Từng cơn gió lớn gào thét theo đó là một loạt âm thanh lộc cộc truyền đến.Một cô gái trẻ có vóc dáng mảnh khảnh lê dép chạy ra khỏi bếp, nhìn thấy trời đầy mây đen có thể sắp mưa, cô nhanh chóng đóng hết cửa sổ thông gió. Ngay sau khi đóng cửa thì trời mưa như trút nước. Thời tiết Lệ thành vẫn thất thường và xấu như mọi khi, buổi sáng bầu trời quang đãng nhưng chỉ một lúc sau thì lại mưa như trút nước. Bất quá Chân Minh Châu là người bản địa nên đã quá quen với việc này.Chân Minh Châu vừa định quay người vào bếp thì điện thoại reo lên, là một cuộc gọi video. Cô nhanh chóng click mở video trò chuyện, trên màn hình xuất hiện một cô gái. Mái tóc cô ấy được cột lên một cách tùy ý, khuôn mặt sáng bóng nhưng mắt lại hiện rõ quầng thâm.Cô gái trông tinh thần có vẻ uể oải nhưng giọng nói sang sảng lớn tiếng nói: “Bà chủ Chân khai trương đại cát!”Chân Minh Châu nở nụ cười xán lạn, giọng nói trong trẻo: “Lúc này người bận rộn như cậu sao lại có thời gian gọi điện cho tớ? Tớ thật có mặt mũi nha…
Chương 41: : ?�ng Trá»i Phù Há»
Homestay Nhà Tôi Thông Cổ ĐạiTác giả: Hương Tô LậtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTừng cơn gió lớn gào thét theo đó là một loạt âm thanh lộc cộc truyền đến.Một cô gái trẻ có vóc dáng mảnh khảnh lê dép chạy ra khỏi bếp, nhìn thấy trời đầy mây đen có thể sắp mưa, cô nhanh chóng đóng hết cửa sổ thông gió. Ngay sau khi đóng cửa thì trời mưa như trút nước. Thời tiết Lệ thành vẫn thất thường và xấu như mọi khi, buổi sáng bầu trời quang đãng nhưng chỉ một lúc sau thì lại mưa như trút nước. Bất quá Chân Minh Châu là người bản địa nên đã quá quen với việc này.Chân Minh Châu vừa định quay người vào bếp thì điện thoại reo lên, là một cuộc gọi video. Cô nhanh chóng click mở video trò chuyện, trên màn hình xuất hiện một cô gái. Mái tóc cô ấy được cột lên một cách tùy ý, khuôn mặt sáng bóng nhưng mắt lại hiện rõ quầng thâm.Cô gái trông tinh thần có vẻ uể oải nhưng giọng nói sang sảng lớn tiếng nói: “Bà chủ Chân khai trương đại cát!”Chân Minh Châu nở nụ cười xán lạn, giọng nói trong trẻo: “Lúc này người bận rộn như cậu sao lại có thời gian gọi điện cho tớ? Tớ thật có mặt mũi nha… Hai ngưá»i cùng nhau Än sáng, Chân Minh Châu: âÄn bánh bao Äi, bất quá không thá» Än nhiá»u, hiá»n tại bụng nhóc vẫn chưa có thức Än, bánh bao lại có dầu mỡ Än nhiá»u dá» bá» tiêu chảy.âTiá»u Thạch Äầu nghe không hiá»u lắm nhưng biết chá» gái nà y là ngưá»i tá»t, Äiá»u cô nói sẽ không sai.Cáºu cẩn tháºn cắn má»t ngụm bánh bao, ngẩng Äầu lên vui vẻ nói: âTrưá»c giá» em chưa từng Än qua món nà o ngon như váºy.âChân Minh Châu má»m cưá»i: âVáºy á» nhà nhóc thưá»ng Än cái gì?âTiá»u Thạch Äầu vừa gặm bánh bao vừa trả lá»i: âMá»t loại mà n thầu là m từ hắc mạch.âCáºu lại Äếm Äếm ngón tay nói: âBa ngà y ÄÆ°á»£c Än má»t cái lá»n.Nếu không Äá»§ no em liá»n ra ngoà i tìm rau dại Äá» Än.