Tác giả:

Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…

Chương 392: Vô Cùng Chói Tai Và Khó Nghe

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Người gỗ liễu đang kiêng dè điều gì? Hơn nữa tại sao người gỗ liễu lại dùng cách này để lừa tôi từ bỏ thân xác.Ông ấy đang sốt ruột điều gì? Nghĩ tới luồng khí lạnh khi nãy dạy lên trong người… Tôi khó khăn đưa tay lên xoa ngực.Lúc này cơ thể tôi đã hồi phục lại nhiệt độ bình thường, hơn nữa luồng khí lạnh khi nãy giống như là ảo giác, chỉ thoáng lướt qua. Trong khoảnh khắc đó, đầu tôi đột nhiên hiện lên một suy nghĩ kỳ lạ. Trong cơ thể tôi, hình như vẫn còn thứ gì đó khác tồn tại. “Không thể nào, một tượng người gỗ liễu đã đủ khiến mình chịu không nổi rồi.Giờ thêm nữa thì mình chịu sao nổi”. Nghĩ tới người gỗ liễu với đôi mắt âm sầm, tôi đành phải vỗ ngực tự an ủi mình. Thế nhưng đây không phải là lúc nằm dưới đất suy nghĩ lung tung.Tôi thử cử động tứ chi, sau khi xác nhận không hề bị gãy xương thì tôi mới nghiến răng đứng dậy. Tôi sờ s oạng đi về phía có thang treo trước đó thì phát hiện chiếc thang đã biến mất.Hơn nữa dưới đất là một đống những đoạn rời vụn của chiếc thang bị chặt đứt. Tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu.Rõ ràng là có người đã chặt đứt cái thang sau khi chúng tôi trèo lên. Người duy nhất có thể làm được điều này chính là người đi sau tôi: Ông Tôn. Nhưng tại sao ông lấy lại làm như vậy? Và tại sao lại ra đòn sát thủ với tôi. Ông ấy làm như vậy không phải là chặn đường sống của chính mình sao? Tôi cảm thấy không hiểu và lo lắng nhìn lên sát khí đen sì phía trên.Lúc này ở đó vô cùng tĩnh mịch, không hề nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì. Không còn thang treo, tôi chẳng có cách nào đi lên đ ỉnh.Tôi lại đi vòng hai vòng bên dưới và đành phải lần ra cửa của cao ốc Phương Viên. Thay vì lãng phí thời gian ở đây chi bằng đi tìm Tĩnh Đàn pháp sư, không biết chừng ông ấy có thể cho tôi câu trả lời. Đợi đến khi tôi bước ra cửa cao ốc Phương Viên thì mới phát hiện ra trời đã tối đen. Tĩnh Đàn pháp sư thì vẫn nhắm mắt ngồi trước cửa giống như đang ngủ. Tôi khập khiễng đi tới trước mặt ông ấy, do dự một lúc mà không biết nên mở miệng thế nào. “Trương Ly, cậu tới đúng lúc lắm.Quỷ môn sắp mở rồi, tôi cần mượn tiên gia trên người cậu”. Tĩnh đàn pháp sư không hề mở mắt.Ông ấy vẫn nhắm như vậy, và sau khi nói xong với tôi thì bắt đầu đọc Phật âm. Tiếng Phật âm vốn có tác dụng tĩnh thần, vậy mà tôi nghe thì giống như tiết hát gọi ma vậy, vô cùng chói tai và khó nghe. Tôi vô thức đưa tay lên bịt tai nhưng âm thanh cứ truyền vào tai tôi một cách vô cùng rõ ràng.

Người gỗ liễu đang kiêng dè điều gì?

 

Hơn nữa tại sao người gỗ liễu lại dùng cách này để lừa tôi từ bỏ thân xác.

Ông ấy đang sốt ruột điều gì?

 

Nghĩ tới luồng khí lạnh khi nãy dạy lên trong người…

 

Tôi khó khăn đưa tay lên xoa ngực.

Lúc này cơ thể tôi đã hồi phục lại nhiệt độ bình thường, hơn nữa luồng khí lạnh khi nãy giống như là ảo giác, chỉ thoáng lướt qua.

 

Trong khoảnh khắc đó, đầu tôi đột nhiên hiện lên một suy nghĩ kỳ lạ.

 

Trong cơ thể tôi, hình như vẫn còn thứ gì đó khác tồn tại.

 

“Không thể nào, một tượng người gỗ liễu đã đủ khiến mình chịu không nổi rồi.

Giờ thêm nữa thì mình chịu sao nổi”.

 

Nghĩ tới người gỗ liễu với đôi mắt âm sầm, tôi đành phải vỗ ngực tự an ủi mình.

 

Thế nhưng đây không phải là lúc nằm dưới đất suy nghĩ lung tung.

Tôi thử cử động tứ chi, sau khi xác nhận không hề bị gãy xương thì tôi mới nghiến răng đứng dậy.

 

Tôi sờ s oạng đi về phía có thang treo trước đó thì phát hiện chiếc thang đã biến mất.

Hơn nữa dưới đất là một đống những đoạn rời vụn của chiếc thang bị chặt đứt.

 

Tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Rõ ràng là có người đã chặt đứt cái thang sau khi chúng tôi trèo lên.

 

Người duy nhất có thể làm được điều này chính là người đi sau tôi: Ông Tôn.

