Lạnh, lạnh đến tận xương.Tuy hôm nay có mặt trời, cũng không có mưa, nhưng gió lạnh vẫn không ngừng xuyên qua quần áo cũ kĩ mà thấm vào cơ thể nàng.Nếu chỉ là lạnh thì không sao nhưng cơn đói cồn cào trong bụng khiến Đỗ Cẩm Ninh không thể chịu được. Buổi sáng nàng chỉ được uống nửa chén cháo bắp, ngoài ra cả 1 ngày nàng không được ăn thêm bất cứ thứ gì.Cứ như thế này nàng sẽ bị đói chết mất, có lẽ nàng sẽ trở thành 1 người xuyên việt có cái chết uất ức nhất trong lịch sử cũng nên.Đỗ Cẩm Ninh mỉm cười 1 cách trào phúng. Nàng ngẩng đầu nhìn trời lại chỉ nhìn được thấy được mấy cành cây của cây táo. Trên cây còn treo vài quả nhỏ chưa ph*t d*c hoàn toàn nhưng đã khô quắt lại. Nàng không tự giác mà nhớ tới món mứt táo trong tủ lạnh nhà nàng trước khi xuyên qua, ngọt thanh ngon miệng, gặm một miếng liền giòn tan trong miệng, càng nghĩ nàng càng cảm thương cho vận mệnh bi thảm của mình. Cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ nhắn ngắn cũn như một đứa trẻ mười tuổi của mình, nàng lại thở dài thật sâu."Ầm"…
Chương 27: Khuất Phục
Cổ Đại Nông Gia Hằng NgàyTác giả: Tọa Chước Linh Linh ThủyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLạnh, lạnh đến tận xương.Tuy hôm nay có mặt trời, cũng không có mưa, nhưng gió lạnh vẫn không ngừng xuyên qua quần áo cũ kĩ mà thấm vào cơ thể nàng.Nếu chỉ là lạnh thì không sao nhưng cơn đói cồn cào trong bụng khiến Đỗ Cẩm Ninh không thể chịu được. Buổi sáng nàng chỉ được uống nửa chén cháo bắp, ngoài ra cả 1 ngày nàng không được ăn thêm bất cứ thứ gì.Cứ như thế này nàng sẽ bị đói chết mất, có lẽ nàng sẽ trở thành 1 người xuyên việt có cái chết uất ức nhất trong lịch sử cũng nên.Đỗ Cẩm Ninh mỉm cười 1 cách trào phúng. Nàng ngẩng đầu nhìn trời lại chỉ nhìn được thấy được mấy cành cây của cây táo. Trên cây còn treo vài quả nhỏ chưa ph*t d*c hoàn toàn nhưng đã khô quắt lại. Nàng không tự giác mà nhớ tới món mứt táo trong tủ lạnh nhà nàng trước khi xuyên qua, ngọt thanh ngon miệng, gặm một miếng liền giòn tan trong miệng, càng nghĩ nàng càng cảm thương cho vận mệnh bi thảm của mình. Cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ nhắn ngắn cũn như một đứa trẻ mười tuổi của mình, nàng lại thở dài thật sâu."