Tháng hai tiết xuân lành lạnh, Hạnh hoa*(hoa của cây hạnh) run lẩy bẩy đung đưa giọt sương lộ ra nh** h** tinh khiết, sau giờ Ngọ *(buổi chiều) trên cành cây những chú chim Hỷ Thước như đang thì thầm to nhỏ. “ Kêu la cái thứ gì hả?” Một nữ nhân mặc vải thô hùng hùng hổ hổ trừng mắt với đống y phục chất như núi trước mắt. Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh, cô bé sợ…
Chương 44: Cha con giao đấu lần thứ hai (2)
Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTháng hai tiết xuân lành lạnh, Hạnh hoa*(hoa của cây hạnh) run lẩy bẩy đung đưa giọt sương lộ ra nh** h** tinh khiết, sau giờ Ngọ *(buổi chiều) trên cành cây những chú chim Hỷ Thước như đang thì thầm to nhỏ. “ Kêu la cái thứ gì hả?” Một nữ nhân mặc vải thô hùng hùng hổ hổ trừng mắt với đống y phục chất như núi trước mắt. Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh, cô bé sợ… Những lời này của Tô Mạt, Tô Nhân Vũ cho dù có ngốc cũng hiểu được, hắn lập tức bạo phát, đột nhiên đứng thẳng dậy khiến Tam tiểu thư cũng phải mình, vô thức ôm chặt lấy cánh tay của hắn.Tô Mạt hừ một tiếng, kiên cường nói: " Lý mụ mụ chẳng qua chỉ là một bà vú mà thôi, lại dám mở miệng muốn Tam tiểu thư và phụ thân nói thôi Đại phu nhân, còn muốn đánh đuổi chúng ta. Chẳng lẽ ta nói sai sao?”Lý mụ mụ bên cạnh vội quỳ xuống: " Lão gia, phu nhân, oan uổng quá!"Tam tiểu thư lúc này tức giận đến run cả người, chỉ tay vào mặt Tô mạt cả buổi trời vẫn không nói được gì.Đại phu nhân càng phô diễn hơn, tức giận đến nỗi trắng bệch cả mặt, nhưng vẫn chưa hết, nàng ta nhẹ nhàng bước ra giữa nhà, lạnh nhạt nhìn vào mặt Tô Nhân Vũ nói:" Lão gia, Tam tiểu thu là bảo bối, là cành vàng lá ngọc, chúng ta ai ai đều hiểu rõ…Nhưng tên nô tài này, chẳng lẽ ngài không thể quản lý người trong Quốc phủ nữa ư?"Tô Mạt trong lòng khấp khởi, mưu kế của mình lại hiệu quả nữa rồi, việc thành chắc chắn sẽ gây nên sự mâu thuẫn giữa Lão gia, Đại phu nhân cùng Tam tiểu thư.Đại phu nhân muốn nàng và Tam tiểu thư đấu đá, nàng hẳn nhiên cũng sẽ kéo bà ta xuống nước.Tô Nhân Vũ nhất thời nói không nên lời, khí giận nghẹn ngay cổ họng, trừng mắt nhìn Lý mụ mụ, " Cái tên nô tài nhà ngươi ".Lý mụ mụ chỉ biết liên tiếp khấu đầu, đến chết cũng nhất định không nhận lấy tội danh này.Tam tiểu thư cũng khóc ầm ĩ cả lên.Lúc này Vương phu nhân kêu người tập hợp tất cả hạ nhân trong phủ tụ tập tại sảnh đường để thẩm vấn sự việc của tối hôm qua. Bọn nô tài hẳn nhiên cũng biết phân biệt nặng nhẹ, Tam tiểu thư tuy được sủng ái nhưng cũng có ngày phải gả đi, cho dù Quốc chắn có phản đối với quyết định của phu nhân, nhưng nhà mẹ của Vương phu nhân này cũng rất có địa vị, không thể nào đắc tội với nàng ta.Bọn họ tự nhiên sẽ theo Vương phu nhân, tự động đứng ra làm chứng lời nói của Tứ tiểu thư là sự thật, chính là Lý mụ mụ đã đánh nàng.Lý mụ mụ khóc lóc thảm thiết, Tô Nhân Vũ lúc này thực sự cảm thấy tâm phiền ý loạn, bỗng nhiên Lý mụ mụ bò đến ôm chặt chân hắn cầu tình: " Tam tiểu thư, cầu xin tiểu thư cứu nô tài!"Thần sắc Tô Nhân Vũ trong nháy mắt chuyển sang sắc lạnh, nhấc chân đạp thẳng vào người Lý mụ mụ, nàng ta hét lên một tiếng, miệng phun ra một ngụm máu, sau đó nằm bất động không nhúc nhích gì nữa.Tam tiểu thư sợ đến ngơ ngác, trong nhất thời vẫn chưa hoàn hồn, lập tức lảo đảo khóc ầm lên, " Oa oa oa, Lý mụ mụ, Lý mụ mụ! Cha, người thật là độc ác, người đã hại chết Lý mụ mụ rồi. Mẹ của ta đã mất, bây giờ Lý mụ mụ cũng chẳng còn., Oa oa oa...!"Trong nhà nhất thời hỗn loạn, bọn hạ nhân im lặng đứng nép một bên, không ai dám thốt ra lời nào.
