Trích: Khi nghĩ đến người ở chính giữa - vị trí trung lập thì ai cũng cho rằng đó là người được lợi nhất, chẳng hạn: nếu là 1 nước trung lập giữa 2 nước X và Y thì nước C ko bị ảnh hưởng bởi cuộc tranh giành giữa 2 nước vì ko nằm ở chiến tuyến nào. Hoặc, cái nhà ở chính giữa là 1 nhà trung lập thì nó có thể có thiện cảm với cái nhà bên trái và bên phải, có thể mai ăn cơm ở nhà bên trái hay mốt ngủ ở nhà bên phải mặc dù 2 nhà trái phải ghét nhau như chớ với mèo. Và, còn nhiều ví dụ nữa… cho đối tượng ở chính giữa… Nhưng với người đứng ở chính giữa của chính giữa thì sao? Với người người được gọi là Bi thì sao? Có thể là mấy đứa con trai bình thường sẽ ghét Bi vì nó na ná có tính thích con trai. Mấy đứa con gái thì càng ghét hơn vì ko ai chấp nhận bạn trai mình cũng có thói thích con trai. Và, ở thế giới thứ 3 thì Bi lại thiếu chỗ đứng hơn vì G lại ghét tụi nó hơn vì lắm đứa yêu đương bừa bãi, lúc thế này, lúc thế kia và etc… vạn cái lí do để Bi thiếu thốn tình cảm của 3 hướng. Vì sao…
Chương 11
Tình Yêu LạTác giả: Aden TrầnTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcTrích: Khi nghĩ đến người ở chính giữa - vị trí trung lập thì ai cũng cho rằng đó là người được lợi nhất, chẳng hạn: nếu là 1 nước trung lập giữa 2 nước X và Y thì nước C ko bị ảnh hưởng bởi cuộc tranh giành giữa 2 nước vì ko nằm ở chiến tuyến nào. Hoặc, cái nhà ở chính giữa là 1 nhà trung lập thì nó có thể có thiện cảm với cái nhà bên trái và bên phải, có thể mai ăn cơm ở nhà bên trái hay mốt ngủ ở nhà bên phải mặc dù 2 nhà trái phải ghét nhau như chớ với mèo. Và, còn nhiều ví dụ nữa… cho đối tượng ở chính giữa… Nhưng với người đứng ở chính giữa của chính giữa thì sao? Với người người được gọi là Bi thì sao? Có thể là mấy đứa con trai bình thường sẽ ghét Bi vì nó na ná có tính thích con trai. Mấy đứa con gái thì càng ghét hơn vì ko ai chấp nhận bạn trai mình cũng có thói thích con trai. Và, ở thế giới thứ 3 thì Bi lại thiếu chỗ đứng hơn vì G lại ghét tụi nó hơn vì lắm đứa yêu đương bừa bãi, lúc thế này, lúc thế kia và etc… vạn cái lí do để Bi thiếu thốn tình cảm của 3 hướng. Vì sao… Nếu bạn đã từng trãi qua 1 tuổi thơ bên bà nội hoặc bà ngoại ở làng quê, còn nếu tối thiểu hơn nữa là chị Sen hay bà vú nuôi ở trong nhà thì hẳn bạn cũng có nghe qua mấy câu chuyện đại loại như: Tấm Cám, Lọ Lem, 3 Bông Hoa – 3 Điều Ước, Lấy Vợ Cóc… chẳng hạn. Tôi tin chắc 1 điều rằng chẳng có ai xa lạ với mấy câu chuyện trên, ko 1 câu chuyện cũng 2 câu chuyện mà bạn đã “sơ sơ” biết qua, hồi còn con nít thì ai mà ko biết phải ko nhỉ? Tôi nghĩ là mọi người đều biết cái sườn truyện nó chỉ có bây nhiêu đây thôi: Nhân vật chính xuất hiện với thân phận tồi tệ chưa từng thấy (T_T), bi thương vô cùng. Rồi hoàn cảnh đẩy đưa đưa đẩy nhân vật chính cũng lây lất qua ngày, trưởng thành và bắt đầu biết mơ mộng… nhưng với họ những điều mơ mộng còn phải nói là xa vời hơn lên thiên đường *_*. Rồi, bỗng đùng 1 cái ngày của phép lạ xuất hiện, nhân vật chính gặp đc 1 kiểu người gọi là “Thần Tiên” ban cho chút ít phép thuật và nhờ vào mớ phép đó mà nhân