Ầm"… Đỗ Cẩm Ninh ở trong lòng cân nhắc một chút lợi và hại, nghĩ lấy nàng tư chất, mặc dù bái ai làm thấy thì người đó cũng không để hắn tùy ý sống không lý tưởng, vậy chi bằng bái Viện Trưởng làm thầy, ít nhất còn giúp được nàng trong việc phân gia.Nàng rốt cuộc khuất phục trước cường quyền, gật đầu bất đắc dĩ nói:"Vậy được rồi."Ba chữ này làm cho Quan Nhạc Cùng rất tức giận.Tên tiểu tử không biết điều này, được bái hắn làm thầy còn miễn cưỡng như vậy, chẳng lẽ hắn rất kém cỏi hay sao?Nhưng người học trò này hắn rất thích, chỉ cần nàng đáp ứng thì hắn sẽ không thèm so đo thái độ của nàngHắn cố gắng kiềm chế khóe miệng đang nhếch lên, biểu tình nghiêm túc nói:"Vậy ngươi còn không nhanh dập đầu bái sư?"Đỗ Cẩm Ninh lập tức quỳ xuống đối với Quan Nhạc Cùng dập đầu ba cái, kêu một tiếng:"Lão sư."Quan Nhạc cùng rốt cuộc nhịn không được sự vui mừng trong lòng, vỗ về râu cười ha hả, tiến lên tự mình nâng Đỗ Cẩm Ninh dậy:"Được rồi, sau này ngươi chính là đệ tử thứ ba của ta.Nhị sư huynh của ngươi là Quan Gia Trạch, Đại sư huynh của ngươi hiện giờ đã trúng cử nhân đang đi du học.Đợi mấy ngày nữa hắn trở về ăn tết thì ta sẽ giới thiệu hai ngươi gặp nhau sau."Thu đồ đệ xong, Quan Nhạc Cùng tự nhiên muốn quan tâm tình huống của đệ tử:"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi, trong nhà có mấy người, có ruộng đất hay không?""Hồi tiên sinh, đệ tử năm nay mười tuổi, trong nhà có mười lăm người, có hai mươi mẫu ruộng."Chương Hồng Văn nghe được Đỗ Cẩm Ninh chỉ đơn giản trả lời vấn đề của Viện Trưởng mà không nhắc tới vấn đề trong nhà làm hắn rất sốt ruột.Quan Nhạc Cùng nói với Đỗ Cẩm Ninh:"Ngươi ra ngoài bảo sư huynh ngươi đứng lên để hắn dẫn ngươi đi thư viện thăm quan rồi hãy trở về.""Vâng."Đỗ Cẩm Ninh thi lễ rồi lui ra ngoài.Nghe được Đỗ Cẩm Ninh ở bên ngoài cùng Quan Gia Trạch nói chuyện, đợi đến khi tiếng bước chân của họ đi xa dần, Quan Nhạc Cùng mới chuyển hướng Chương Hồng Văn hỏi:"Vừa rồi ta xem biểu tình của ngươi, có phải là có chuyện muốn nói không?"Chương Hồng Văn đơn giản mà đem hoàn cảnh của Đỗ Cẩm Ninh kể ra."Ý ngươi nói, điều kiện nhà hắn khá giá nhưng lại không chịu đưa Đỗ Cẩm Ninh đi học?"Quan Nhạc cùng cau mày hỏi.Chương Hồng Văn gật gật đầu:"Đúng vậy."Tuy hắn có đủ điều kiện để có thể nộp tiền học giúp Đỗ Cẩm Ninh, quần áo và dụng cụ học tập hắn cũng có thể chuẩn bị.Nhưng thân là một người Viện Trưởng hắn lại không thể làm như vậy được.Một khi hắn làm như vậy, thì trong thư viện những hài tử nhà nghèo khác sẽ ghen tị? Hơn nữa giữa mọi người đều có ăn ý ngầm là nếu nhà nào nghèo đến nỗi không đủ tiền đọc sách thì mặc dù tư chất có tốt đến đâu cũng không được tới thư viện đọc sách.