Từng cơn gió lớn gào thét theo đó là một loạt âm thanh lộc cộc truyền đến.Một cô gái trẻ có vóc dáng mảnh khảnh lê dép chạy ra khỏi bếp, nhìn thấy trời đầy mây đen có thể sắp mưa, cô nhanh chóng đóng hết cửa sổ thông gió. Ngay sau khi đóng cửa thì trời mưa như trút nước. Thời tiết Lệ thành vẫn thất thường và xấu như mọi khi, buổi sáng bầu trời quang đãng nhưng chỉ một lúc sau thì lại mưa như trút nước. Bất quá Chân Minh Châu là người bản địa nên đã quá quen với việc này.Chân Minh Châu vừa định quay người vào bếp thì điện thoại reo lên, là một cuộc gọi video. Cô nhanh chóng click mở video trò chuyện, trên màn hình xuất hiện một cô gái. Mái tóc cô ấy được cột lên một cách tùy ý, khuôn mặt sáng bóng nhưng mắt lại hiện rõ quầng thâm.Cô gái trông tinh thần có vẻ uể oải nhưng giọng nói sang sảng lớn tiếng nói: “Bà chủ Chân khai trương đại cát!”Chân Minh Châu nở nụ cười xán lạn, giọng nói trong trẻo: “Lúc này người bận rộn như cậu sao lại có thời gian gọi điện cho tớ? Tớ thật có mặt mũi nha…
Chương 29: Mời Khách TrướcTiếp
Homestay Nhà Tôi Thông Cổ ĐạiTác giả: Hương Tô LậtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTừng cơn gió lớn gào thét theo đó là một loạt âm thanh lộc cộc truyền đến.Một cô gái trẻ có vóc dáng mảnh khảnh lê dép chạy ra khỏi bếp, nhìn thấy trời đầy mây đen có thể sắp mưa, cô nhanh chóng đóng hết cửa sổ thông gió. Ngay sau khi đóng cửa thì trời mưa như trút nước. Thời tiết Lệ thành vẫn thất thường và xấu như mọi khi, buổi sáng bầu trời quang đãng nhưng chỉ một lúc sau thì lại mưa như trút nước. Bất quá Chân Minh Châu là người bản địa nên đã quá quen với việc này.Chân Minh Châu vừa định quay người vào bếp thì điện thoại reo lên, là một cuộc gọi video. Cô nhanh chóng click mở video trò chuyện, trên màn hình xuất hiện một cô gái. Mái tóc cô ấy được cột lên một cách tùy ý, khuôn mặt sáng bóng nhưng mắt lại hiện rõ quầng thâm.Cô gái trông tinh thần có vẻ uể oải nhưng giọng nói sang sảng lớn tiếng nói: “Bà chủ Chân khai trương đại cát!”Chân Minh Châu nở nụ cười xán lạn, giọng nói trong trẻo: “Lúc này người bận rộn như cậu sao lại có thời gian gọi điện cho tớ? Tớ thật có mặt mũi nha… Lệ thành ngoài trừ có địa danh Ly Sơn thần bí thì kiến trúc và ẩm thực cũng có nét đặc sắc riêng.Nếu là ẩm thực thì không thể bỏ qua món lẩu cô đang ăn.Khi làm tiệc đính hôn cũng có món lẩu, sinh nhật cũng có thể ăn lẩu, sau khi thi cử xong cũng ăn lẩu.Những dịp lớn nhỏ hầu hết mọi người đều ăn lẩu, ngay cả khi không có dịp gì đặc biệt nhiều người cũng chọn ăn lẩu vào cuối tuần.Nhiều người có thể không nấu cơm ở nhà nhưng không thể không đến các nhà hàng lẩu.