Nếu anh đã lựa chọn từ bỏ em rồi thì níu giữ làm gì nữa chứ? Rời xa..chỉ là khoảng cách và thời gian mà thôi . ___________________________ Trong đêm mưa xối xả, lúc mọi người đang cố tìm chỗ để tránh mưa thì có hai bóng người đang đứng đối diện nhau, cả hai đều ướt, họ không có ý định che chắn thì phải? Ánh mắt hiếu kì của một vào người trên đường dán vào họ. "Anh xin lỗi" Tiếng thì thào của người con trai vang lên thật nhỏ, đầu cậu ta cuối xuống dường như không dám nhìn thẳng vào người con gái kia. "Tại...sao?" Tiếng nói ngắt quảng của cô gái, nó đang cố kìm nén những giọt nước mắt của mình, ánh mắt hoài nghi nhìn người trước mặt. "Anh..anh chỉ muố..em chấp nhận..một điều rằng..chúng ta không..không thể ở bên nhau" "Không thể ở bên nhau" Nó lặp lại từng chữ một cách chậm rãi, tựa như đang hỏi chính mình vậy "Đúng vậy" Chàng trai kia cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, giọng nói như khẳng định "Có thể..cho em ..một lí do được không?" "Không thích hợp" "Không thích hợp" ba chữ này của…
Chương 82
Nhóc À! Tôi Thích EmTác giả: Dương VyTruyện Ngôn Tình Nếu anh đã lựa chọn từ bỏ em rồi thì níu giữ làm gì nữa chứ? Rời xa..chỉ là khoảng cách và thời gian mà thôi . ___________________________ Trong đêm mưa xối xả, lúc mọi người đang cố tìm chỗ để tránh mưa thì có hai bóng người đang đứng đối diện nhau, cả hai đều ướt, họ không có ý định che chắn thì phải? Ánh mắt hiếu kì của một vào người trên đường dán vào họ. "Anh xin lỗi" Tiếng thì thào của người con trai vang lên thật nhỏ, đầu cậu ta cuối xuống dường như không dám nhìn thẳng vào người con gái kia. "Tại...sao?" Tiếng nói ngắt quảng của cô gái, nó đang cố kìm nén những giọt nước mắt của mình, ánh mắt hoài nghi nhìn người trước mặt. "Anh..anh chỉ muố..em chấp nhận..một điều rằng..chúng ta không..không thể ở bên nhau" "Không thể ở bên nhau" Nó lặp lại từng chữ một cách chậm rãi, tựa như đang hỏi chính mình vậy "Đúng vậy" Chàng trai kia cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, giọng nói như khẳng định "Có thể..cho em ..một lí do được không?" "Không thích hợp" "Không thích hợp" ba chữ này của… Sau một hồi lao động, bọn Dương Vy mệt lã người nằm dài trê tấm thảm mỏng."Ôi giời, mệt chết tao rồi!""Đệch, tao thề là tao không bao giờ làm nhiều như vậy nữa!!!""Mệt quá đê!!!!!!! Ahuhu"Mỗi đứa một câu, bọn nó ầm ĩ than vãn."Mấy người thôi đi, nãy giờ toàn là bọn tôi làm thôi! Còn mấy người cứ chạy vòng vòng nghịch, lại còn có mặt mũi than vãn."Hữu Khang bất mãn nói"Anh không thấy bọn tôi chạy đỗ cả mồ hôi rồi à? Nóng quá!!!"Dân Nhi hùng hỗ đám lại, không quên cảm thán một câu"Ê, ngoài kia có cái suối, muốn đi tắm không?"Thanh Trúc nói"Được đấy! Nhưng chỗ này..... có khi nào dưới kia có thứ gì đó không?"Bích Duyên hỏi"Dẹp đi mày! Chưa tắm mà đã nói gỡ. Nhưng trường chọn chỗ này để cấm trại chắc cũng an toàn, đi thôi! Xuống đấy tắm chút"Dân Nhi quát Bích Duyên một câu, con nhỏ này xuống ngày lo không đâu."Ê, Vy, mày đi không?"Thanh Trúc quay sang nó, hỏi"Không đi, tao không biết bơi!!"Nó nhăn mặt nói, đây chính là điểm yếu, là điểm yếu trí mạng của nó.15 phút sauBọn Thanh Trúc và Hữu Nghĩa cùng nhau kéo ra suối, cô ở lại....với hắn."Anh không đi bơi sao? Hay cũng không biết bơi?"Nó bâng quơ hỏi"Tôi không ngốc như em, chỉ là không thích"Hắn trả lời"Oh.....Nhưng tôi có thể hỏi anh một việc không?"Nó dè chừng hỏi một câu"Ừ, chuyện gì?""A, Tuyết Lan, cô ấy là ai vậy? Sao tôi phải tránh?""Việc này không phải đã nói với em rồi sao, khong phải ai cũng lương thiện như em"Phải Tuyết Lan là một con rắn độc, là một người có thể vì mục đích mà bất chấp thủ đoạn, giết người với cô ta mà nói là một chuyện quá đơn giản. Dương Vy quá thiện lương, nó không thể bảo vệ mình thì anh sẽ bảo vệ nó."Tôi không hiểu"Nó nhíu mày"Em cần phải hiểu, yên tâm tôi sẽ không phải chịu uỷ khuất"Hắn cười khẽ xoa xoa đầu cô, miệng thầm lẩm bẩm "cô bé ngốc""Cô ta, thích anh sao?""Không biết, cũng không biết"Cái mà hắn muốn biết bây giờ chính là cô có thích hắn khômg, có yêu hắn không? Tuyết Lan đối với hắn đã là quá khứ."Anh có thích cô ta không?""Chưa từng"Trước kia hắn và cô ta chỉ là thương hại, là nông nổi, vì một lời hứa mà ở bên cô ta ba năm. Nhưng con người này che giấu quá thật rất giỏi, trước mặt hắn luôn là thiên thần, trong sáng, nhưng sau lưng lại từng bước từng bước thâm độc loại bỏ từng người mà cô cho là vật cản bên cạnh hắn.