Đây không phải sự phân biệt giai cấp mà là muốn tốt cho những người đó.Cả nhà phải tích góp chi tiêu từng chút một, thâm chí là bán nữ nhi để cung cấp cho một người đi đọc sách.Mà để thi đậu tú tài thì ít nhất cũng cần bảy, tám năm.Mà dù thi đậu tú tài cũng không thể cải thiện tình hình kinh tế trong nhà được mà cần phải thi đỗ cử nhân thì may ra.Nhưng để đỗ cử nhân làm sao dễ như vậy, có người cả đời vẫn chỉ là một người tú tài, đồng sinh.Nếu tổ phụ Đỗ Cẩm Ninh thật sự không muốn cho nàng đi đọc sách, chuyện này thật đúng là khó giải quyết.Quan Nhạc Cùng đối Chương Hồng Văn nói:"Chuyện này, ta sẽ lão sư của ngươi thương nghị đối sách.Ngươi cứ về trước đi."Cùng lắm thì hắn trộm lấy tiền ra giúp đỡ Đỗ Cẩm Ninh là được."Đỗ Cẩm Ninh, ta đã nghe Chương Hồng Văn nói tới tình huống nhà ngươi.Ngươi có cần ta đến nhà ngươi để thuyết phục tổ phụ của ngươi hay không?"Quan Nhạc Cùng hỏi.Đỗ Cẩm Ninh lắc đầu:"Tình huống trong nhà học trò rất phức tạp, học trò vẫn muốn tự mình xử lí.Nếu thật sự không được mới đến cầu xin sự giúp đỡ của lão sư sau."Quan Nhạc Cùng rất hài lòng với câu trả lời này của Đỗ Cẩm Ninh.Nếu chỉ biết dựa vào người khác thì sẽ không làm nên trò trống gì.Đỗ Cẩm Ninh tuổi còn nhỏ liền dám một mình đối mặt vấn đề, lại còn biết cứng quá dễ gãy, biết xin giúp đỡ lúc cần thiết."Rất tốt, nếu cần giúp đỡ thì đến tìm ta."Nói xong hắn lại cầm ba quyển sách ra:"Trong khoảng thời gian từ giờ đến tết, ngươi tranh thủ đem ba quyển sách này học thuộc, đợi khi nhập học ta sẽ kiểm tra ngươi.""Vâng."Đỗ Cẩm Ninh nhận sách rồi cung kính hành lễ lui ra ngoài.Quan Gia Trạch cùng Chương Hồng Văn cũng cùng nhau cáo từ lui ra..
Đỗ Cẩm Ninh ở trong lòng cân nhắc một chút lợi và hại, nghĩ lấy nàng tư chất, mặc dù bái ai làm thấy thì người đó cũng không để hắn tùy ý sống không lý tưởng, vậy chi bằng bái Viện Trưởng làm thầy, ít nhất còn giúp được nàng trong việc phân gia.Nàng rốt cuộc khuất phục trước cường quyền, gật đầu bất đắc dĩ nói:"Vậy được rồi."Ba chữ này làm cho Quan Nhạc Cùng rất tức giận.
Tên tiểu tử không biết điều này, được bái hắn làm thầy còn miễn cưỡng như vậy, chẳng lẽ hắn rất kém cỏi hay sao?Nhưng người học trò này hắn rất thích, chỉ cần nàng đáp ứng thì hắn sẽ không thèm so đo thái độ của nàngHắn cố gắng kiềm chế khóe miệng đang nhếch lên, biểu tình nghiêm túc nói:"Vậy ngươi còn không nhanh dập đầu bái sư?"Đỗ Cẩm Ninh lập tức quỳ xuống đối với Quan Nhạc Cùng dập đầu ba cái, kêu một tiếng:"Lão sư."Quan Nhạc cùng rốt cuộc nhịn không được sự vui mừng trong lòng, vỗ về râu cười ha hả, tiến lên tự mình nâng Đỗ Cẩm Ninh dậy:"Được rồi, sau này ngươi chính là đệ tử thứ ba của ta.
Nhị sư huynh của ngươi là Quan Gia Trạch, Đại sư huynh của ngươi hiện giờ đã trúng cử nhân đang đi du học.