vật chính có thể lấy đc vốn làm ăn, “tạo lập sự nghiệp” cho mình để có thể làm ông này bà kia. Cuối cùng, nhân vật chính bước đi và kết thúc với nụ cười trên môi, còn những người ở cõi trên cũng biến mất. Đại khái là thế. Và, mỗi khi nhân vật chính bị nạn thì người bảo hộ “có phép thuật toàn năng” ấy xuất hiện luôn đi kèm họ là cái câu: “Tại sao con khóc??” – 1 câu nói mở đầu cho quá trình đổi đời.Và, tôi cũng đang nằm trong số đó. Tôi đang đc 1 kẻ có quyền lực bảo hộ, mỗi cử chỉ của tôi luôn nằm trong tầm mắt của người đó, luôn đc kiểm soát và mỗi khi tôi khóc hay tôi gặp nạn - dẫu chỉ là sơ sơ ngoài da thì kẻ đó cũng đến bên tôi và hỏi 1 câu hỏi cũng từa tựa như trong truyện: “Có làm sao ko hả cưng?” ^_^! Thế đấy!!!Ai mà ko thích phải ko, ai ko phải ngẩng cao cái đầu, ngứơc cao cái mặt khi bên mình có 1 thần bảo hộ gần như là toàn mỹ: đẹp đẽ hơn người, thể thao nhất hạng, nhà giàu nứt vách, phong lưu khắp cõi, ga – lăng hiếm có và nhất là luôn hiểu nhân tâm của người ta, luôn làm “ông cố nội” của thiên hạ. Thề với lòng bạn là khi nằm mơ bạn ko mơ những giấc mơ đại khái vậy đi, mơ thôi mà!! Những giấc mơ đó thì thiệt là dễ thương lắm! Tôi cũng hay nằm mơ kiểu đó và mỗi lần tôi gần gặp đc “Thiên Sứ” của tôi thì ánh nắng luôn làm nhạt nhoà đi hình ảnh đó, ánh nắng che lấp gương mặt người ấy đi và tôi luôn bị đánh thức bằng cái chuông đồng hồ đáng ghét. Và cứ như thế… ngày hôm nay thì giấc mơ đó thành sự thật nhưng trong tôi cái đó ko quan trọng nữa, cái chính là tôi đang bị dị ứng với cái kiểu bảo hộ này… lúc nào cũng tò tò theo đằng sau, luôn bám sát và sẵn sàng làm những trò điên rồ nhất để đuổi boyfriend của tôi đi. Trong truyện cổ tích đâu có thế (>_.___
Nếu bạn đã từng trãi qua 1 tuổi thơ bên bà nội hoặc bà ngoại ở làng quê, còn nếu tối thiểu hơn nữa là chị Sen hay bà vú nuôi ở trong nhà thì hẳn bạn cũng có nghe qua mấy câu chuyện đại loại như: Tấm Cám, Lọ Lem, 3 Bông Hoa – 3 Điều Ước, Lấy Vợ Cóc… chẳng hạn. Tôi tin chắc 1 điều rằng chẳng có ai xa lạ với mấy câu chuyện trên, ko 1 câu chuyện cũng 2 câu chuyện mà bạn đã “sơ sơ” biết qua, hồi còn con nít thì ai mà ko biết phải ko nhỉ? Tôi nghĩ là mọi người đều biết cái sườn truyện nó chỉ có bây nhiêu đây thôi: Nhân vật chính xuất hiện với thân phận tồi tệ chưa từng thấy (T_T), bi thương vô cùng. Rồi hoàn cảnh đẩy đưa đưa đẩy nhân vật chính cũng lây lất qua ngày, trưởng thành và bắt đầu biết mơ mộng… nhưng với họ những điều mơ mộng còn phải nói là xa vời hơn lên thiên đường *_*. Rồi, bỗng đùng 1 cái ngày của phép lạ xuất hiện, nhân vật chính gặp đc 1 kiểu người gọi là “Thần Tiên” ban cho chút ít phép thuật và nhờ vào mớ phép đó mà nhân vật chính có thể lấy đc vốn làm ăn, “tạo lập sự nghiệp” cho mình để có thể làm ông này bà kia. Cuối cùng, nhân vật chính bước đi và kết thúc với nụ cười trên môi, còn những người ở cõi trên cũng biến mất. Đại khái là thế. Và, mỗi khi nhân vật chính bị nạn thì người bảo hộ “có phép thuật toàn năng” ấy xuất hiện luôn đi kèm họ là cái câu: “Tại sao con khóc??” – 1 câu nói mở đầu cho quá trình đổi đời.
