Nếu anh đã lựa chọn từ bỏ em rồi thì níu giữ làm gì nữa chứ? Rời xa..chỉ là khoảng cách và thời gian mà thôi . ___________________________ Trong đêm mưa xối xả, lúc mọi người đang cố tìm chỗ để tránh mưa thì có hai bóng người đang đứng đối diện nhau, cả hai đều ướt, họ không có ý định che chắn thì phải? Ánh mắt hiếu kì của một vào người trên đường dán vào họ. "Anh xin lỗi" Tiếng thì thào của người con trai vang lên thật nhỏ, đầu cậu ta cuối xuống dường như không dám nhìn thẳng vào người con gái kia. "Tại...sao?" Tiếng nói ngắt quảng của cô gái, nó đang cố kìm nén những giọt nước mắt của mình, ánh mắt hoài nghi nhìn người trước mặt. "Anh..anh chỉ muố..em chấp nhận..một điều rằng..chúng ta không..không thể ở bên nhau" "Không thể ở bên nhau" Nó lặp lại từng chữ một cách chậm rãi, tựa như đang hỏi chính mình vậy "Đúng vậy" Chàng trai kia cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, giọng nói như khẳng định "Có thể..cho em ..một lí do được không?" "Không thích hợp" "Không thích hợp" ba chữ này của…
Chương 73
Nhóc À! Tôi Thích EmTác giả: Dương VyTruyện Ngôn Tình Nếu anh đã lựa chọn từ bỏ em rồi thì níu giữ làm gì nữa chứ? Rời xa..chỉ là khoảng cách và thời gian mà thôi . ___________________________ Trong đêm mưa xối xả, lúc mọi người đang cố tìm chỗ để tránh mưa thì có hai bóng người đang đứng đối diện nhau, cả hai đều ướt, họ không có ý định che chắn thì phải? Ánh mắt hiếu kì của một vào người trên đường dán vào họ. "Anh xin lỗi" Tiếng thì thào của người con trai vang lên thật nhỏ, đầu cậu ta cuối xuống dường như không dám nhìn thẳng vào người con gái kia. "Tại...sao?" Tiếng nói ngắt quảng của cô gái, nó đang cố kìm nén những giọt nước mắt của mình, ánh mắt hoài nghi nhìn người trước mặt. "Anh..anh chỉ muố..em chấp nhận..một điều rằng..chúng ta không..không thể ở bên nhau" "Không thể ở bên nhau" Nó lặp lại từng chữ một cách chậm rãi, tựa như đang hỏi chính mình vậy "Đúng vậy" Chàng trai kia cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, giọng nói như khẳng định "Có thể..cho em ..một lí do được không?" "Không thích hợp" "Không thích hợp" ba chữ này của… Lâm ThịNhờ vào thẻ ra vào của anh trai Dương Vy đã thanh công len vào công ty. Nhưng để tìm được phòng của tên kia thì hơi khó, nó gãi gãi đầu, ở đâu đây?Cửa thang máy bên cạnh"Tôi thật ngưỡng mộ cô thư kí của Lâm tổng quá đi mất!!"Giọng của một nhân viên vang lên"Um, có thể nhìn thấy anh ấy mỗi ngày, đẹp trai muốn chết!!"Một người khác tiếp lờiNó nghĩ nghĩ, chắc mấy cô này biết phòng của tên họ Lâm kia nhỉ?"Này, hai cô cho tôi hỏi, phòng của Lâm Minh Vũ ở đâu thế?"Nó hỏiĐổi lại là ánh mắt như nhìn sinh vật lạ của hai cô nhân viên."Cô mới vào công ty à? Phòng của Lâm Tổng ở tầng cao nhất. Nhưng cô không lên được đầu, thang máy lên đấy chỉ có người có thẻ cao cấp mới lên được"Nói rồi, hai