Đợi mấy ngày nữa hắn trở về ăn tết thì ta sẽ giới thiệu hai ngươi gặp nhau sau."Thu đồ đệ xong, Quan Nhạc Cùng tự nhiên muốn quan tâm tình huống của đệ tử:"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi, trong nhà có mấy người, có ruộng đất hay không?""Hồi tiên sinh, đệ tử năm nay mười tuổi, trong nhà có mười lăm người, có hai mươi mẫu ruộng."Chương Hồng Văn nghe được Đỗ Cẩm Ninh chỉ đơn giản trả lời vấn đề của Viện Trưởng mà không nhắc tới vấn đề trong nhà làm hắn rất sốt ruột.Quan Nhạc Cùng nói với Đỗ Cẩm Ninh:"Ngươi ra ngoài bảo sư huynh ngươi đứng lên để hắn dẫn ngươi đi thư viện thăm quan rồi hãy trở về.""Vâng."Đỗ Cẩm Ninh thi lễ rồi lui ra ngoài.Nghe được Đỗ Cẩm Ninh ở bên ngoài cùng Quan Gia Trạch nói chuyện, đợi đến khi tiếng bước chân của họ đi xa dần, Quan Nhạc Cùng mới chuyển hướng Chương Hồng Văn hỏi:"Vừa rồi ta xem biểu tình của ngươi, có phải là có chuyện muốn nói không?"Chương Hồng Văn đơn giản mà đem hoàn cảnh của Đỗ Cẩm Ninh kể ra."Ý ngươi nói, điều kiện nhà hắn khá giá nhưng lại không chịu đưa Đỗ Cẩm Ninh đi học?"Quan Nhạc cùng cau mày hỏi.Chương Hồng Văn gật gật đầu:"Đúng vậy."Tuy hắn có đủ điều kiện để có thể nộp tiền học giúp Đỗ Cẩm Ninh, quần áo và dụng cụ học tập hắn cũng có thể chuẩn bị.
Nhưng thân là một người Viện Trưởng hắn lại không thể làm như vậy được.Một khi hắn làm như vậy, thì trong thư viện những hài tử nhà nghèo khác sẽ ghen tị? Hơn nữa giữa mọi người đều có ăn ý ngầm là nếu nhà nào nghèo đến nỗi không đủ tiền đọc sách thì mặc dù tư chất có tốt đến đâu cũng không được tới thư viện đọc sách.
Đây không phải sự phân biệt giai cấp mà là muốn tốt cho những người đó.Cả nhà phải tích góp chi tiêu từng chút một, thâm chí là bán nữ nhi để cung cấp cho một người đi đọc sách.
Mà để thi đậu tú tài thì ít nhất cũng cần bảy, tám năm.
Mà dù thi đậu tú tài cũng không thể cải thiện tình hình kinh tế trong nhà được mà cần phải thi đỗ cử nhân thì may ra.
Nhưng để đỗ cử nhân làm sao dễ như vậy, có người cả đời vẫn chỉ là một người tú tài, đồng sinh.Nếu tổ phụ Đỗ Cẩm Ninh thật sự không muốn cho nàng đi đọc sách, chuyện này thật đúng là khó giải quyết.Quan Nhạc Cùng đối Chương Hồng Văn nói:"Chuyện này, ta sẽ lão sư của ngươi thương nghị đối sách.
Ngươi cứ về trước đi."Cùng lắm thì hắn trộm lấy tiền ra giúp đỡ Đỗ Cẩm Ninh là được."Đỗ Cẩm Ninh, ta đã nghe Chương Hồng Văn nói tới tình huống nhà ngươi.
Ngươi có cần ta đến nhà ngươi để thuyết phục tổ phụ của ngươi hay không?"Quan Nhạc Cùng hỏi.Đỗ Cẩm Ninh lắc đầu:"Tình huống trong nhà học trò rất phức tạp, học trò vẫn muốn tự mình xử lí.
Nếu thật sự không được mới đến cầu xin sự giúp đỡ của lão sư sau."Quan Nhạc Cùng rất hài lòng với câu trả lời này của Đỗ Cẩm Ninh.Nếu chỉ biết dựa vào người khác thì sẽ không làm nên trò trống gì.
Đỗ Cẩm Ninh tuổi còn nhỏ liền dám một mình đối mặt vấn đề, lại còn biết cứng quá dễ gãy, biết xin giúp đỡ lúc cần thiết."Rất tốt, nếu cần giúp đỡ thì đến tìm ta."Nói xong hắn lại cầm ba quyển sách ra:"Trong khoảng thời gian từ giờ đến tết, ngươi tranh thủ đem ba quyển sách này học thuộc, đợi khi nhập học ta sẽ kiểm tra ngươi.""Vâng."Đỗ Cẩm Ninh nhận sách rồi cung kính hành lễ lui ra ngoài.Quan Gia Trạch cùng Chương Hồng Văn cũng cùng nhau cáo từ lui ra..