Sau một hồi lao động, bọn Dương Vy mệt lã người nằm dài trê tấm thảm mỏng.
"Ôi giời, mệt chết tao rồi!"
"Đệch, tao thề là tao không bao giờ làm nhiều như vậy nữa!!!"
"Mệt quá đê!!!!!!! Ahuhu"
Mỗi đứa một câu, bọn nó ầm ĩ than vãn.
"Mấy người thôi đi, nãy giờ toàn là bọn tôi làm thôi! Còn mấy người cứ chạy vòng vòng nghịch, lại còn có mặt mũi than vãn."
Hữu Khang bất mãn nói
"Anh không thấy bọn tôi chạy đỗ cả mồ hôi rồi à? Nóng quá!!!"
Dân Nhi hùng hỗ đám lại, không quên cảm thán một câu
"Ê, ngoài kia có cái suối, muốn đi tắm không?"
Thanh Trúc nói
"Được đấy! Nhưng chỗ này..... có khi nào dưới kia có thứ gì đó không?"
Bích Duyên hỏi
"Dẹp đi mày! Chưa tắm mà đã nói gỡ. Nhưng trường chọn chỗ này để cấm trại chắc cũng an toàn, đi thôi! Xuống đấy tắm chút"
Dân Nhi quát Bích Duyên một câu, con nhỏ này xuống ngày lo không đâu.
"Ê, Vy, mày đi không?"
Thanh Trúc quay sang nó, hỏi
"Không đi, tao không biết bơi!!"
Nó nhăn mặt nói, đây chính là điểm yếu, là điểm yếu trí mạng của nó.
15 phút sau
Bọn Thanh Trúc và Hữu Nghĩa cùng nhau kéo ra suối, cô ở lại....với hắn.
"Anh không đi bơi sao? Hay cũng không biết bơi?"
Nó bâng quơ hỏi
"Tôi không ngốc như em, chỉ là không thích"
Hắn trả lời
"Oh.....Nhưng tôi có thể hỏi anh một việc không?"
Nó dè chừng hỏi một câu
"Ừ, chuyện gì?"
"A, Tuyết Lan, cô ấy là ai vậy? Sao tôi phải tránh?"
"Việc này không phải đã nói với em rồi sao, khong phải ai cũng lương thiện như em"
Phải Tuyết Lan là một con rắn độc, là một người có thể vì mục đích mà bất chấp thủ đoạn, giết người với cô ta mà nói là một chuyện quá đơn giản. Dương Vy quá thiện lương, nó không thể bảo vệ mình thì anh sẽ bảo vệ nó.
"Tôi không hiểu"
Nó nhíu mày
"Em cần phải hiểu, yên tâm tôi sẽ không phải chịu uỷ khuất"
Hắn cười khẽ xoa xoa đầu cô, miệng thầm lẩm bẩm "cô bé ngốc"
"Cô ta, thích anh sao?"
"Không biết, cũng không biết"
Cái mà hắn muốn biết bây giờ chính là cô có thích hắn khômg, có yêu hắn không? Tuyết Lan đối với hắn đã là quá khứ.
"Anh có thích cô ta không?"
"Chưa từng"
Trước kia hắn và cô ta chỉ là thương hại, là nông nổi, vì một lời hứa mà ở bên cô ta ba năm. Nhưng con người này che giấu quá thật rất giỏi, trước mặt hắn luôn là thiên thần, trong sáng, nhưng sau lưng lại từng bước từng bước thâm độc loại bỏ từng người mà cô cho là vật cản bên cạnh hắn.
