Tác giả:

Tháng hai tiết xuân lành lạnh, Hạnh hoa*(hoa của cây hạnh) run lẩy bẩy đung đưa giọt sương lộ ra nh** h** tinh khiết, sau giờ Ngọ *(buổi chiều) trên cành cây những chú chim Hỷ Thước như đang thì thầm to nhỏ. “ Kêu la cái thứ gì hả?” Một nữ nhân mặc vải thô hùng hùng hổ hổ trừng mắt với đống y phục chất như núi trước mắt. Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh, cô bé sợ…

Chương 30: Tiểu thư đỏng đảnh! (2)

Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTháng hai tiết xuân lành lạnh, Hạnh hoa*(hoa của cây hạnh) run lẩy bẩy đung đưa giọt sương lộ ra nh** h** tinh khiết, sau giờ Ngọ *(buổi chiều) trên cành cây những chú chim Hỷ Thước như đang thì thầm to nhỏ. “ Kêu la cái thứ gì hả?” Một nữ nhân mặc vải thô hùng hùng hổ hổ trừng mắt với đống y phục chất như núi trước mắt. Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh, cô bé sợ… Chính là vừa nãy nhìn thấy Vương phu nhân ôm Tô Mạt lập tức phẫn nộ, có mặt nàng, Vương phu nhân chỉ ôm nàng, đại tiểu thư cũng không ôm.Nàng ta đạp chân lung tung “ Nhanh mau lên, chỗ này ta không thể ở nữa, không chứa ta nữa.”Nàng ngây ngốc chốc lát, Vương phu nhân giúp nàng bôi thuốc, bèn cáo từ rồi bảo Trương mụ mụ bế nàng quay về viện.Hiện tại tam tiểu thư đắc tội với phu nhân, nàng lại có cơ hội lấy lòng phu nhân. Vương phu nhân sẽ nới nỏng việc quản lý nàng và bớt giám sát đi. Để tam tiểu thư và phu nhân ồn ào lên, chính là kế sách của Tô Mạt. Không thì bọn họ sẽ chỉ chăm chăm chú ý vào vị tứ tiểu thư mới chuyển tới là nàng. Bọn họ cãi nhau, ánh mắt của mọi người tự nhiên sẽ chú ý bọn họ thôi.Tô Mạt trở về phòng, tiểu hài tử không có việc gì ngoài thỉnh an, chơi đùa, chính là ăn và ngủ. Bữa sáng bị tam tiểu thư phá rối, nàng chỉ có thể ở trong viện ăn cháo, ăn chút bánh trái, ăn xong liền ngủ.Dù sao cũng là thân trẻ nhỏ, giày vò không được. Cho dù nàng đầu óc tốt nhưng sinh lực không đủ, nhất định phải ngủ nhiều mới được.Ngủ một giấc đã tới trưa, nàng lười biếng mở mắt, ngáp một cái. Trương mụ mụ nói: “ Tiểu thư, mau dậy thôi. Trở về lão gia có thể đi tới chỗ phu nhân nếu lúc đó truyền lệnh tới, tiểu thư cũng cần đi, đừng để bị trễ.”Tô Mạt lập tức nhạy bén cảm thấy sự thay đổi của mụ mụ.Điều đó nói rõ Vương phu nhân đã dặn dò bà ta điều gì đó.Khẳng định là dặn bà ta dạy dỗ mình cẩn thận không thể để xảy ra sự cố. Xem ra chính mình đã nhìn thấy hiệu quả chính sách mình đưa ra. Chính sách của nàng chính là phá vỡ thế cục và đồng minh hiện nay. Để cho bọn họ nảy sinh tranh chấp tự động sẽ tách ra thôi, sau để tự mình sẽ thản nhiên xen vào.Đây là binh pháp sở trường của ông nội, đây là khả năng chính trị cha dạy nàng. Đương nhiên đây là thứ mà đám nữ nhân chỉ biết ăn uống vui chơi lòng dạ hẹp hòi như bọn họ có thể hiểu được sao?!Đương nhiên trừ lão cáo già quốc công Tô Nhân Vũ ra. Hy vọng không mất bao lâu nữa nàng có thể đánh bại lão. Tô Mạt trăm phần tự tin thức dậy, chải tóc, lần này rửa mặt là nước ấm nhiệt độ thích hợp.Đám tôi tớ điêu ngoa, tạm tha bọn họ, chờ nàng và phu nhân chính thức đối mặt, lúc đó mới xử lý bọn họ.Kim Kết lén nói với nàng, quốc công vì tam tiểu thư mà đặc biệt bỏ lại công việc ở nha môn quay về, ở Mẫu Đình viện ở cùng nàng ta cả buổi sáng. Còn bảo nàng phải cẩn thận, tam tiểu thư đã cáo trạng, quốc công có thể sẽ gây bất lợi cho nàng.

