Từng cơn gió lớn gào thét theo đó là một loạt âm thanh lộc cộc truyền đến.Một cô gái trẻ có vóc dáng mảnh khảnh lê dép chạy ra khỏi bếp, nhìn thấy trời đầy mây đen có thể sắp mưa, cô nhanh chóng đóng hết cửa sổ thông gió. Ngay sau khi đóng cửa thì trời mưa như trút nước. Thời tiết Lệ thành vẫn thất thường và xấu như mọi khi, buổi sáng bầu trời quang đãng nhưng chỉ một lúc sau thì lại mưa như trút nước. Bất quá Chân Minh Châu là người bản địa nên đã quá quen với việc này.Chân Minh Châu vừa định quay người vào bếp thì điện thoại reo lên, là một cuộc gọi video. Cô nhanh chóng click mở video trò chuyện, trên màn hình xuất hiện một cô gái. Mái tóc cô ấy được cột lên một cách tùy ý, khuôn mặt sáng bóng nhưng mắt lại hiện rõ quầng thâm.Cô gái trông tinh thần có vẻ uể oải nhưng giọng nói sang sảng lớn tiếng nói: “Bà chủ Chân khai trương đại cát!”Chân Minh Châu nở nụ cười xán lạn, giọng nói trong trẻo: “Lúc này người bận rộn như cậu sao lại có thời gian gọi điện cho tớ? Tớ thật có mặt mũi nha…
Chương 8: Thần Tiên
Homestay Nhà Tôi Thông Cổ ĐạiTác giả: Hương Tô LậtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTừng cơn gió lớn gào thét theo đó là một loạt âm thanh lộc cộc truyền đến.Một cô gái trẻ có vóc dáng mảnh khảnh lê dép chạy ra khỏi bếp, nhìn thấy trời đầy mây đen có thể sắp mưa, cô nhanh chóng đóng hết cửa sổ thông gió. Ngay sau khi đóng cửa thì trời mưa như trút nước. Thời tiết Lệ thành vẫn thất thường và xấu như mọi khi, buổi sáng bầu trời quang đãng nhưng chỉ một lúc sau thì lại mưa như trút nước. Bất quá Chân Minh Châu là người bản địa nên đã quá quen với việc này.Chân Minh Châu vừa định quay người vào bếp thì điện thoại reo lên, là một cuộc gọi video. Cô nhanh chóng click mở video trò chuyện, trên màn hình xuất hiện một cô gái. Mái tóc cô ấy được cột lên một cách tùy ý, khuôn mặt sáng bóng nhưng mắt lại hiện rõ quầng thâm.Cô gái trông tinh thần có vẻ uể oải nhưng giọng nói sang sảng lớn tiếng nói: “Bà chủ Chân khai trương đại cát!”Chân Minh Châu nở nụ cười xán lạn, giọng nói trong trẻo: “Lúc này người bận rộn như cậu sao lại có thời gian gọi điện cho tớ? Tớ thật có mặt mũi nha… “Để tôi đỡ chị đứng dậy.” Chân Minh Châu vội vàng lấy lại bình tĩnh nhanh chóng chạy đến đỡ người phụ nữ lên.Nhà cô mở homestay nhiều năm đã từng nghe qua nhiều phượt thủ gặp nạn trên núi nên cũng không nghĩ nhiều.Mặc dù người phụ nữ ý thức đã mơ hồ nhưng vẫn cố gắng dùng hết sức tự véo mình, đồng thời nương theo sức của Chân Minh Châu mà đứng lên.Chân Minh Châu dìu người phụ nữ vào nhà, lúc nãy bên ngoài trời tối nên cô không thấy rõ bây giờ khi vào trong nhà đèn sáng rực nên khi nhìn thấy thân hình của người phụ nữ này cô liền hít vào một ngụm khí.Hai má hóp vào, đôi mắt trũng sâu cũng không biết đã nhịn đói bao lâu rồi, trông rất tội nghiệp.Thảo nào khi đỡ cô ấy cô cũng không cảm thấy nặng.