Tháng hai tiết xuân lành lạnh, Hạnh hoa*(hoa của cây hạnh) run lẩy bẩy đung đưa giọt sương lộ ra nh** h** tinh khiết, sau giờ Ngọ *(buổi chiều) trên cành cây những chú chim Hỷ Thước như đang thì thầm to nhỏ. “ Kêu la cái thứ gì hả?” Một nữ nhân mặc vải thô hùng hùng hổ hổ trừng mắt với đống y phục chất như núi trước mắt. Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh, cô bé sợ…
Chương 34: Phu thê cãi vã bất hòa (2)
Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTháng hai tiết xuân lành lạnh, Hạnh hoa*(hoa của cây hạnh) run lẩy bẩy đung đưa giọt sương lộ ra nh** h** tinh khiết, sau giờ Ngọ *(buổi chiều) trên cành cây những chú chim Hỷ Thước như đang thì thầm to nhỏ. “ Kêu la cái thứ gì hả?” Một nữ nhân mặc vải thô hùng hùng hổ hổ trừng mắt với đống y phục chất như núi trước mắt. Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh, cô bé sợ… Tô Nhân Vũ thẹn trong lòng nói:"Nàng cũng quy chụp ta như thế, ta lại không nói là nghi ngờ nàng, đều là do bà mụ đó xúi bẩy thôi. "Vương phu nhân cười lạnh:"Nếu đã như vậy sao không đem bà mụ đó đánh chết đi hoặc là đem áp giải ra quan phủ, nô tài điêu ngoa xúi bẩy, hại không biết bao nhiêu gia đình a. "Tô Nhân Vũ rất có điểm khó xử: “ Hinh Nhi uống quen sữa của bà ta, lại trông nom Hưng Nhi từ nhỏ, ngay tức khắc từ bỏ thói quen đó. Qua hai năm lớn chút nữa thì tốt. Ngày thường nếu nàng quan tâm hơn chút sẽ chưa tới mới mức quá hư hỏng.”Vương phu nhân hừ lạnh: " Đúng, đều là do thiếp không quan tâm chú ý. Cưng chiều nàng ta thì nói thiếp làm hư nàng. Đối xử hơi lạnh nhạt chút lại nói thiếp không coi như con ruột. Thiếp thấy oan ức chết mất thôi, rốt cuộc phải làm sao mới là đúng đây."Tô Nhân Vũ vậy mà lại không có lời nào để chống đỡ mãi mới nói:"Chính là đối xử giống với Nhu Nhi là được. "Vương phu nhân ngay lập tức ngồi dậy: " Nếu mà như vậy, Nhu Nhi dám đánh đổ giá cắm nến làm cháy y phục của các tỷ tỷ, lại dám hãm hại muội muội, thiếp ngay lập tức đánh chết nàng ta tại chỗ. Bà vú dám xúi giục tiểu thư, ngấm ngầm chửi mắng sau lưng chủ mẫu, xúi giục chủ tử lấy đồ đạc đi bán lấy tiền đánh bạc uống rượu, thiếp lập tức giải đi quan phủ. Nếu lão gia có một chút băn khoăn đến thể diện của chính thất thì nên biết thiếp cư xử như vậy có điều gì không đúng sao?”Tô Nhân Vũ nhíu mày: " Hinh Nhi mới chỉ là đứa nhỏ, sẽ không hư hỏng như vậy, tuyệt đối sẽ không thế, nữ nhi bất quá chỉ bướng bỉnh, kiêu căng chút thôi."Vương phu nhân cười lạnh không ngớt: " Chính điểm này tiểu nha đầu đó có gì giống với Cố Di nương chứ?"Một khi nhắc đến Cố Di nương, Tô Nhân Vũ trên trán trĩu nặng đôi lông mày nhíu lại ngưng đọng sự đau đớn, thân hình hắn khẽ lảo đảo, cất giọng lạnh lùng: " Như vậy thì làm sao? Tiểu nha đầu đó là nữ nhi của ta, ai có thể động đến nó?"Vương phu nhân nằm xuống: " Như vậy là tốt rồi! Quốc công gia là lớn nhất sao? Về sau nàng ta không cần xuất giá sao? Quốc công gia có thể quản đến nữ nhi đã gả đi sao chứ?"Tô Nhân Vũ giận giữ phất tay áo bỏ đi.Vương phu nhân liên tục cười lạnh, trong mắt lấp lánh tia nhìn âm hiểm hung ác, nàng ta muốn đợi xem, đợi đến khi hắn ta biết được sự thật, hắn sẽ ra sao?Hừ! muốn đấu với nàng sao? Còn kém xa!Nàng ta sai nha hoàn bên cạnh mình là Hỷ Thước đi thăm tứ tiểu thư, đem cho tiểu nha đầu ít điểm tâm, thuốc mỡ, nói chính là thay phu nhân đem qua, phu nhân trong lòng thương yêu nàng, chỉ cần lão gia hết tức giận sẽ lại đón nàng tới.