Nhóc À! Tôi Thích EmTác giả: Dương VyTruyện Ngôn Tình Nếu anh đã lựa chọn từ bỏ em rồi thì níu giữ làm gì nữa chứ? Rời xa..chỉ là khoảng cách và thời gian mà thôi . ___________________________ Trong đêm mưa xối xả, lúc mọi người đang cố tìm chỗ để tránh mưa thì có hai bóng người đang đứng đối diện nhau, cả hai đều ướt, họ không có ý định che chắn thì phải? Ánh mắt hiếu kì của một vào người trên đường dán vào họ. "Anh xin lỗi" Tiếng thì thào của người con trai vang lên thật nhỏ, đầu cậu ta cuối xuống dường như không dám nhìn thẳng vào người con gái kia. "Tại...sao?" Tiếng nói ngắt quảng của cô gái, nó đang cố kìm nén những giọt nước mắt của mình, ánh mắt hoài nghi nhìn người trước mặt. "Anh..anh chỉ muố..em chấp nhận..một điều rằng..chúng ta không..không thể ở bên nhau" "Không thể ở bên nhau" Nó lặp lại từng chữ một cách chậm rãi, tựa như đang hỏi chính mình vậy "Đúng vậy" Chàng trai kia cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, giọng nói như khẳng định "Có thể..cho em ..một lí do được không?" "Không thích hợp" "Không thích hợp" ba chữ này của… Sau một hồi lao động, bọn Dương Vy mệt lã người nằm dài trê tấm thảm mỏng."Ôi giời, mệt chết tao rồi!""Đệch, tao thề là tao không bao giờ làm nhiều như vậy nữa!!!""Mệt quá đê!!!!!!! Ahuhu"Mỗi đứa một câu, bọn nó ầm ĩ than vãn."Mấy người thôi đi, nãy giờ toàn là bọn tôi làm thôi! Còn mấy người cứ chạy vòng vòng nghịch, lại còn có mặt mũi than vãn."Hữu Khang bất mãn nói"Anh không thấy bọn tôi chạy đỗ cả mồ hôi rồi à? Nóng quá!!!"Dân Nhi hùng hỗ đám lại, không quên cảm thán một câu"Ê, ngoài kia có cái suối, muốn đi tắm không?"Thanh Trúc nói"Được đấy! Nhưng chỗ này..... có khi nào dưới kia có thứ gì đó không?"Bích Duyên hỏi"Dẹp đi mày! Chưa tắm mà đã nói gỡ. Nhưng trường chọn chỗ này để cấm trại chắc cũng an toàn, đi thôi! Xuống đấy tắm chút"Dân Nhi quát Bích Duyên một câu, con nhỏ này xuống ngày lo không đâu."Ê, Vy, mày đi không?"Thanh Trúc quay sang nó, hỏi"Không đi, tao không biết bơi!!"Nó nhăn mặt nói, đây chính là điểm yếu, là điểm yếu trí mạng của nó.15 phút sauBọn Thanh Trúc và Hữu Nghĩa cùng nhau kéo ra suối, cô ở lại....với hắn."Anh không đi bơi sao? Hay cũng không biết bơi?"Nó bâng quơ hỏi"Tôi không ngốc như em, chỉ là không thích"Hắn trả lời"Oh.....Nhưng tôi có thể hỏi anh một việc không?"Nó dè chừng hỏi một câu"Ừ, chuyện gì?""A, Tuyết Lan, cô ấy là ai vậy? Sao tôi phải tránh?""Việc này không phải đã nói với em rồi sao, khong phải ai cũng lương thiện như em"Phải Tuyết Lan là một con rắn độc, là một người có thể vì mục đích mà bất chấp thủ đoạn, giết người với cô ta mà nói là một chuyện quá đơn giản. Dương Vy quá thiện lương, nó không thể bảo vệ mình thì anh sẽ bảo vệ nó."Tôi không hiểu"Nó nhíu mày"Em cần phải hiểu, yên tâm tôi sẽ không phải chịu uỷ khuất"Hắn cười khẽ xoa xoa đầu cô, miệng thầm lẩm bẩm "cô bé ngốc""Cô ta, thích anh sao?""Không biết, cũng không biết"Cái mà hắn muốn biết bây giờ chính là cô có thích hắn khômg, có yêu hắn không? Tuyết Lan đối với hắn đã là quá khứ."Anh có thích cô ta không?""Chưa từng"Trước kia hắn và cô ta chỉ là thương hại, là nông nổi, vì một lời hứa mà ở bên cô ta ba năm. Nhưng con người này che giấu quá thật rất giỏi, trước mặt hắn luôn là thiên thần, trong sáng, nhưng sau lưng lại từng bước từng bước thâm độc loại bỏ từng người mà cô cho là vật cản bên cạnh hắn.