âChân Minh Châu phát hiá»n cáºu nhóc có thói quen Äếm ngón tay liá»n há»i: âNhóc còn biết Äếm sao.âHai mắt Tiá»u Thạch Äầu sáng lên nhưng rá»i lại ảm Äạm và i phần: âCha em là tú tà i.âChân Minh Châu nghe xong cÅ©ng cảm thấy kinh ngạc.Tiá»u Thạch Äầu sợ cô không tin liá»n nhấn mạnh: âTháºt sá»± là tú tà i.Ãng ấy nói chá» em trưá»ng thà nh có thá» tham gia khoa cá».âGiá»ng Tiá»u Thạch Äầu ngà y cà ng nhá» dần, cáºu nức ná» khóc rá»i nhá» giá»ng nói: âNhưng mà cha em không còn nữa.âChân Minh Châu vá» vá» Äầu trá»c nhá» cá»§a cáºu, an á»§i: âNhóc phải sá»ng tháºt tá»t thì cha mẹ dù không còn nữa cÅ©ng có thá» an tâm.âTiá»u Thạch Äầu ngẩng Äầu há»i lại: âCó tháºt như váºy không?âChân Minh Châu gáºt Äầu: âÄúng váºy.Nhất Äá»nh là nhỠông trá»i phù há», nhóc má»i gặp ÄÆ°á»£c chá».âTiá»u Thạch Äầu nghiêng Äầu suy nghÄ©, sau Äó cáºu gáºt Äầu tháºt mạnh.Mặc dù chá» là má»t Äứa bé nhưng cáºu cÅ©ng có khả nÄng phán Äoán nên cảm nháºn ÄÆ°á»£c chá» gái nà y là ngưá»i tá»t.Từ khi cha mẹ qua Äá»i cáºu vẫn chưa từng ÄÆ°á»£c Än no nhưng hiá»n tại cáºu Än Äến bụng tròn xoe.âNhóc Än xong rá»i sao?âTiá»u Thạch Äầu gáºt Äầu nói: âEm Än xong rá»i.âChân Minh Châu láºp tức lên tiếng: âVáºy chúng ta cùng nhau nói chuyá»n má»t chút.â Cô nói thêm: âTuy rằng nhóc còn nhá» nhưng chá» cảm thấy nhóc rất hiá»u chuyá»n, vì thế chá» nghÄ© chúng ta cần nói chuyá»n.âTiá»u Thạch Äầu chưa từng gặp qua ngưá»i lá»n nà o lại nói chuyá»n vá»i cáºu má»t cách trá»nh trá»ng như váºy.Vì thế cáºu cÅ©ng nghiêm túc nói: âÄÆ°á»£c.â Miá»ng nói váºy nhưng thân hình bé nhá» cá»§a cáºu lại run lên, xem ra là có chút sợ hãi.Chân Minh Châu báºt cưá»i, nói: âKhông cần sợ, chá» cÅ©ng không Än thá»t nhóc cÅ©ng không bán nhóc Äi.Chá» chá» muá»n há»i tiếp theo nhóc có dá»± Äá»nh gì không? Nhóc Äá»nh trá» vá» hay muá»n lưu lại.âTiá»u Thạch Äầu khó hiá»u nhìn Chân Minh Châu, hÆ¡n ná»a ngà y cáºu lắp bắp há»i: âEm có thá» á» lại sao?âChân Minh Châu gáºt Äầu: âNhóc có thá» tạm thá»i á» lại Äây.â.
Hai ngưá»i cùng nhau Än sáng, Chân Minh Châu: âÄn bánh bao Äi, bất quá không thá» Än nhiá»u, hiá»n tại bụng nhóc vẫn chưa có thức Än, bánh bao lại có dầu mỡ Än nhiá»u dá» bá» tiêu chảy.âTiá»u Thạch Äầu nghe không hiá»u lắm nhưng biết chá» gái nà y là ngưá»i tá»t, Äiá»u cô nói sẽ không sai.Cáºu cẩn tháºn cắn má»t ngụm bánh bao, ngẩng Äầu lên vui vẻ nói: âTrưá»c giá» em chưa từng Än qua món nà o ngon như váºy.âChân Minh Châu má»m cưá»i: âVáºy á» nhà nhóc thưá»ng Än cái gì?âTiá»u Thạch Äầu vừa gặm bánh bao vừa trả lá»i: âMá»t loại mà n thầu là m từ hắc mạch.âCáºu lại Äếm Äếm ngón tay nói: âBa ngà y ÄÆ°á»£c Än má»t cái lá»n.
Nếu không Äá»§ no em liá»n ra ngoà i tìm rau dại Äá» Än.âChân Minh Châu phát hiá»n cáºu nhóc có thói quen Äếm ngón tay liá»n há»i: âNhóc còn biết Äếm sao.âHai mắt Tiá»u Thạch Äầu sáng lên nhưng rá»i lại ảm Äạm và i phần: âCha em là tú tà i.âChân Minh Châu nghe xong cÅ©ng cảm thấy kinh ngạc.