“Chị đã bao lâu không ăn uống vậy?” Chân Minh Châu vừa nói vừa nhanh chóng lấy ra mấy túi bánh quy, trực tiếp xé mở túi bánh đưa cho người phụ nữ: “Chị ăn một chút lót dạ đi.”Người phụ nữ nghe thấy có đồ ăn thì nhanh chóng cầm lấy rồi ăn như sói đói.Bánh vừa vào miệng liền mang lại cảm giác thơm ngọt ngon miệng, vì thế người phụ nữ cùng lúc cho hết các miếng bánh vào miệng.Chân Minh Châu thấy vậy liền nhanh chóng xé mở một túi bánh Oreo khác, người phụ nữ chỉ cần hai ngụm đã ăn hết.Có thể là do đã ăn lót dạ nên người phụ nữ cảm thấy dễ chịu hơn liền ngay lập tức quỳ xuống."Đa tạ thần tiên, đa tạ thần tiên đã giúp đỡ, đa tạ thần tiên đã giúp đỡ dân phụ.""..." Chân Minh Châu thật sự không biết nói gì.Cô đã từng nhìn thấy người điên và xuất hiện ảo giác, nhưng cô chưa bao giờ gặp qua ai như người phụ nữ này.Chân Minh Châu vội vàng đỡ lấy người phụ nữ và lắc đầu nói: “Chị đừng quỳ, tôi cũng không phải là thần tiên gì cả.”Người phụ nữ vẫn quỳ trên mặt đất không chịu đứng dậy, cố chấp nói: "Người là thần tiên, nếu không phải thần tiên thì làm sao có thể sống trong tiên cảnh?"Chân Minh Châu cười lắc đầu, cũng không cùng người phụ nữ nói chuyện, cô chỉ đơn giản hỏi: “Có phải chị vẫn chưa no?”Nghe Chân Minh Châu hỏi, người phụ nữ lấy tay che bụng cắn môi nhìn cô.Sau một hồi do dự người phụ nữ gật gật đầu..
“Để tôi đỡ chị đứng dậy.” Chân Minh Châu vội vàng lấy lại bình tĩnh nhanh chóng chạy đến đỡ người phụ nữ lên.
Nhà cô mở homestay nhiều năm đã từng nghe qua nhiều phượt thủ gặp nạn trên núi nên cũng không nghĩ nhiều.Mặc dù người phụ nữ ý thức đã mơ hồ nhưng vẫn cố gắng dùng hết sức tự véo mình, đồng thời nương theo sức của Chân Minh Châu mà đứng lên.Chân Minh Châu dìu người phụ nữ vào nhà, lúc nãy bên ngoài trời tối nên cô không thấy rõ bây giờ khi vào trong nhà đèn sáng rực nên khi nhìn thấy thân hình của người phụ nữ này cô liền hít vào một ngụm khí.
Hai má hóp vào, đôi mắt trũng sâu cũng không biết đã nhịn đói bao lâu rồi, trông rất tội nghiệp.Thảo nào khi đỡ cô ấy cô cũng không cảm thấy nặng.“Chị đã bao lâu không ăn uống vậy?” Chân Minh Châu vừa nói vừa nhanh chóng lấy ra mấy túi bánh quy, trực tiếp xé mở túi bánh đưa cho người phụ nữ: “Chị ăn một chút lót dạ đi.”Người phụ nữ nghe thấy có đồ ăn thì nhanh chóng cầm lấy rồi ăn như sói đói.
Bánh vừa vào miệng liền mang lại cảm giác thơm ngọt ngon miệng, vì thế người phụ nữ cùng lúc cho hết các miếng bánh vào miệng.Chân Minh Châu thấy vậy liền nhanh chóng xé mở một túi bánh Oreo khác, người phụ nữ chỉ cần hai ngụm đã ăn hết.
Có thể là do đã ăn lót dạ nên người phụ nữ cảm thấy dễ chịu hơn liền ngay lập tức quỳ xuống."Đa tạ thần tiên, đa tạ thần tiên đã giúp đỡ, đa tạ thần tiên đã giúp đỡ dân phụ.""..." Chân Minh Châu thật sự không biết nói gì.
Cô đã từng nhìn thấy người điên và xuất hiện ảo giác, nhưng cô chưa bao giờ gặp qua ai như người phụ nữ này.Chân Minh Châu vội vàng đỡ lấy người phụ nữ và lắc đầu nói: “Chị đừng quỳ, tôi cũng không phải là thần tiên gì cả.”Người phụ nữ vẫn quỳ trên mặt đất không chịu đứng dậy, cố chấp nói: "Người là thần tiên, nếu không phải thần tiên thì làm sao có thể sống trong tiên cảnh?"Chân Minh Châu cười lắc đầu, cũng không cùng người phụ nữ nói chuyện, cô chỉ đơn giản hỏi: “Có phải chị vẫn chưa no?”Nghe Chân Minh Châu hỏi, người phụ nữ lấy tay che bụng cắn môi nhìn cô.
Sau một hồi do dự người phụ nữ gật gật đầu..