Chính là vừa nãy nhìn thấy Vương phu nhân ôm Tô Mạt lập tức phẫn nộ, có mặt nàng, Vương phu nhân chỉ ôm nàng, đại tiểu thư cũng không ôm.

Nàng ta đạp chân lung tung “ Nhanh mau lên, chỗ này ta không thể ở nữa, không chứa ta nữa.”

Nàng ngây ngốc chốc lát, Vương phu nhân giúp nàng bôi thuốc, bèn cáo từ rồi bảo Trương mụ mụ bế nàng quay về viện.

Hiện tại tam tiểu thư đắc tội với phu nhân, nàng lại có cơ hội lấy lòng phu nhân. Vương phu nhân sẽ nới nỏng việc quản lý nàng và bớt giám sát đi. Để tam tiểu thư và phu nhân ồn ào lên, chính là kế sách của Tô Mạt. Không thì bọn họ sẽ chỉ chăm chăm chú ý vào vị tứ tiểu thư mới chuyển tới là nàng. Bọn họ cãi nhau, ánh mắt của mọi người tự nhiên sẽ chú ý bọn họ thôi.

Tô Mạt trở về phòng, tiểu hài tử không có việc gì ngoài thỉnh an, chơi đùa, chính là ăn và ngủ. Bữa sáng bị tam tiểu thư phá rối, nàng chỉ có thể ở trong viện ăn cháo, ăn chút bánh trái, ăn xong liền ngủ.

Dù sao cũng là thân trẻ nhỏ, giày vò không được. Cho dù nàng đầu óc tốt nhưng sinh lực không đủ, nhất định phải ngủ nhiều mới được.

Ngủ một giấc đã tới trưa, nàng lười biếng mở mắt, ngáp một cái. Trương mụ mụ nói: “ Tiểu thư, mau dậy thôi. Trở về lão gia có thể đi tới chỗ phu nhân nếu lúc đó truyền lệnh tới, tiểu thư cũng cần đi, đừng để bị trễ.”

Tô Mạt lập tức nhạy bén cảm thấy sự thay đổi của mụ mụ.

Điều đó nói rõ Vương phu nhân đã dặn dò bà ta điều gì đó.

Khẳng định là dặn bà ta dạy dỗ mình cẩn thận không thể để xảy ra sự cố. Xem ra chính mình đã nhìn thấy hiệu quả chính sách mình đưa ra. Chính sách của nàng chính là phá vỡ thế cục và đồng minh hiện nay. Để cho bọn họ nảy sinh tranh chấp tự động sẽ tách ra thôi, sau để tự mình sẽ thản nhiên xen vào.

Đây là binh pháp sở trường của ông nội, đây là khả năng chính trị cha dạy nàng. Đương nhiên đây là thứ mà đám nữ nhân chỉ biết ăn uống vui chơi lòng dạ hẹp hòi như bọn họ có thể hiểu được sao?!

Đương nhiên trừ lão cáo già quốc công Tô Nhân Vũ ra. Hy vọng không mất bao lâu nữa nàng có thể đánh bại lão. Tô Mạt trăm phần tự tin thức dậy, chải tóc, lần này rửa mặt là nước ấm nhiệt độ thích hợp.

Đám tôi tớ điêu ngoa, tạm tha bọn họ, chờ nàng và phu nhân chính thức đối mặt, lúc đó mới xử lý bọn họ.

Kim Kết lén nói với nàng, quốc công vì tam tiểu thư mà đặc biệt bỏ lại công việc ở nha môn quay về, ở Mẫu Đình viện ở cùng nàng ta cả buổi sáng. Còn bảo nàng phải cẩn thận, tam tiểu thư đã cáo trạng, quốc công có thể sẽ gây bất lợi cho nàng.

Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTháng hai tiết xuân lành lạnh, Hạnh hoa*(hoa của cây hạnh) run lẩy bẩy đung đưa giọt sương lộ ra nh** h** tinh khiết, sau giờ Ngọ *(buổi chiều) trên cành cây những chú chim Hỷ Thước như đang thì thầm to nhỏ. “ Kêu la cái thứ gì hả?” Một nữ nhân mặc vải thô hùng hùng hổ hổ trừng mắt với đống y phục chất như núi trước mắt. Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh, cô bé sợ… Chính là vừa nãy nhìn thấy Vương phu nhân ôm Tô Mạt lập tức phẫn nộ, có mặt nàng, Vương phu nhân chỉ ôm nàng, đại tiểu thư cũng không ôm.Nàng ta đạp chân lung tung “ Nhanh mau lên, chỗ này ta không thể ở nữa, không chứa ta nữa.”Nàng ngây ngốc chốc lát, Vương phu nhân giúp nàng bôi thuốc, bèn cáo từ rồi bảo Trương mụ mụ bế nàng quay về viện.Hiện tại tam tiểu thư đắc tội với phu nhân, nàng lại có cơ hội lấy lòng phu nhân. Vương phu nhân sẽ nới nỏng việc quản lý nàng và bớt giám sát đi. Để tam tiểu thư và phu nhân ồn ào lên, chính là kế sách của Tô Mạt. Không thì bọn họ sẽ chỉ chăm chăm chú ý vào vị tứ tiểu thư mới chuyển tới là nàng. Bọn họ cãi nhau, ánh mắt của mọi người tự nhiên sẽ chú ý bọn họ thôi.Tô Mạt trở về phòng, tiểu hài tử không có việc gì ngoài thỉnh an, chơi đùa, chính là ăn và ngủ. Bữa sáng bị tam tiểu thư phá rối, nàng chỉ có thể ở trong viện ăn cháo, ăn chút bánh trái, ăn xong liền ngủ.Dù sao cũng là thân trẻ nhỏ, giày vò không được. Cho dù nàng đầu óc tốt nhưng sinh lực không đủ, nhất định phải ngủ nhiều mới được.Ngủ một giấc đã tới trưa, nàng lười biếng mở mắt, ngáp một cái. Trương mụ mụ nói: “ Tiểu thư, mau dậy thôi. Trở về lão gia có thể đi tới chỗ phu nhân nếu lúc đó truyền lệnh tới, tiểu thư cũng cần đi, đừng để bị trễ.”Tô Mạt lập tức nhạy bén cảm thấy sự thay đổi của mụ mụ.Điều đó nói rõ Vương phu nhân đã dặn dò bà ta điều gì đó.Khẳng định là dặn bà ta dạy dỗ mình cẩn thận không thể để xảy ra sự cố. Xem ra chính mình đã nhìn thấy hiệu quả chính sách mình đưa ra. Chính sách của nàng chính là phá vỡ thế cục và đồng minh hiện nay. Để cho bọn họ nảy sinh tranh chấp tự động sẽ tách ra thôi, sau để tự mình sẽ thản nhiên xen vào.Đây là binh pháp sở trường của ông nội, đây là khả năng chính trị cha dạy nàng. Đương nhiên đây là thứ mà đám nữ nhân chỉ biết ăn uống vui chơi lòng dạ hẹp hòi như bọn họ có thể hiểu được sao?!Đương nhiên trừ lão cáo già quốc công Tô Nhân Vũ ra. Hy vọng không mất bao lâu nữa nàng có thể đánh bại lão. Tô Mạt trăm phần tự tin thức dậy, chải tóc, lần này rửa mặt là nước ấm nhiệt độ thích hợp.Đám tôi tớ điêu ngoa, tạm tha bọn họ, chờ nàng và phu nhân chính thức đối mặt, lúc đó mới xử lý bọn họ.Kim Kết lén nói với nàng, quốc công vì tam tiểu thư mà đặc biệt bỏ lại công việc ở nha môn quay về, ở Mẫu Đình viện ở cùng nàng ta cả buổi sáng. Còn bảo nàng phải cẩn thận, tam tiểu thư đã cáo trạng, quốc công có thể sẽ gây bất lợi cho nàng.

Chương 30: Tiểu thư đỏng đảnh! (2)