Tác giả:

Tháng hai tiết xuân lành lạnh, Hạnh hoa*(hoa của cây hạnh) run lẩy bẩy đung đưa giọt sương lộ ra nh** h** tinh khiết, sau giờ Ngọ *(buổi chiều) trên cành cây những chú chim Hỷ Thước như đang thì thầm to nhỏ. “ Kêu la cái thứ gì hả?” Một nữ nhân mặc vải thô hùng hùng hổ hổ trừng mắt với đống y phục chất như núi trước mắt. Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh, cô bé sợ…

Chương 5: Vị tiểu thư này không tầm thường (2)

Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTháng hai tiết xuân lành lạnh, Hạnh hoa*(hoa của cây hạnh) run lẩy bẩy đung đưa giọt sương lộ ra nh** h** tinh khiết, sau giờ Ngọ *(buổi chiều) trên cành cây những chú chim Hỷ Thước như đang thì thầm to nhỏ. “ Kêu la cái thứ gì hả?” Một nữ nhân mặc vải thô hùng hùng hổ hổ trừng mắt với đống y phục chất như núi trước mắt. Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh, cô bé sợ… La đại nương sửng sốt, đây chính là tứ tiểu thư sao? Sao lại dám nói lớn tiếng thế này? Bà ta nghi hoặc nhìn Đỗ Di nương, nàng ta càng cảm thấy kinh khiếp a, nhưng vẫn cười theo, “ Nha đầu là bị hỏng đầu rồi.”La đại nương hừ nói, “ Lá gan cũng lớn hơn không ít.”Tô Mạt mới không thèm để ý bọn họ nói cái gì, nàng sắp bị đói chết rồi, cái thân thể nhỏ bé này giống như đã rất lâu rồi chưa từng được ăn cơm, mềm oặt một chút sức lực cũng không có.Nàng leo lên cửa sổ nhìn trộm, tiểu viện này chính phòng có 3 gian nhà, thấp bé, chật hẹp, sân nhà cũng nhỏ, nhìn liếc mộ cái cũng thấy cửa viện đang bị khóa. Trong sân một đống quần áo bẩn, xem ra đây là nơi ở của hạ nhân.Nàng lập tức kết luận người Di nương này bị thất sủng rồi, bị đầy xuống làm người hầu, giống như trong cung các phi tử thất sủng bị đuổi xuống lãnh cung. Nàng hiểu được nếu không tận dụng cơ hội đại phu đến thăm bệnh đòi chút đồ ăn thì hôm nay nàng sẽ chết đói mất.Nàng nghe thấy bọn họ gọi nàng là tứ tiểu thư, vậy đương nhiên là tiểu chủ nhân, tuy là bị thất sủng nhưng thân phận cũng hơn hạ nhân. Dù sao thì cũng có huyết mạch của chủ nhân nhà này, cổ nhân rất coi trọng thân phận, huyết thống, cho dù chủ nhân nơi này không thích đứa bé kia, nếu bị hạ nhân trước mặt chà đạp, đó chính là tát vô mặt chủ nhân, chính là không được phép.Nàng lại suy đoán, nếu đã đưa đại phu đến có nghĩa là không muốn nàng chết. Nếu không muốn nàng chết thì nàng sẽ nghĩ cách cải thiện hoàn cảnh sống một chút. Trong bụng rất đói, nàng hoài nghi từ sáng đến giờ chưa ăn thứ gì vô bụng. Hiện tại mặt trời đã bắt đầu lặn về phía Tây, nếu nàng không đòi ăn thì nhất định sáng mai mới được ăn, cổ đại người trong nhà đông chỉ ăn hai bữa một ngày.Hồ đại phu nhìn thấy tiểu cô nương kéo lê lết đôi giày vải lộ ra cả ngón chân cái đứng ở trước cửa, cái miệng nhỏ nhợt nhạt cong lên, khuôn mặt quật cường. Tô Mạt nhìn Hồ đại phu cười cười, biết được ông ta rất kinh ngạc, không thể ngờ giới làm quan là vô cùng tận, đường đường là một tiểu thư lại bị ngược đãi đến mức này.Sự trắng đen cũa mỗi gia tộc lớn là để cho người trong gia tộc xem xét, nhưng sĩ diện lại để cho người ngoài xem, có người ngoài tới là không thể mất mặt.Tô Mạt nhận định được điểm này lập tức xụ mặt nói: “ Hôm nay là có việc gì thế hả? ai phụ trách việc đưa cơm đến, sao bây giờ vẫn chưa tới? xem ta có đi bẩm báo phu nhân trừng phạt không đây.”