Homestay Nhà Tôi Thông Cổ ĐạiTác giả: Hương Tô LậtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTừng cơn gió lớn gào thét theo đó là một loạt âm thanh lộc cộc truyền đến.Một cô gái trẻ có vóc dáng mảnh khảnh lê dép chạy ra khỏi bếp, nhìn thấy trời đầy mây đen có thể sắp mưa, cô nhanh chóng đóng hết cửa sổ thông gió. Ngay sau khi đóng cửa thì trời mưa như trút nước. Thời tiết Lệ thành vẫn thất thường và xấu như mọi khi, buổi sáng bầu trời quang đãng nhưng chỉ một lúc sau thì lại mưa như trút nước. Bất quá Chân Minh Châu là người bản địa nên đã quá quen với việc này.Chân Minh Châu vừa định quay người vào bếp thì điện thoại reo lên, là một cuộc gọi video. Cô nhanh chóng click mở video trò chuyện, trên màn hình xuất hiện một cô gái. Mái tóc cô ấy được cột lên một cách tùy ý, khuôn mặt sáng bóng nhưng mắt lại hiện rõ quầng thâm.Cô gái trông tinh thần có vẻ uể oải nhưng giọng nói sang sảng lớn tiếng nói: “Bà chủ Chân khai trương đại cát!”Chân Minh Châu nở nụ cười xán lạn, giọng nói trong trẻo: “Lúc này người bận rộn như cậu sao lại có thời gian gọi điện cho tớ? Tớ thật có mặt mũi nha… “Để tôi đỡ chị đứng dậy.” Chân Minh Châu vội vàng lấy lại bình tĩnh nhanh chóng chạy đến đỡ người phụ nữ lên.Nhà cô mở homestay nhiều năm đã từng nghe qua nhiều phượt thủ gặp nạn trên núi nên cũng không nghĩ nhiều.Mặc dù người phụ nữ ý thức đã mơ hồ nhưng vẫn cố gắng dùng hết sức tự véo mình, đồng thời nương theo sức của Chân Minh Châu mà đứng lên.Chân Minh Châu dìu người phụ nữ vào nhà, lúc nãy bên ngoài trời tối nên cô không thấy rõ bây giờ khi vào trong nhà đèn sáng rực nên khi nhìn thấy thân hình của người phụ nữ này cô liền hít vào một ngụm khí.Hai má hóp vào, đôi mắt trũng sâu cũng không biết đã nhịn đói bao lâu rồi, trông rất tội nghiệp.Thảo nào khi đỡ cô ấy cô cũng không cảm thấy nặng.“Chị đã bao lâu không ăn uống vậy?” Chân Minh Châu vừa nói vừa nhanh chóng lấy ra mấy túi bánh quy, trực tiếp xé mở túi bánh đưa cho người phụ nữ: “Chị ăn một chút lót dạ đi.”Người phụ nữ nghe thấy có đồ ăn thì nhanh chóng cầm lấy rồi ăn như sói đói.Bánh vừa vào miệng liền mang lại cảm giác thơm ngọt ngon miệng, vì thế người phụ nữ cùng lúc cho hết các miếng bánh vào miệng.Chân Minh Châu thấy vậy liền nhanh chóng xé mở một túi bánh Oreo khác, người phụ nữ chỉ cần hai ngụm đã ăn hết.Có thể là do đã ăn lót dạ nên người phụ nữ cảm thấy dễ chịu hơn liền ngay lập tức quỳ xuống."Đa tạ thần tiên, đa tạ thần tiên đã giúp đỡ, đa tạ thần tiên đã giúp đỡ dân phụ.""..." Chân Minh Châu thật sự không biết nói gì.Cô đã từng nhìn thấy người điên và xuất hiện ảo giác, nhưng cô chưa bao giờ gặp qua ai như người phụ nữ này.Chân Minh Châu vội vàng đỡ lấy người phụ nữ và lắc đầu nói: “Chị đừng quỳ, tôi cũng không phải là thần tiên gì cả.”Người phụ nữ vẫn quỳ trên mặt đất không chịu đứng dậy, cố chấp nói: "Người là thần tiên, nếu không phải thần tiên thì làm sao có thể sống trong tiên cảnh?"Chân Minh Châu cười lắc đầu, cũng không cùng người phụ nữ nói chuyện, cô chỉ đơn giản hỏi: “Có phải chị vẫn chưa no?”Nghe Chân Minh Châu hỏi, người phụ nữ lấy tay che bụng cắn môi nhìn cô.Sau một hồi do dự người phụ nữ gật gật đầu..