 

Nhưng tại sao ông lấy lại làm như vậy? Và tại sao lại ra đòn sát thủ với tôi.

 

Ông ấy làm như vậy không phải là chặn đường sống của chính mình sao?

 

Tôi cảm thấy không hiểu và lo lắng nhìn lên sát khí đen sì phía trên.

Lúc này ở đó vô cùng tĩnh mịch, không hề nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì.

 

Không còn thang treo, tôi chẳng có cách nào đi lên đ ỉnh.

Tôi lại đi vòng hai vòng bên dưới và đành phải lần ra cửa của cao ốc Phương Viên.

 

Thay vì lãng phí thời gian ở đây chi bằng đi tìm Tĩnh Đàn pháp sư, không biết chừng ông ấy có thể cho tôi câu trả lời.

 

Đợi đến khi tôi bước ra cửa cao ốc Phương Viên thì mới phát hiện ra trời đã tối đen.

 

Tĩnh Đàn pháp sư thì vẫn nhắm mắt ngồi trước cửa giống như đang ngủ.

 

Tôi khập khiễng đi tới trước mặt ông ấy, do dự một lúc mà không biết nên mở miệng thế nào.

 

“Trương Ly, cậu tới đúng lúc lắm.

Quỷ môn sắp mở rồi, tôi cần mượn tiên gia trên người cậu”.

 

Tĩnh đàn pháp sư không hề mở mắt.

Ông ấy vẫn nhắm như vậy, và sau khi nói xong với tôi thì bắt đầu đọc Phật âm.

 

Tiếng Phật âm vốn có tác dụng tĩnh thần, vậy mà tôi nghe thì giống như tiết hát gọi ma vậy, vô cùng chói tai và khó nghe.

 

Tôi vô thức đưa tay lên bịt tai nhưng âm thanh cứ truyền vào tai tôi một cách vô cùng rõ ràng.

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Người gỗ liễu đang kiêng dè điều gì? Hơn nữa tại sao người gỗ liễu lại dùng cách này để lừa tôi từ bỏ thân xác.Ông ấy đang sốt ruột điều gì? Nghĩ tới luồng khí lạnh khi nãy dạy lên trong người… Tôi khó khăn đưa tay lên xoa ngực.Lúc này cơ thể tôi đã hồi phục lại nhiệt độ bình thường, hơn nữa luồng khí lạnh khi nãy giống như là ảo giác, chỉ thoáng lướt qua. Trong khoảnh khắc đó, đầu tôi đột nhiên hiện lên một suy nghĩ kỳ lạ. Trong cơ thể tôi, hình như vẫn còn thứ gì đó khác tồn tại. “Không thể nào, một tượng người gỗ liễu đã đủ khiến mình chịu không nổi rồi.Giờ thêm nữa thì mình chịu sao nổi”. Nghĩ tới người gỗ liễu với đôi mắt âm sầm, tôi đành phải vỗ ngực tự an ủi mình. Thế nhưng đây không phải là lúc nằm dưới đất suy nghĩ lung tung.Tôi thử cử động tứ chi, sau khi xác nhận không hề bị gãy xương thì tôi mới nghiến răng đứng dậy. Tôi sờ s oạng đi về phía có thang treo trước đó thì phát hiện chiếc thang đã biến mất.Hơn nữa dưới đất là một đống những đoạn rời vụn của chiếc thang bị chặt đứt. Tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu.Rõ ràng là có người đã chặt đứt cái thang sau khi chúng tôi trèo lên. Người duy nhất có thể làm được điều này chính là người đi sau tôi: Ông Tôn. Nhưng tại sao ông lấy lại làm như vậy? Và tại sao lại ra đòn sát thủ với tôi. Ông ấy làm như vậy không phải là chặn đường sống của chính mình sao? Tôi cảm thấy không hiểu và lo lắng nhìn lên sát khí đen sì phía trên.Lúc này ở đó vô cùng tĩnh mịch, không hề nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì. Không còn thang treo, tôi chẳng có cách nào đi lên đ ỉnh.Tôi lại đi vòng hai vòng bên dưới và đành phải lần ra cửa của cao ốc Phương Viên. Thay vì lãng phí thời gian ở đây chi bằng đi tìm Tĩnh Đàn pháp sư, không biết chừng ông ấy có thể cho tôi câu trả lời. Đợi đến khi tôi bước ra cửa cao ốc Phương Viên thì mới phát hiện ra trời đã tối đen. Tĩnh Đàn pháp sư thì vẫn nhắm mắt ngồi trước cửa giống như đang ngủ. Tôi khập khiễng đi tới trước mặt ông ấy, do dự một lúc mà không biết nên mở miệng thế nào. “Trương Ly, cậu tới đúng lúc lắm.Quỷ môn sắp mở rồi, tôi cần mượn tiên gia trên người cậu”. Tĩnh đàn pháp sư không hề mở mắt.Ông ấy vẫn nhắm như vậy, và sau khi nói xong với tôi thì bắt đầu đọc Phật âm. Tiếng Phật âm vốn có tác dụng tĩnh thần, vậy mà tôi nghe thì giống như tiết hát gọi ma vậy, vô cùng chói tai và khó nghe. Tôi vô thức đưa tay lên bịt tai nhưng âm thanh cứ truyền vào tai tôi một cách vô cùng rõ ràng.

Chương 392: Vô Cùng Chói Tai Và Khó Nghe