La đại nương sửng sốt, đây chính là tứ tiểu thư sao? Sao lại dám nói lớn tiếng thế này? Bà ta nghi hoặc nhìn Đỗ Di nương, nàng ta càng cảm thấy kinh khiếp a, nhưng vẫn cười theo, “ Nha đầu là bị hỏng đầu rồi.”

La đại nương hừ nói, “ Lá gan cũng lớn hơn không ít.”

Tô Mạt mới không thèm để ý bọn họ nói cái gì, nàng sắp bị đói chết rồi, cái thân thể nhỏ bé này giống như đã rất lâu rồi chưa từng được ăn cơm, mềm oặt một chút sức lực cũng không có.

Nàng leo lên cửa sổ nhìn trộm, tiểu viện này chính phòng có 3 gian nhà, thấp bé, chật hẹp, sân nhà cũng nhỏ, nhìn liếc mộ cái cũng thấy cửa viện đang bị khóa. Trong sân một đống quần áo bẩn, xem ra đây là nơi ở của hạ nhân.

Nàng lập tức kết luận người Di nương này bị thất sủng rồi, bị đầy xuống làm người hầu, giống như trong cung các phi tử thất sủng bị đuổi xuống lãnh cung. Nàng hiểu được nếu không tận dụng cơ hội đại phu đến thăm bệnh đòi chút đồ ăn thì hôm nay nàng sẽ chết đói mất.

Nàng nghe thấy bọn họ gọi nàng là tứ tiểu thư, vậy đương nhiên là tiểu chủ nhân, tuy là bị thất sủng nhưng thân phận cũng hơn hạ nhân. Dù sao thì cũng có huyết mạch của chủ nhân nhà này, cổ nhân rất coi trọng thân phận, huyết thống, cho dù chủ nhân nơi này không thích đứa bé kia, nếu bị hạ nhân trước mặt chà đạp, đó chính là tát vô mặt chủ nhân, chính là không được phép.

Nàng lại suy đoán, nếu đã đưa đại phu đến có nghĩa là không muốn nàng chết. Nếu không muốn nàng chết thì nàng sẽ nghĩ cách cải thiện hoàn cảnh sống một chút. Trong bụng rất đói, nàng hoài nghi từ sáng đến giờ chưa ăn thứ gì vô bụng. Hiện tại mặt trời đã bắt đầu lặn về phía Tây, nếu nàng không đòi ăn thì nhất định sáng mai mới được ăn, cổ đại người trong nhà đông chỉ ăn hai bữa một ngày.

Hồ đại phu nhìn thấy tiểu cô nương kéo lê lết đôi giày vải lộ ra cả ngón chân cái đứng ở trước cửa, cái miệng nhỏ nhợt nhạt cong lên, khuôn mặt quật cường. Tô Mạt nhìn Hồ đại phu cười cười, biết được ông ta rất kinh ngạc, không thể ngờ giới làm quan là vô cùng tận, đường đường là một tiểu thư lại bị ngược đãi đến mức này.

Sự trắng đen cũa mỗi gia tộc lớn là để cho người trong gia tộc xem xét, nhưng sĩ diện lại để cho người ngoài xem, có người ngoài tới là không thể mất mặt.

Tô Mạt nhận định được điểm này lập tức xụ mặt nói: “ Hôm nay là có việc gì thế hả? ai phụ trách việc đưa cơm đến, sao bây giờ vẫn chưa tới? xem ta có đi bẩm báo phu nhân trừng phạt không đây.”

Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTháng hai tiết xuân lành lạnh, Hạnh hoa*(hoa của cây hạnh) run lẩy bẩy đung đưa giọt sương lộ ra nh** h** tinh khiết, sau giờ Ngọ *(buổi chiều) trên cành cây những chú chim Hỷ Thước như đang thì thầm to nhỏ. “ Kêu la cái thứ gì hả?” Một nữ nhân mặc vải thô hùng hùng hổ hổ trừng mắt với đống y phục chất như núi trước mắt. Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh, cô bé sợ… La đại nương sửng sốt, đây chính là tứ tiểu thư sao? Sao lại dám nói lớn tiếng thế này? Bà ta nghi hoặc nhìn Đỗ Di nương, nàng ta càng cảm thấy kinh khiếp a, nhưng vẫn cười theo, “ Nha đầu là bị hỏng đầu rồi.”La đại nương hừ nói, “ Lá gan cũng lớn hơn không ít.”Tô Mạt mới không thèm để ý bọn họ nói cái gì, nàng sắp bị đói chết rồi, cái thân thể nhỏ bé này giống như đã rất lâu rồi chưa từng được ăn cơm, mềm oặt một chút sức lực cũng không có.Nàng leo lên cửa sổ nhìn trộm, tiểu viện này chính phòng có 3 gian nhà, thấp bé, chật hẹp, sân nhà cũng nhỏ, nhìn liếc mộ cái cũng thấy cửa viện đang bị khóa. Trong sân một đống quần áo bẩn, xem ra đây là nơi ở của hạ nhân.Nàng lập tức kết luận người Di nương này bị thất sủng rồi, bị đầy xuống làm người hầu, giống như trong cung các phi tử thất sủng bị đuổi xuống lãnh cung. Nàng hiểu được nếu không tận dụng cơ hội đại phu đến thăm bệnh đòi chút đồ ăn thì hôm nay nàng sẽ chết đói mất.Nàng nghe thấy bọn họ gọi nàng là tứ tiểu thư, vậy đương nhiên là tiểu chủ nhân, tuy là bị thất sủng nhưng thân phận cũng hơn hạ nhân. Dù sao thì cũng có huyết mạch của chủ nhân nhà này, cổ nhân rất coi trọng thân phận, huyết thống, cho dù chủ nhân nơi này không thích đứa bé kia, nếu bị hạ nhân trước mặt chà đạp, đó chính là tát vô mặt chủ nhân, chính là không được phép.Nàng lại suy đoán, nếu đã đưa đại phu đến có nghĩa là không muốn nàng chết. Nếu không muốn nàng chết thì nàng sẽ nghĩ cách cải thiện hoàn cảnh sống một chút. Trong bụng rất đói, nàng hoài nghi từ sáng đến giờ chưa ăn thứ gì vô bụng. Hiện tại mặt trời đã bắt đầu lặn về phía Tây, nếu nàng không đòi ăn thì nhất định sáng mai mới được ăn, cổ đại người trong nhà đông chỉ ăn hai bữa một ngày.Hồ đại phu nhìn thấy tiểu cô nương kéo lê lết đôi giày vải lộ ra cả ngón chân cái đứng ở trước cửa, cái miệng nhỏ nhợt nhạt cong lên, khuôn mặt quật cường. Tô Mạt nhìn Hồ đại phu cười cười, biết được ông ta rất kinh ngạc, không thể ngờ giới làm quan là vô cùng tận, đường đường là một tiểu thư lại bị ngược đãi đến mức này.Sự trắng đen cũa mỗi gia tộc lớn là để cho người trong gia tộc xem xét, nhưng sĩ diện lại để cho người ngoài xem, có người ngoài tới là không thể mất mặt.Tô Mạt nhận định được điểm này lập tức xụ mặt nói: “ Hôm nay là có việc gì thế hả? ai phụ trách việc đưa cơm đến, sao bây giờ vẫn chưa tới? xem ta có đi bẩm báo phu nhân trừng phạt không đây.”

Chương 5: Vị tiểu thư này không tầm thường (2)