túa mồ hôi."Ông cụ Tôn, đã đến giờ phút này rồi, hai chúng ta đừng dọa nhau nữa được không.Ít nhất thì sư phụ cũng đáp lời tôi đi chứ!" Mấy lần gọi mà không ai trả lời nên tôi đâm ra bực dọc.Sau cùng tôi đành chậm rãi quay đầu lại nhìn.Vì sát khí đậm đặc nên tôi và ông cụ Tôn luôn duy trì khoảng cách nửa mét.Như vậy thì dù sát khí có nồng đến đâu cũng nhìn thấy đối phương.Nhưng khi tôi quay ra sau nhìn thì lại không thấy tăm hơi ông cụ Tôn đâu."Ông cụ Tôn?" Tim tôi như rớt xuống đất! Lẽ nào ông ấy thực sự rơi xuống dưới rồi? Gần như bất giác, phản ứng đầu tiên của tôi là bám chặt lấy cái thang rồi nhìn xuống.Nhưng trong lúc loay hoay nhìn xuống dưới, đột nhiên tôi đụng phải thứ gì đó.Cú va chạm này quá đột ngột nên còn chưa kịp nhìn rõ đối phương thì mũi tôi đã bị đập cho một cái tê dại, thậm chí đến mắt cũng suýt nổ đom đóm.Tôi đau đến nỗi kêu to một tiếng, sau đó vội vã ngẩng đầu nhìn lên.Khi tôi ngẩng đầu lên thì mới dần hồi tưởng lại cảm giác ban nãy.Cứ như thể tôi vừa cụng vào đầu của một ai đó? Quả nhiên gần như cùng một lúc, một tiếng "á" đau đớn khác vọng lên từ dưới chân tôi.Tôi đột nhiên nổi hết da gà.Lẽ nào còn thứ gì khác cũng đang bò trên cái thang này? Đây quả thực không phải chuyện đùa, tôi lập tức lùi lại đằng sau, nhanh chóng rút trong người ra một con dao găm nhỏ.Con dao này tôi đã tiện tay mua lúc đi mua trang bị với ông cụ Tôn, tôi và ông ấy mỗi người mua một con.Vốn chúng tôi định mua về để cắt dây thừng và tự vệ trong trường hợp bất đắc dĩ.Thật không ngờ tôi lại dùng đến nó đầu tiên.Từ cảm giác tiếp xúc khi va chạm ban nãy, thứ tôi va phải là một người sống có thân nhiệt! "Sư phụ, là sư phụ sao?" Tôi trợn to mắt nhìn chằm chằm vào phía bên dưới chiếc thang dây, sau đó lại cẩn trọng cất tiếng hỏi.Những người sống sờ sờ mà đi vào đây ngoài Linh Lăng ra thì chỉ có tôi và ông cụ Tôn..