Cổ Đại Nông Gia Hằng NgàyTác giả: Tọa Chước Linh Linh ThủyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLạnh, lạnh đến tận xương.Tuy hôm nay có mặt trời, cũng không có mưa, nhưng gió lạnh vẫn không ngừng xuyên qua quần áo cũ kĩ mà thấm vào cơ thể nàng.Nếu chỉ là lạnh thì không sao nhưng cơn đói cồn cào trong bụng khiến Đỗ Cẩm Ninh không thể chịu được. Buổi sáng nàng chỉ được uống nửa chén cháo bắp, ngoài ra cả 1 ngày nàng không được ăn thêm bất cứ thứ gì.Cứ như thế này nàng sẽ bị đói chết mất, có lẽ nàng sẽ trở thành 1 người xuyên việt có cái chết uất ức nhất trong lịch sử cũng nên.Đỗ Cẩm Ninh mỉm cười 1 cách trào phúng. Nàng ngẩng đầu nhìn trời lại chỉ nhìn được thấy được mấy cành cây của cây táo. Trên cây còn treo vài quả nhỏ chưa ph*t d*c hoàn toàn nhưng đã khô quắt lại. Nàng không tự giác mà nhớ tới món mứt táo trong tủ lạnh nhà nàng trước khi xuyên qua, ngọt thanh ngon miệng, gặm một miếng liền giòn tan trong miệng, càng nghĩ nàng càng cảm thương cho vận mệnh bi thảm của mình. Cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ nhắn ngắn cũn như một đứa trẻ mười tuổi của mình, nàng lại thở dài thật sâu."Ầm"… Đỗ Cẩm Ninh ở trong lòng cân nhắc một chút lợi và hại, nghĩ lấy nàng tư chất, mặc dù bái ai làm thấy thì người đó cũng không để hắn tùy ý sống không lý tưởng, vậy chi bằng bái Viện Trưởng làm thầy, ít nhất còn giúp được nàng trong việc phân gia.Nàng rốt cuộc khuất phục trước cường quyền, gật đầu bất đắc dĩ nói:"Vậy được rồi."Ba chữ này làm cho Quan Nhạc Cùng rất tức giận.Tên tiểu tử không biết điều này, được bái hắn làm thầy còn miễn cưỡng như vậy, chẳng lẽ hắn rất kém cỏi hay sao?Nhưng người học trò này hắn rất thích, chỉ cần nàng đáp ứng thì hắn sẽ không thèm so đo thái độ của nàngHắn cố gắng kiềm chế khóe miệng đang nhếch lên, biểu tình nghiêm túc nói:"Vậy ngươi còn không nhanh dập đầu bái sư?"Đỗ Cẩm Ninh lập tức quỳ xuống đối với Quan Nhạc Cùng dập đầu ba cái, kêu một tiếng:"Lão sư."Quan Nhạc cùng rốt cuộc nhịn không được sự vui mừng trong lòng, vỗ về râu cười ha hả, tiến lên tự mình nâng Đỗ Cẩm Ninh dậy:"Được rồi, sau này ngươi chính là đệ tử thứ ba của ta.Nhị sư huynh của ngươi là Quan Gia Trạch, Đại sư huynh của ngươi hiện giờ đã trúng cử nhân đang đi du học.Đợi mấy ngày nữa hắn trở về ăn tết thì ta sẽ giới thiệu hai ngươi gặp nhau sau."Thu đồ đệ xong, Quan Nhạc Cùng tự nhiên muốn quan tâm tình huống của đệ tử:"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi, trong nhà có mấy người, có ruộng đất hay không?""Hồi tiên sinh, đệ tử năm nay mười tuổi, trong nhà có mười lăm người, có hai mươi mẫu ruộng."Chương Hồng Văn nghe được Đỗ Cẩm Ninh chỉ đơn giản trả lời vấn đề của Viện Trưởng mà không nhắc tới vấn đề trong nhà làm hắn rất sốt ruột.Quan Nhạc Cùng nói với Đỗ Cẩm Ninh:"Ngươi ra ngoài bảo sư huynh ngươi đứng lên để hắn dẫn ngươi đi thư viện thăm quan rồi hãy trở về.""Vâng."