Tiá»u Thạch Äầu sợ cô không tin liá»n nhấn mạnh: âTháºt sá»± là tú tà i.
Ãng ấy nói chá» em trưá»ng thà nh có thá» tham gia khoa cá».âGiá»ng Tiá»u Thạch Äầu ngà y cà ng nhá» dần, cáºu nức ná» khóc rá»i nhá» giá»ng nói: âNhưng mà cha em không còn nữa.âChân Minh Châu vá» vá» Äầu trá»c nhá» cá»§a cáºu, an á»§i: âNhóc phải sá»ng tháºt tá»t thì cha mẹ dù không còn nữa cÅ©ng có thá» an tâm.âTiá»u Thạch Äầu ngẩng Äầu há»i lại: âCó tháºt như váºy không?âChân Minh Châu gáºt Äầu: âÄúng váºy.
Nhất Äá»nh là nhỠông trá»i phù há», nhóc má»i gặp ÄÆ°á»£c chá».âTiá»u Thạch Äầu nghiêng Äầu suy nghÄ©, sau Äó cáºu gáºt Äầu tháºt mạnh.
Mặc dù chá» là má»t Äứa bé nhưng cáºu cÅ©ng có khả nÄng phán Äoán nên cảm nháºn ÄÆ°á»£c chá» gái nà y là ngưá»i tá»t.
Từ khi cha mẹ qua Äá»i cáºu vẫn chưa từng ÄÆ°á»£c Än no nhưng hiá»n tại cáºu Än Äến bụng tròn xoe.âNhóc Än xong rá»i sao?âTiá»u Thạch Äầu gáºt Äầu nói: âEm Än xong rá»i.âChân Minh Châu láºp tức lên tiếng: âVáºy chúng ta cùng nhau nói chuyá»n má»t chút.â Cô nói thêm: âTuy rằng nhóc còn nhá» nhưng chá» cảm thấy nhóc rất hiá»u chuyá»n, vì thế chá» nghÄ© chúng ta cần nói chuyá»n.âTiá»u Thạch Äầu chưa từng gặp qua ngưá»i lá»n nà o lại nói chuyá»n vá»i cáºu má»t cách trá»nh trá»ng như váºy.Vì thế cáºu cÅ©ng nghiêm túc nói: âÄÆ°á»£c.â Miá»ng nói váºy nhưng thân hình bé nhá» cá»§a cáºu lại run lên, xem ra là có chút sợ hãi.Chân Minh Châu báºt cưá»i, nói: âKhông cần sợ, chá» cÅ©ng không Än thá»t nhóc cÅ©ng không bán nhóc Äi.
Chá» chá» muá»n há»i tiếp theo nhóc có dá»± Äá»nh gì không? Nhóc Äá»nh trá» vá» hay muá»n lưu lại.âTiá»u Thạch Äầu khó hiá»u nhìn Chân Minh Châu, hÆ¡n ná»a ngà y cáºu lắp bắp há»i: âEm có thá» á» lại sao?âChân Minh Châu gáºt Äầu: âNhóc có thá» tạm thá»i á» lại Äây.â.
Homestay Nhà Tôi Thông Cổ ĐạiTác giả: Hương Tô LậtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTừng cơn gió lớn gào thét theo đó là một loạt âm thanh lộc cộc truyền đến.Một cô gái trẻ có vóc dáng mảnh khảnh lê dép chạy ra khỏi bếp, nhìn thấy trời đầy mây đen có thể sắp mưa, cô nhanh chóng đóng hết cửa sổ thông gió. Ngay sau khi đóng cửa thì trời mưa như trút nước. Thời tiết Lệ thành vẫn thất thường và xấu như mọi khi, buổi sáng bầu trời quang đãng nhưng chỉ một lúc sau thì lại mưa như trút nước. Bất quá Chân Minh Châu là người bản địa nên đã quá quen với việc này.Chân Minh Châu vừa định quay người vào bếp thì điện thoại reo lên, là một cuộc gọi video. Cô nhanh chóng click mở video trò chuyện, trên màn hình xuất hiện một cô gái. Mái tóc cô ấy được cột lên một cách tùy ý, khuôn mặt sáng bóng nhưng mắt lại hiện rõ quầng thâm.Cô gái trông tinh thần có vẻ uể oải nhưng giọng nói sang sảng lớn tiếng nói: “Bà chủ Chân khai trương đại cát!”Chân Minh Châu nở nụ cười xán lạn, giọng nói trong trẻo: “Lúc này người bận rộn như cậu sao lại có thời gian gọi điện cho tớ? Tớ thật có mặt mũi nha… Hai ngưá»i cùng nhau Än sáng, Chân Minh Châu: âÄn bánh bao Äi, bất quá không thá» Än nhiá»u, hiá»n tại bụng nhóc vẫn chưa có thức Än, bánh bao lại có dầu mỡ Än nhiá»u dá» bá» tiêu chảy.