Và, tôi cũng đang nằm trong số đó. Tôi đang đc 1 kẻ có quyền lực bảo hộ, mỗi cử chỉ của tôi luôn nằm trong tầm mắt của người đó, luôn đc kiểm soát và mỗi khi tôi khóc hay tôi gặp nạn - dẫu chỉ là sơ sơ ngoài da thì kẻ đó cũng đến bên tôi và hỏi 1 câu hỏi cũng từa tựa như trong truyện: “Có làm sao ko hả cưng?” ^_^! Thế đấy!!!
Ai mà ko thích phải ko, ai ko phải ngẩng cao cái đầu, ngứơc cao cái mặt khi bên mình có 1 thần bảo hộ gần như là toàn mỹ: đẹp đẽ hơn người, thể thao nhất hạng, nhà giàu nứt vách, phong lưu khắp cõi, ga – lăng hiếm có và nhất là luôn hiểu nhân tâm của người ta, luôn làm “ông cố nội” của thiên hạ. Thề với lòng bạn là khi nằm mơ bạn ko mơ những giấc mơ đại khái vậy đi, mơ thôi mà!! Những giấc mơ đó thì thiệt là dễ thương lắm! Tôi cũng hay nằm mơ kiểu đó và mỗi lần tôi gần gặp đc “Thiên Sứ” của tôi thì ánh nắng luôn làm nhạt nhoà đi hình ảnh đó, ánh nắng che lấp gương mặt người ấy đi và tôi luôn bị đánh thức bằng cái chuông đồng hồ đáng ghét. Và cứ như thế… ngày hôm nay thì giấc mơ đó thành sự thật nhưng trong tôi cái đó ko quan trọng nữa, cái chính là tôi đang bị dị ứng với cái kiểu bảo hộ này… lúc nào cũng tò tò theo đằng sau, luôn bám sát và sẵn sàng làm những trò điên rồ nhất để đuổi boyfriend của tôi đi. Trong truyện cổ tích đâu có thế (>_.___
Tình Yêu LạTác giả: Aden TrầnTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcTrích: Khi nghĩ đến người ở chính giữa - vị trí trung lập thì ai cũng cho rằng đó là người được lợi nhất, chẳng hạn: nếu là 1 nước trung lập giữa 2 nước X và Y thì nước C ko bị ảnh hưởng bởi cuộc tranh giành giữa 2 nước vì ko nằm ở chiến tuyến nào. Hoặc, cái nhà ở chính giữa là 1 nhà trung lập thì nó có thể có thiện cảm với cái nhà bên trái và bên phải, có thể mai ăn cơm ở nhà bên trái hay mốt ngủ ở nhà bên phải mặc dù 2 nhà trái phải ghét nhau như chớ với mèo. Và, còn nhiều ví dụ nữa… cho đối tượng ở chính giữa… Nhưng với người đứng ở chính giữa của chính giữa thì sao? Với người người được gọi là Bi thì sao? Có thể là mấy đứa con trai bình thường sẽ ghét Bi vì nó na ná có tính thích con trai. Mấy đứa con gái thì càng ghét hơn vì ko ai chấp nhận bạn trai mình cũng có thói thích con trai. Và, ở thế giới thứ 3 thì Bi lại thiếu chỗ đứng hơn vì G lại ghét tụi nó hơn vì lắm đứa yêu đương bừa bãi, lúc thế này, lúc thế kia và etc… vạn cái lí do để Bi thiếu thốn tình cảm của 3 hướng. Vì sao… Nếu bạn đã từng trãi qua 1 tuổi thơ bên bà nội hoặc bà ngoại ở làng quê, còn nếu tối thiểu hơn nữa là chị Sen hay bà vú nuôi ở trong