Điều này khiến các nhà hàng lẩu nổi tiếng ở Lệ thành đều chật kín, muốn ăn phải xếp hàng.Cũng vì vậy mà mọi người liền thể hiện sự khôn khéo và linh hoạt của mình ở phương diện ghép bàn ăn lẩu.Không cần biết có quen nhau hay không, nếu đã ngồi ăn chung một bàn ở quán lẩu thì chính là bạn bè.Chính vì thế, hôm nay Vu Thanh Hàn đột nhiên mời Chân Minh Châu cô liền thoải mái nhận lời.Không phải là bọn họ không có giới hạn mà đây là thói quen của người thành thị.Lúc này Vu Thanh Hàn chủ động nói: “Lần này tôi tính tiền, lần sau đến cô mời lại tôi.”Chân Minh Châu chỉ hơi do dự một chút liền gật đầu: “Được thôi.Lần sau nếu anh có dịp về Lệ thành thì tôi mời khách.”Vu Thanh Hàn mỉm cười, gật đầu nói: “Được.”Hai người cùng nhau ra cửa.Bên ngoài từng cơn gió nhẹ thổi đến, khác với thời tiết nóng bức lúc giữa trưa hiện tại hình như trời muốn mưa.Vu Thanh Hàn lúc này lại mở lời: “Nhà tôi ở gần đây nên bây giờ liền về nhà.Cô về bằng cách nào.”“Tôi lái xe đến.” Chân Minh Châu vừa lắc lắcchìa khóa xe vừa nói.“Vậy thì hẹn gặp lại.”“Hẹn gặp lại.” Chân Minh Châu vừa vẫy tay tạm biệt vừa nói.Vừa quay đầu cô liền hít thật sâu, cảm thấy có điểm kỳ lạ.Nếu đã có dịp vào thành phố Chân Minh Châu muốn lái đi mua một ít nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn vặt.Sau khi mua đủ các thứ cần thiết cô mới lái xe về nhà.Trên đường về nhà Chân Minh Châu khá nhàn nhã, cô lại nghĩ đến Lý Quế Hoa không biết chị ấy đã về đến nhà chưa..
Lệ thành ngoài trừ có địa danh Ly Sơn thần bí thì kiến trúc và ẩm thực cũng có nét đặc sắc riêng.
Nếu là ẩm thực thì không thể bỏ qua món lẩu cô đang ăn.Khi làm tiệc đính hôn cũng có món lẩu, sinh nhật cũng có thể ăn lẩu, sau khi thi cử xong cũng ăn lẩu.
Những dịp lớn nhỏ hầu hết mọi người đều ăn lẩu, ngay cả khi không có dịp gì đặc biệt nhiều người cũng chọn ăn lẩu vào cuối tuần.Nhiều người có thể không nấu cơm ở nhà nhưng không thể không đến các nhà hàng lẩu.
Điều này khiến các nhà hàng lẩu nổi tiếng ở Lệ thành đều chật kín, muốn ăn phải xếp hàng.
Cũng vì vậy mà mọi người liền thể hiện sự khôn khéo và linh hoạt của mình ở phương diện ghép bàn ăn lẩu.Không cần biết có quen nhau hay không, nếu đã ngồi ăn chung một bàn ở quán lẩu thì chính là bạn bè.Chính vì thế, hôm nay Vu Thanh Hàn đột nhiên mời Chân Minh Châu cô liền thoải mái nhận lời.
Không phải là bọn họ không có giới hạn mà đây là thói quen của người thành thị.Lúc này Vu Thanh Hàn chủ động nói: “Lần này tôi tính tiền, lần sau đến cô mời lại tôi.”Chân Minh Châu chỉ hơi do dự một chút liền gật đầu: “Được thôi.
Lần sau nếu anh có dịp về Lệ thành thì tôi mời khách.”Vu Thanh Hàn mỉm cười, gật đầu nói: “Được.”Hai người cùng nhau ra cửa.
Bên ngoài từng cơn gió nhẹ thổi đến, khác với thời tiết nóng bức lúc giữa trưa hiện tại hình như trời muốn mưa.Vu Thanh Hàn lúc này lại mở lời: “Nhà tôi ở gần đây nên bây giờ liền về nhà.
Cô về bằng cách nào.”“Tôi lái xe đến.” Chân Minh Châu vừa lắc lắcchìa khóa xe vừa nói.“Vậy thì hẹn gặp lại.”“Hẹn gặp lại.” Chân Minh Châu vừa vẫy tay tạm biệt vừa nói.
Vừa quay đầu cô liền hít thật sâu, cảm thấy có điểm kỳ lạ.Nếu đã có dịp vào thành phố Chân Minh Châu muốn lái đi mua một ít nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn vặt.Sau khi mua đủ các thứ cần thiết cô mới lái xe về nhà.
Trên đường về nhà Chân Minh Châu khá nhàn nhã, cô lại nghĩ đến Lý Quế Hoa không biết chị ấy đã về đến nhà chưa..