Tô Nhân Vũ thẹn trong lòng nói:"Nàng cũng quy chụp ta như thế, ta lại không nói là nghi ngờ nàng, đều là do bà mụ đó xúi bẩy thôi. "
Vương phu nhân cười lạnh:"Nếu đã như vậy sao không đem bà mụ đó đánh chết đi hoặc là đem áp giải ra quan phủ, nô tài điêu ngoa xúi bẩy, hại không biết bao nhiêu gia đình a. "
Tô Nhân Vũ rất có điểm khó xử: “ Hinh Nhi uống quen sữa của bà ta, lại trông nom Hưng Nhi từ nhỏ, ngay tức khắc từ bỏ thói quen đó. Qua hai năm lớn chút nữa thì tốt. Ngày thường nếu nàng quan tâm hơn chút sẽ chưa tới mới mức quá hư hỏng.”
Vương phu nhân hừ lạnh: " Đúng, đều là do thiếp không quan tâm chú ý. Cưng chiều nàng ta thì nói thiếp làm hư nàng. Đối xử hơi lạnh nhạt chút lại nói thiếp không coi như con ruột. Thiếp thấy oan ức chết mất thôi, rốt cuộc phải làm sao mới là đúng đây."
Tô Nhân Vũ vậy mà lại không có lời nào để chống đỡ mãi mới nói:"Chính là đối xử giống với Nhu Nhi là được. "
Vương phu nhân ngay lập tức ngồi dậy: " Nếu mà như vậy, Nhu Nhi dám đánh đổ giá cắm nến làm cháy y phục của các tỷ tỷ, lại dám hãm hại muội muội, thiếp ngay lập tức đánh chết nàng ta tại chỗ. Bà vú dám xúi giục tiểu thư, ngấm ngầm chửi mắng sau lưng chủ mẫu, xúi giục chủ tử lấy đồ đạc đi bán lấy tiền đánh bạc uống rượu, thiếp lập tức giải đi quan phủ. Nếu lão gia có một chút băn khoăn đến thể diện của chính thất thì nên biết thiếp cư xử như vậy có điều gì không đúng sao?”
Tô Nhân Vũ nhíu mày: " Hinh Nhi mới chỉ là đứa nhỏ, sẽ không hư hỏng như vậy, tuyệt đối sẽ không thế, nữ nhi bất quá chỉ bướng bỉnh, kiêu căng chút thôi."
Vương phu nhân cười lạnh không ngớt: " Chính điểm này tiểu nha đầu đó có gì giống với Cố Di nương chứ?"
Một khi nhắc đến Cố Di nương, Tô Nhân Vũ trên trán trĩu nặng đôi lông mày nhíu lại ngưng đọng sự đau đớn, thân hình hắn khẽ lảo đảo, cất giọng lạnh lùng: " Như vậy thì làm sao? Tiểu nha đầu đó là nữ nhi của ta, ai có thể động đến nó?"
Vương phu nhân nằm xuống: " Như vậy là tốt rồi! Quốc công gia là lớn nhất sao? Về sau nàng ta không cần xuất giá sao? Quốc công gia có thể quản đến nữ nhi đã gả đi sao chứ?"
Tô Nhân Vũ giận giữ phất tay áo bỏ đi.
Vương phu nhân liên tục cười lạnh, trong mắt lấp lánh tia nhìn âm hiểm hung ác, nàng ta muốn đợi xem, đợi đến khi hắn ta biết được sự thật, hắn sẽ ra sao?
Hừ! muốn đấu với nàng sao? Còn kém xa!
Nàng ta sai nha hoàn bên cạnh mình là Hỷ Thước đi thăm tứ tiểu thư, đem cho tiểu nha đầu ít điểm tâm, thuốc mỡ, nói chính là thay phu nhân đem qua, phu nhân trong lòng thương yêu nàng, chỉ cần lão gia hết tức giận sẽ lại đón nàng tới.
Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTháng hai tiết xuân lành lạnh, Hạnh hoa*(hoa của cây hạnh) run lẩy bẩy đung đưa giọt sương lộ ra nh** h** tinh khiết, sau giờ Ngọ *(buổi chiều) trên cành cây những chú chim Hỷ Thước như đang thì thầm to nhỏ. “ Kêu la cái thứ gì hả?” Một nữ nhân mặc vải thô hùng hùng hổ hổ trừng mắt với đống y phục chất như núi trước mắt. Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh, cô bé sợ… Tô Nhân Vũ thẹn trong lòng nói:"Nàng cũng quy chụp ta như thế, ta lại không nói là nghi ngờ nàng, đều là do bà mụ đó xúi bẩy thôi. "Vương phu nhân cười lạnh:"Nếu đã như vậy sao không đem bà mụ đó đánh chết đi hoặc là đem áp giải ra quan phủ, nô tài điêu ngoa xúi bẩy, hại không biết bao nhiêu gia đình a. "Tô Nhân Vũ rất có điểm khó xử: “ Hinh Nhi uống quen sữa của bà ta, lại trông nom Hưng Nhi từ nhỏ, ngay tức khắc từ bỏ thói quen đó. Qua hai năm lớn chút nữa thì tốt. Ngày thường nếu nàng quan tâm hơn chút sẽ chưa tới mới mức quá hư hỏng.”Vương phu nhân hừ lạnh: " Đúng, đều là do thiếp không quan tâm chú ý. Cưng chiều nàng ta thì nói thiếp làm hư nàng. Đối xử hơi lạnh nhạt chút lại nói thiếp không coi như con ruột. Thiếp thấy oan ức chết mất thôi, rốt cuộc phải làm sao mới là đúng đây."Tô Nhân Vũ vậy mà lại không có lời nào để chống đỡ mãi mới nói:"Chính là đối xử giống với Nhu Nhi là được. "Vương phu nhân ngay lập tức ngồi dậy: " Nếu mà như vậy, Nhu Nhi dám đánh đổ giá cắm nến làm cháy y phục của các tỷ tỷ, lại dám hãm hại muội muội, thiếp ngay lập tức đánh chết nàng ta tại chỗ. Bà vú dám xúi giục tiểu thư, ngấm ngầm chửi mắng sau lưng chủ mẫu, xúi giục chủ tử lấy đồ đạc đi bán lấy tiền đánh bạc uống rượu, thiếp lập tức giải đi quan phủ. Nếu lão gia có một chút băn khoăn đến thể diện của chính thất thì nên biết thiếp cư xử như vậy có điều gì không đúng sao?”Tô Nhân Vũ nhíu mày: " Hinh Nhi mới chỉ là đứa nhỏ, sẽ không hư hỏng như vậy, tuyệt đối sẽ không thế, nữ nhi bất quá chỉ bướng bỉnh, kiêu căng chút thôi."Vương phu nhân cười lạnh không ngớt: " Chính điểm này tiểu nha đầu đó có gì giống với Cố Di nương chứ?"Một khi nhắc đến Cố Di nương, Tô Nhân Vũ trên trán trĩu nặng đôi lông mày nhíu lại ngưng đọng sự đau đớn, thân hình hắn khẽ lảo đảo, cất giọng lạnh lùng: " Như vậy thì làm sao? Tiểu nha đầu đó là nữ nhi của ta, ai có thể động đến nó?"Vương phu nhân nằm xuống: " Như vậy là tốt rồi! Quốc công gia là lớn nhất sao? Về sau nàng ta không cần xuất giá sao? Quốc công gia có thể quản đến nữ nhi đã gả đi sao chứ?"Tô Nhân Vũ giận giữ phất tay áo bỏ đi.Vương phu nhân liên tục cười lạnh, trong mắt lấp lánh tia nhìn âm hiểm hung ác, nàng ta muốn đợi xem, đợi đến khi hắn ta biết được sự thật, hắn sẽ ra sao?Hừ! muốn đấu với nàng sao? Còn kém xa!Nàng ta sai nha hoàn bên cạnh mình là Hỷ Thước đi thăm tứ tiểu thư, đem cho tiểu nha đầu ít điểm tâm, thuốc mỡ, nói chính là thay phu nhân đem qua, phu nhân trong lòng thương yêu nàng, chỉ cần lão gia hết tức giận sẽ lại đón nàng tới.