người quay lưng điHừ, hừ, bản tiển thư có cả thẻ vip đây này, nhân viên cao cấp? Tôi khinh!!!Nói rồi nó bước tới thang máy chuyên dụng, đưa thẻ tới quẹt nhẹ một cái, thuận lợi lên đến tầng cao nhất+Ting, tingThang máy thông báo đã tới nên, nó thong dong bước ra. Ngoài cửa là một cô gái xinh đẹp, mặc váy công sở. Nói là váy công sở nhưng lại không giống váy công sở, vì sao ư? Cổ váy hở rộng, sâu hút, chỉ cần hơi nghiên người là có thể nhìn thấy hết bên trong, chân váy chữ a, ôm lấy cặp mông săn chắc, ngắn đến đáng thương, để lộ đôi chân dài trắng nõn nà."Xin chào, tôi là thư..."Cô gái nhìn thấy nó thì hơi sững sờ, lúc nãy âm thanh kia chẳng phải là thông báo thẻ của tổng tài sao? Nhưng cô gái này....!Áo phong trắng, quần short ngắn rách vãi, vai đeo balo đen, chân đi giày sandan dây, tết một chiếc bím trên tóc, mặt còn không có trang điểm nha!!! Người như thế này thế nào lại có loại thẻ vip của Lâm Thị. Không nghĩ cũng biết, chẳng phải là giả bộ ngây thơ đi câu dẫn đàn ông mà được sao? Ánh mắt cô ta dần trở nên khinh thường.
Lâm Thị
Nhờ vào thẻ ra vào của anh trai Dương Vy đã thanh công len vào công ty. Nhưng để tìm được phòng của tên kia thì hơi khó, nó gãi gãi đầu, ở đâu đây?
Cửa thang máy bên cạnh
"Tôi thật ngưỡng mộ cô thư kí của Lâm tổng quá đi mất!!"
Giọng của một nhân viên vang lên
"Um, có thể nhìn thấy anh ấy mỗi ngày, đẹp trai muốn chết!!"
Một người khác tiếp lời
Nó nghĩ nghĩ, chắc mấy cô này biết phòng của tên họ Lâm kia nhỉ?
"Này, hai cô cho tôi hỏi, phòng của Lâm Minh Vũ ở đâu thế?"
Nó hỏi
Đổi lại là ánh mắt như nhìn sinh vật lạ của hai cô nhân viên.
"Cô mới vào công ty à? Phòng của Lâm Tổng ở tầng cao nhất. Nhưng cô không lên được đầu, thang máy lên đấy chỉ có người có thẻ cao cấp mới lên được"
Nói rồi, hai người quay lưng đi
Hừ, hừ, bản tiển thư có cả thẻ vip đây này, nhân viên cao cấp? Tôi khinh!!!
Nói rồi nó bước tới thang máy chuyên dụng, đưa thẻ tới quẹt nhẹ một cái, thuận lợi lên đến tầng cao nhất
+Ting, ting
Thang máy thông báo đã tới nên, nó thong dong bước ra. Ngoài cửa là một cô gái xinh đẹp, mặc váy công sở. Nói là váy công sở nhưng lại không giống váy công sở, vì sao ư? Cổ váy hở rộng, sâu hút, chỉ cần hơi nghiên người là có thể nhìn thấy hết bên trong, chân váy chữ a, ôm lấy cặp mông săn chắc, ngắn đến đáng thương, để lộ đôi chân dài trắng nõn nà.
"Xin chào, tôi là thư..."
Cô gái nhìn thấy nó thì hơi sững sờ, lúc nãy âm thanh kia chẳng phải là thông báo thẻ của tổng tài sao? Nhưng cô gái này....!
Áo phong trắng, quần short ngắn rách vãi, vai đeo balo đen, chân đi giày sandan dây, tết một chiếc bím trên tóc, mặt còn không có trang điểm nha!!! Người như thế này thế nào lại có loại thẻ vip của Lâm Thị. Không nghĩ cũng biết, chẳng phải là giả bộ ngây thơ đi câu dẫn đàn ông mà được sao? Ánh mắt cô ta dần trở nên khinh thường.