nhà thì hẳn bạn cũng có nghe qua mấy câu chuyện đại loại như: Tấm Cám, Lọ Lem, 3 Bông Hoa – 3 Điều Ước, Lấy Vợ Cóc… chẳng hạn. Tôi tin chắc 1 điều rằng chẳng có ai xa lạ với mấy câu chuyện trên, ko 1 câu chuyện cũng 2 câu chuyện mà bạn đã “sơ sơ” biết qua, hồi còn con nít thì ai mà ko biết phải ko nhỉ? Tôi nghĩ là mọi người đều biết cái sườn truyện nó chỉ có bây nhiêu đây thôi: Nhân vật chính xuất hiện với thân phận tồi tệ chưa từng thấy (T_T), bi thương vô cùng. Rồi hoàn cảnh đẩy đưa đưa đẩy nhân vật chính cũng lây lất qua ngày, trưởng thành và bắt đầu biết mơ mộng… nhưng với họ những điều mơ mộng còn phải nói là xa vời hơn lên thiên đường *_*. Rồi, bỗng đùng 1 cái ngày của phép lạ xuất hiện, nhân vật chính gặp đc 1 kiểu người gọi là “Thần Tiên” ban cho chút ít phép thuật và nhờ vào mớ phép đó mà nhân vật chính có thể lấy đc vốn làm ăn, “tạo lập sự nghiệp” cho mình để có thể làm ông này bà kia. Cuối cùng, nhân vật chính bước đi và kết thúc với nụ cười trên môi, còn những người ở cõi trên cũng biến mất. Đại khái là thế. Và, mỗi khi nhân vật chính bị nạn thì người bảo hộ “có phép thuật toàn năng” ấy xuất hiện luôn đi kèm họ là cái câu: “Tại sao con khóc??” – 1 câu nói mở đầu cho quá trình đổi đời.Và, tôi cũng đang nằm trong số đó. Tôi đang đc 1 kẻ có quyền lực bảo hộ, mỗi cử chỉ của tôi luôn nằm trong tầm mắt của người đó, luôn đc kiểm soát và mỗi khi tôi khóc hay tôi gặp nạn - dẫu chỉ là sơ sơ ngoài da thì kẻ đó cũng đến bên tôi và hỏi 1 câu hỏi cũng từa tựa như trong truyện: “Có làm sao ko hả cưng?” ^_^! Thế đấy!!!Ai mà ko thích phải ko, ai ko phải ngẩng cao cái đầu, ngứơc cao cái mặt khi bên mình có 1 thần bảo hộ gần như là toàn mỹ: đẹp đẽ hơn người, thể thao nhất hạng, nhà giàu nứt vách, phong lưu khắp cõi, ga – lăng hiếm có và nhất là luôn hiểu nhân tâm của người ta, luôn làm “ông cố nội” của thiên hạ. Thề với lòng bạn là khi nằm mơ bạn ko mơ những giấc mơ đại khái vậy đi, mơ thôi mà!! Những giấc mơ đó thì thiệt là dễ thương lắm! Tôi cũng hay nằm mơ kiểu đó và mỗi lần tôi gần gặp đc “Thiên Sứ” của tôi thì ánh nắng luôn làm nhạt nhoà đi hình ảnh đó, ánh nắng che lấp gương mặt người ấy đi và tôi luôn bị đánh thức bằng cái chuông đồng hồ đáng ghét. Và cứ như thế… ngày hôm nay thì giấc mơ đó thành sự thật nhưng trong tôi cái đó ko quan trọng nữa, cái chính là tôi đang bị dị ứng với cái kiểu bảo hộ này… lúc nào cũng tò tò theo đằng sau, luôn bám sát và sẵn sàng làm những trò điên rồ nhất để đuổi boyfriend của tôi đi. Trong truyện cổ tích đâu có thế (>_.___