Những lời này của Tô Mạt, Tô Nhân Vũ cho dù có ngốc cũng hiểu được, hắn lập tức bạo phát, đột nhiên đứng thẳng dậy khiến Tam tiểu thư cũng phải mình, vô thức ôm chặt lấy cánh tay của hắn.
Tô Mạt hừ một tiếng, kiên cường nói: " Lý mụ mụ chẳng qua chỉ là một bà vú mà thôi, lại dám mở miệng muốn Tam tiểu thư và phụ thân nói thôi Đại phu nhân, còn muốn đánh đuổi chúng ta. Chẳng lẽ ta nói sai sao?”
Lý mụ mụ bên cạnh vội quỳ xuống: " Lão gia, phu nhân, oan uổng quá!"
Tam tiểu thư lúc này tức giận đến run cả người, chỉ tay vào mặt Tô mạt cả buổi trời vẫn không nói được gì.
Đại phu nhân càng phô diễn hơn, tức giận đến nỗi trắng bệch cả mặt, nhưng vẫn chưa hết, nàng ta nhẹ nhàng bước ra giữa nhà, lạnh nhạt nhìn vào mặt Tô Nhân Vũ nói:" Lão gia, Tam tiểu thu là bảo bối, là cành vàng lá ngọc, chúng ta ai ai đều hiểu rõ…Nhưng tên nô tài này, chẳng lẽ ngài không thể quản lý người trong Quốc phủ nữa ư?"
Tô Mạt trong lòng khấp khởi, mưu kế của mình lại hiệu quả nữa rồi, việc thành chắc chắn sẽ gây nên sự mâu thuẫn giữa Lão gia, Đại phu nhân cùng Tam tiểu thư.Đại phu nhân muốn nàng và Tam tiểu thư đấu đá, nàng hẳn nhiên cũng sẽ kéo bà ta xuống nước.
Tô Nhân Vũ nhất thời nói không nên lời, khí giận nghẹn ngay cổ họng, trừng mắt nhìn Lý mụ mụ, " Cái tên nô tài nhà ngươi ".
Lý mụ mụ chỉ biết liên tiếp khấu đầu, đến chết cũng nhất định không nhận lấy tội danh này.
Tam tiểu thư cũng khóc ầm ĩ cả lên.
Lúc này Vương phu nhân kêu người tập hợp tất cả hạ nhân trong phủ tụ tập tại sảnh đường để thẩm vấn sự việc của tối hôm qua. Bọn nô tài hẳn nhiên cũng biết phân biệt nặng nhẹ, Tam tiểu thư tuy được sủng ái nhưng cũng có ngày phải gả đi, cho dù Quốc chắn có phản đối với quyết định của phu nhân, nhưng nhà mẹ của Vương phu nhân này cũng rất có địa vị, không thể nào đắc tội với nàng ta.
Bọn họ tự nhiên sẽ theo Vương phu nhân, tự động đứng ra làm chứng lời nói của Tứ tiểu thư là sự thật, chính là Lý mụ mụ đã đánh nàng.
Lý mụ mụ khóc lóc thảm thiết, Tô Nhân Vũ lúc này thực sự cảm thấy tâm phiền ý loạn, bỗng nhiên Lý mụ mụ bò đến ôm chặt chân hắn cầu tình: " Tam tiểu thư, cầu xin tiểu thư cứu nô tài!"
Thần sắc Tô Nhân Vũ trong nháy mắt chuyển sang sắc lạnh, nhấc chân đạp thẳng vào người Lý mụ mụ, nàng ta hét lên một tiếng, miệng phun ra một ngụm máu, sau đó nằm bất động không nhúc nhích gì nữa.
Tam tiểu thư sợ đến ngơ ngác, trong nhất thời vẫn chưa hoàn hồn, lập tức lảo đảo khóc ầm lên, " Oa oa oa, Lý mụ mụ, Lý mụ mụ! Cha, người thật là độc ác, người đã hại chết Lý mụ mụ rồi. Mẹ của ta đã mất, bây giờ Lý mụ mụ cũng chẳng còn., Oa oa oa...!"
Trong nhà nhất thời hỗn loạn, bọn hạ nhân im lặng đứng nép một bên, không ai dám thốt ra lời nào.
Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTháng hai tiết xuân lành lạnh, Hạnh hoa*(hoa của cây hạnh) run lẩy bẩy đung đưa giọt sương lộ ra nh** h** tinh khiết, sau giờ Ngọ *(buổi chiều) trên cành cây những chú chim Hỷ Thước như đang thì thầm to nhỏ. “ Kêu la cái thứ gì hả?” Một nữ nhân mặc vải thô hùng hùng hổ hổ trừng mắt với đống y phục chất như núi trước mắt. Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh, cô bé sợ… Những lời này của Tô Mạt, Tô Nhân Vũ cho dù có ngốc cũng hiểu được, hắn lập tức bạo phát, đột nhiên đứng thẳng dậy khiến Tam tiểu thư cũng phải mình, vô thức ôm chặt lấy cánh tay của hắn.Tô Mạt hừ một tiếng, kiên cường nói: " Lý mụ mụ chẳng qua chỉ là một bà vú mà thôi, lại dám mở miệng muốn Tam tiểu thư và phụ thân nói thôi Đại phu nhân, còn muốn đánh đuổi chúng ta. Chẳng lẽ ta nói sai sao?”Lý mụ mụ bên cạnh vội quỳ xuống: " Lão gia, phu nhân, oan uổng quá!"Tam tiểu thư lúc này tức giận đến run cả người, chỉ tay vào mặt Tô mạt cả buổi trời vẫn không nói được gì.Đại phu nhân càng phô diễn hơn, tức giận đến nỗi trắng bệch cả mặt, nhưng vẫn chưa hết, nàng ta nhẹ nhàng bước ra giữa nhà, lạnh nhạt nhìn vào mặt Tô Nhân Vũ nói:" Lão gia, Tam tiểu thu là bảo bối, là cành vàng lá ngọc, chúng ta ai ai đều hiểu rõ…Nhưng tên nô tài này, chẳng lẽ ngài không thể quản lý người trong Quốc phủ nữa ư?"Tô Mạt trong lòng khấp khởi, mưu kế của mình lại hiệu quả nữa rồi, việc thành chắc chắn sẽ gây nên sự mâu thuẫn giữa Lão gia, Đại phu nhân cùng Tam tiểu thư.Đại phu nhân muốn nàng và Tam tiểu thư đấu đá, nàng hẳn nhiên cũng sẽ kéo bà ta xuống nước.Tô Nhân Vũ nhất thời nói không nên lời, khí giận nghẹn ngay cổ họng, trừng mắt nhìn Lý mụ mụ, " Cái tên nô tài nhà ngươi ".Lý mụ mụ chỉ biết liên tiếp khấu đầu, đến chết cũng nhất định không nhận lấy tội danh này.Tam tiểu thư cũng khóc ầm ĩ cả lên.Lúc này Vương phu nhân kêu người tập hợp tất cả hạ nhân trong phủ tụ tập tại sảnh đường để thẩm vấn sự việc của tối hôm qua. Bọn nô tài hẳn nhiên cũng biết phân biệt nặng nhẹ, Tam tiểu thư tuy được sủng ái nhưng cũng có ngày phải gả đi, cho dù Quốc chắn có phản đối với quyết định của phu nhân, nhưng nhà mẹ của Vương phu nhân này cũng rất có địa vị, không thể nào đắc tội với nàng ta.Bọn họ tự nhiên sẽ theo Vương phu nhân, tự động đứng ra làm chứng lời nói của Tứ tiểu thư là sự thật, chính là Lý mụ mụ đã đánh nàng.Lý mụ mụ khóc lóc thảm thiết, Tô Nhân Vũ lúc này thực sự cảm thấy tâm phiền ý loạn, bỗng nhiên Lý mụ mụ bò đến ôm chặt chân hắn cầu tình: " Tam tiểu thư, cầu xin tiểu thư cứu nô tài!"Thần sắc Tô Nhân Vũ trong nháy mắt chuyển sang sắc lạnh, nhấc chân đạp thẳng vào người Lý mụ mụ, nàng ta hét lên một tiếng, miệng phun ra một ngụm máu, sau đó nằm bất động không nhúc nhích gì nữa.Tam tiểu thư sợ đến ngơ ngác, trong nhất thời vẫn chưa hoàn hồn, lập tức lảo đảo khóc ầm lên, " Oa oa oa, Lý mụ mụ, Lý mụ mụ! Cha, người thật là độc ác, người đã hại chết Lý mụ mụ rồi. Mẹ của ta đã mất, bây giờ Lý mụ mụ cũng chẳng còn., Oa oa oa...!"Trong nhà nhất thời hỗn loạn, bọn hạ nhân im lặng đứng nép một bên, không ai dám thốt ra lời nào.