Nhóc À! Tôi Thích EmTác giả: Dương VyTruyện Ngôn Tình Nếu anh đã lựa chọn từ bỏ em rồi thì níu giữ làm gì nữa chứ? Rời xa..chỉ là khoảng cách và thời gian mà thôi . ___________________________ Trong đêm mưa xối xả, lúc mọi người đang cố tìm chỗ để tránh mưa thì có hai bóng người đang đứng đối diện nhau, cả hai đều ướt, họ không có ý định che chắn thì phải? Ánh mắt hiếu kì của một vào người trên đường dán vào họ. "Anh xin lỗi" Tiếng thì thào của người con trai vang lên thật nhỏ, đầu cậu ta cuối xuống dường như không dám nhìn thẳng vào người con gái kia. "Tại...sao?" Tiếng nói ngắt quảng của cô gái, nó đang cố kìm nén những giọt nước mắt của mình, ánh mắt hoài nghi nhìn người trước mặt. "Anh..anh chỉ muố..em chấp nhận..một điều rằng..chúng ta không..không thể ở bên nhau" "Không thể ở bên nhau" Nó lặp lại từng chữ một cách chậm rãi, tựa như đang hỏi chính mình vậy "Đúng vậy" Chàng trai kia cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, giọng nói như khẳng định "Có thể..cho em ..một lí do được không?" "Không thích hợp" "Không thích hợp" ba chữ này của… Lâm ThịNhờ vào thẻ ra vào của anh trai Dương Vy đã thanh công len vào công ty. Nhưng để tìm được phòng của tên kia thì hơi khó, nó gãi gãi đầu, ở đâu đây?Cửa thang máy bên cạnh"Tôi thật ngưỡng mộ cô thư kí của Lâm tổng quá đi mất!!"Giọng của một nhân viên vang lên"Um, có thể nhìn thấy anh ấy mỗi ngày, đẹp trai muốn chết!!"Một người khác tiếp lờiNó nghĩ nghĩ, chắc mấy cô này biết phòng của tên họ Lâm kia nhỉ?"Này, hai cô cho tôi hỏi, phòng của Lâm Minh Vũ ở đâu thế?"Nó hỏiĐổi lại là ánh mắt như nhìn sinh vật lạ của hai cô nhân viên."Cô mới vào công ty à? Phòng của Lâm Tổng ở tầng cao nhất. Nhưng cô không lên được đầu, thang máy lên đấy chỉ có người có thẻ cao cấp mới lên được"Nói rồi, hai người quay lưng điHừ, hừ, bản tiển thư có cả thẻ vip đây này, nhân viên cao cấp? Tôi khinh!!!Nói rồi nó bước tới thang máy chuyên dụng, đưa thẻ tới quẹt nhẹ một cái, thuận lợi lên đến tầng cao nhất+Ting, tingThang máy thông báo đã tới nên, nó thong dong bước ra. Ngoài cửa là một cô gái xinh đẹp, mặc váy công sở. Nói là váy công sở nhưng lại không giống váy công sở, vì sao ư? Cổ váy hở rộng, sâu hút, chỉ cần hơi nghiên người là có thể nhìn thấy hết bên trong, chân váy chữ a, ôm lấy cặp mông săn chắc, ngắn đến đáng thương, để lộ đôi chân dài trắng nõn nà."Xin chào, tôi là thư..."Cô gái nhìn thấy nó thì hơi sững sờ, lúc nãy âm thanh kia chẳng phải là thông báo thẻ của tổng tài sao? Nhưng cô gái này....!Áo phong trắng, quần short ngắn rách vãi, vai đeo balo đen, chân đi giày sandan dây, tết một chiếc bím trên tóc, mặt còn không có trang điểm nha!!! Người như thế này thế nào lại có loại thẻ vip của Lâm Thị. Không nghĩ cũng biết, chẳng phải là giả bộ ngây thơ đi câu dẫn đàn ông mà được sao? Ánh mắt cô ta dần trở nên khinh thường.