Homestay Nhà Tôi Thông Cổ ĐạiTác giả: Hương Tô LậtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTừng cơn gió lớn gào thét theo đó là một loạt âm thanh lộc cộc truyền đến.Một cô gái trẻ có vóc dáng mảnh khảnh lê dép chạy ra khỏi bếp, nhìn thấy trời đầy mây đen có thể sắp mưa, cô nhanh chóng đóng hết cửa sổ thông gió. Ngay sau khi đóng cửa thì trời mưa như trút nước. Thời tiết Lệ thành vẫn thất thường và xấu như mọi khi, buổi sáng bầu trời quang đãng nhưng chỉ một lúc sau thì lại mưa như trút nước. Bất quá Chân Minh Châu là người bản địa nên đã quá quen với việc này.Chân Minh Châu vừa định quay người vào bếp thì điện thoại reo lên, là một cuộc gọi video. Cô nhanh chóng click mở video trò chuyện, trên màn hình xuất hiện một cô gái. Mái tóc cô ấy được cột lên một cách tùy ý, khuôn mặt sáng bóng nhưng mắt lại hiện rõ quầng thâm.Cô gái trông tinh thần có vẻ uể oải nhưng giọng nói sang sảng lớn tiếng nói: “Bà chủ Chân khai trương đại cát!”Chân Minh Châu nở nụ cười xán lạn, giọng nói trong trẻo: “Lúc này người bận rộn như cậu sao lại có thời gian gọi điện cho tớ? Tớ thật có mặt mũi nha… Lệ thành ngoài trừ có địa danh Ly Sơn thần bí thì kiến trúc và ẩm thực cũng có nét đặc sắc riêng.Nếu là ẩm thực thì không thể bỏ qua món lẩu cô đang ăn.Khi làm tiệc đính hôn cũng có món lẩu, sinh nhật cũng có thể ăn lẩu, sau khi thi cử xong cũng ăn lẩu.Những dịp lớn nhỏ hầu hết mọi người đều ăn lẩu, ngay cả khi không có dịp gì đặc biệt nhiều người cũng chọn ăn lẩu vào cuối tuần.Nhiều người có thể không nấu cơm ở nhà nhưng không thể không đến các nhà hàng lẩu.Điều này khiến các nhà hàng lẩu nổi tiếng ở Lệ thành đều chật kín, muốn ăn phải xếp hàng.Cũng vì vậy mà mọi người liền thể hiện sự khôn khéo và linh hoạt của mình ở phương diện ghép bàn ăn lẩu.Không cần biết có quen nhau hay không, nếu đã ngồi ăn chung một bàn ở quán lẩu thì chính là bạn bè.Chính vì thế, hôm nay Vu Thanh Hàn đột nhiên mời Chân Minh Châu cô liền thoải mái nhận lời.Không phải là bọn họ không có giới hạn mà đây là thói quen của người thành thị.Lúc này Vu Thanh Hàn chủ động nói: “Lần này tôi tính tiền, lần sau đến cô mời lại tôi.”Chân Minh Châu chỉ hơi do dự một chút liền gật đầu: “Được thôi.Lần sau nếu anh có dịp về Lệ thành thì tôi mời khách.”Vu Thanh Hàn mỉm cười, gật đầu nói: “Được.”Hai người cùng nhau ra cửa.Bên ngoài từng cơn gió nhẹ thổi đến, khác với thời tiết nóng bức lúc giữa trưa hiện tại hình như trời muốn mưa.Vu Thanh Hàn lúc này lại mở lời: “Nhà tôi ở gần đây nên bây giờ liền về nhà.Cô về bằng cách nào.”“Tôi lái xe đến.” Chân Minh Châu vừa lắc lắcchìa khóa xe vừa nói.“Vậy thì hẹn gặp lại.”“Hẹn gặp lại.” Chân Minh Châu vừa vẫy tay tạm biệt vừa nói.Vừa quay đầu cô liền hít thật sâu, cảm thấy có điểm kỳ lạ.Nếu đã có dịp vào thành phố Chân Minh Châu muốn lái đi mua một ít nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn vặt.Sau khi mua đủ các thứ cần thiết cô mới lái xe về nhà.Trên đường về nhà Chân Minh Châu khá nhàn nhã, cô lại nghĩ đến Lý Quế Hoa không biết chị ấy đã về đến nhà chưa..