âTiá»u Thạch Äầu nghe không hiá»u lắm nhưng biết chá» gái nà y là ngưá»i tá»t, Äiá»u cô nói sẽ không sai.Cáºu cẩn tháºn cắn má»t ngụm bánh bao, ngẩng Äầu lên vui vẻ nói: âTrưá»c giá» em chưa từng Än qua món nà o ngon như váºy.âChân Minh Châu má»m cưá»i: âVáºy á» nhà nhóc thưá»ng Än cái gì?âTiá»u Thạch Äầu vừa gặm bánh bao vừa trả lá»i: âMá»t loại mà n thầu là m từ hắc mạch.âCáºu lại Äếm Äếm ngón tay nói: âBa ngà y ÄÆ°á»£c Än má»t cái lá»n.Nếu không Äá»§ no em liá»n ra ngoà i tìm rau dại Äá» Än.âChân Minh Châu phát hiá»n cáºu nhóc có thói quen Äếm ngón tay liá»n há»i: âNhóc còn biết Äếm sao.âHai mắt Tiá»u Thạch Äầu sáng lên nhưng rá»i lại ảm Äạm và i phần: âCha em là tú tà i.âChân Minh Châu nghe xong cÅ©ng cảm thấy kinh ngạc.Tiá»u Thạch Äầu sợ cô không tin liá»n nhấn mạnh: âTháºt sá»± là tú tà i.Ãng ấy nói chá» em trưá»ng thà nh có thá» tham gia khoa cá».âGiá»ng Tiá»u Thạch Äầu ngà y cà ng nhá» dần, cáºu nức ná» khóc rá»i nhá» giá»ng nói: âNhưng mà cha em không còn nữa.âChân Minh Châu vá» vá» Äầu trá»c nhá» cá»§a cáºu, an á»§i: âNhóc phải sá»ng tháºt tá»t thì cha mẹ dù không còn nữa cÅ©ng có thá» an tâm.âTiá»u Thạch Äầu ngẩng Äầu há»i lại: âCó tháºt như váºy không?âChân Minh Châu gáºt Äầu: âÄúng váºy.Nhất Äá»nh là nhỠông trá»i phù há», nhóc má»i gặp ÄÆ°á»£c chá».âTiá»u Thạch Äầu nghiêng Äầu suy nghÄ©, sau Äó cáºu gáºt Äầu tháºt mạnh.Mặc dù chá» là má»t Äứa bé nhưng cáºu cÅ©ng có khả nÄng phán Äoán nên cảm nháºn ÄÆ°á»£c chá» gái nà y là ngưá»i tá»t.Từ khi cha mẹ qua Äá»i cáºu vẫn chưa từng ÄÆ°á»£c Än no nhưng hiá»n tại cáºu Än Äến bụng tròn xoe.âNhóc Än xong rá»i sao?âTiá»u Thạch Äầu gáºt Äầu nói: âEm Än xong rá»i.âChân Minh Châu láºp tức lên tiếng: âVáºy chúng ta cùng nhau nói chuyá»n má»t chút.â Cô nói thêm: âTuy rằng nhóc còn nhá» nhưng chá» cảm thấy nhóc rất hiá»u chuyá»n, vì thế chá» nghÄ© chúng ta cần nói chuyá»n.âTiá»u Thạch Äầu chưa từng gặp qua ngưá»i lá»n nà o lại nói chuyá»n vá»i cáºu má»t cách trá»nh trá»ng như váºy.Vì thế cáºu cÅ©ng nghiêm túc nói: âÄÆ°á»£c.â Miá»ng nói váºy nhưng thân hình bé nhá» cá»§a cáºu lại run lên, xem ra là có chút sợ hãi.Chân Minh Châu báºt cưá»i, nói: âKhông cần sợ, chá» cÅ©ng không Än thá»t nhóc cÅ©ng không bán nhóc Äi.Chá» chá» muá»n há»i tiếp theo nhóc có dá»± Äá»nh gì không? Nhóc Äá»nh trá» vá» hay muá»n lưu lại.âTiá»u Thạch Äầu khó hiá»u nhìn Chân Minh Châu, hÆ¡n ná»a ngà y cáºu lắp bắp há»i: âEm có thá» á» lại sao?âChân Minh Châu gáºt Äầu: âNhóc có thá» tạm thá»i á» lại Äây.â.