Đỗ Cẩm Ninh thi lễ rồi lui ra ngoài.Nghe được Đỗ Cẩm Ninh ở bên ngoài cùng Quan Gia Trạch nói chuyện, đợi đến khi tiếng bước chân của họ đi xa dần, Quan Nhạc Cùng mới chuyển hướng Chương Hồng Văn hỏi:"Vừa rồi ta xem biểu tình của ngươi, có phải là có chuyện muốn nói không?"Chương Hồng Văn đơn giản mà đem hoàn cảnh của Đỗ Cẩm Ninh kể ra."Ý ngươi nói, điều kiện nhà hắn khá giá nhưng lại không chịu đưa Đỗ Cẩm Ninh đi học?"Quan Nhạc cùng cau mày hỏi.Chương Hồng Văn gật gật đầu:"Đúng vậy."Tuy hắn có đủ điều kiện để có thể nộp tiền học giúp Đỗ Cẩm Ninh, quần áo và dụng cụ học tập hắn cũng có thể chuẩn bị.Nhưng thân là một người Viện Trưởng hắn lại không thể làm như vậy được.Một khi hắn làm như vậy, thì trong thư viện những hài tử nhà nghèo khác sẽ ghen tị? Hơn nữa giữa mọi người đều có ăn ý ngầm là nếu nhà nào nghèo đến nỗi không đủ tiền đọc sách thì mặc dù tư chất có tốt đến đâu cũng không được tới thư viện đọc sách.Đây không phải sự phân biệt giai cấp mà là muốn tốt cho những người đó.Cả nhà phải tích góp chi tiêu từng chút một, thâm chí là bán nữ nhi để cung cấp cho một người đi đọc sách.Mà để thi đậu tú tài thì ít nhất cũng cần bảy, tám năm.Mà dù thi đậu tú tài cũng không thể cải thiện tình hình kinh tế trong nhà được mà cần phải thi đỗ cử nhân thì may ra.Nhưng để đỗ cử nhân làm sao dễ như vậy, có người cả đời vẫn chỉ là một người tú tài, đồng sinh.Nếu tổ phụ Đỗ Cẩm Ninh thật sự không muốn cho nàng đi đọc sách, chuyện này thật đúng là khó giải quyết.Quan Nhạc Cùng đối Chương Hồng Văn nói:"Chuyện này, ta sẽ lão sư của ngươi thương nghị đối sách.Ngươi cứ về trước đi."Cùng lắm thì hắn trộm lấy tiền ra giúp đỡ Đỗ Cẩm Ninh là được."Đỗ Cẩm Ninh, ta đã nghe Chương Hồng Văn nói tới tình huống nhà ngươi.Ngươi có cần ta đến nhà ngươi để thuyết phục tổ phụ của ngươi hay không?"Quan Nhạc Cùng hỏi.Đỗ Cẩm Ninh lắc đầu:"Tình huống trong nhà học trò rất phức tạp, học trò vẫn muốn tự mình xử lí.Nếu thật sự không được mới đến cầu xin sự giúp đỡ của lão sư sau."Quan Nhạc Cùng rất hài lòng với câu trả lời này của Đỗ Cẩm Ninh.Nếu chỉ biết dựa vào người khác thì sẽ không làm nên trò trống gì.Đỗ Cẩm Ninh tuổi còn nhỏ liền dám một mình đối mặt vấn đề, lại còn biết cứng quá dễ gãy, biết xin giúp đỡ lúc cần thiết."Rất tốt, nếu cần giúp đỡ thì đến tìm ta."Nói xong hắn lại cầm ba quyển sách ra:"Trong khoảng thời gian từ giờ đến tết, ngươi tranh thủ đem ba quyển sách này học thuộc, đợi khi nhập học ta sẽ kiểm tra ngươi.""Vâng."Đỗ Cẩm Ninh nhận sách rồi cung kính hành lễ lui ra ngoài.Quan Gia Trạch cùng Chương Hồng Văn cũng cùng nhau cáo từ lui ra..