*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chỉ nhìn hành động thôi, đừng xét đến phong cách hay khí chất, nhé? “Dậy! Rời giường đi! Nhanh!” Harry bừng tỉnh. Dì nó lại đang đập đập cửa phòng. “Dậy nhanh!” Dì nó hét to. Harry nghe thấy tiếng chân dì đi về phía nhà bếp, sau đó là thanh âm cái chảo đặt lên mặt bếp. Xoay người đưa lưng về phía cửa, nó cố gắng nhớ lại giấc mơ ban nãy. Đó là một giấc mơ đẹp: Hagrid ôm nó, đụng phải Sirius, sau đó Sirius đem chiếc mô-tô bay c*̉a mình cho Hagrid mượn, Hagrid ôm nó bay qua hơn phân nửa đất nước Anh, trên đường đi nó lăn ra ngủ… “Mày thức dậy chưa?” Dì đã chạy lại trước cửa phòng nó, tiếng kêu ấy khiến hồi ức c*̉a Harry bị gián đoạn. Harry hơi nhổm dậy, lục lọi đầu giường tìm mắt kính: “Sắp.” “Sắp? Vậy nhanh lên! Ta muốn mày trông chừng món thịt xông khói, mày dám để…

Chương 39: Khi ác mộng trở thành sự thật

Chiến Và HòaTác giả: Tư Trạch Viện LamTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chỉ nhìn hành động thôi, đừng xét đến phong cách hay khí chất, nhé? “Dậy! Rời giường đi! Nhanh!” Harry bừng tỉnh. Dì nó lại đang đập đập cửa phòng. “Dậy nhanh!” Dì nó hét to. Harry nghe thấy tiếng chân dì đi về phía nhà bếp, sau đó là thanh âm cái chảo đặt lên mặt bếp. Xoay người đưa lưng về phía cửa, nó cố gắng nhớ lại giấc mơ ban nãy. Đó là một giấc mơ đẹp: Hagrid ôm nó, đụng phải Sirius, sau đó Sirius đem chiếc mô-tô bay c*̉a mình cho Hagrid mượn, Hagrid ôm nó bay qua hơn phân nửa đất nước Anh, trên đường đi nó lăn ra ngủ… “Mày thức dậy chưa?” Dì đã chạy lại trước cửa phòng nó, tiếng kêu ấy khiến hồi ức c*̉a Harry bị gián đoạn. Harry hơi nhổm dậy, lục lọi đầu giường tìm mắt kính: “Sắp.” “Sắp? Vậy nhanh lên! Ta muốn mày trông chừng món thịt xông khói, mày dám để… “Hãy xin, sẽ được; hãy tìm, sẽ gặp; hãy gõ cửa, sẽ mở cho.”Cái này nghĩa là gì? Cầu được ước thấy hay vạn sự như ý?Lật tiếp trang khác: “Các ngươi có nghe lời phán rằng: Hãy yêu kẻ thân cận và hãy ghét kẻ thù nghịch mình. Song ta nói cùng các ngươi rằng: Hãy yêu kẻ thù nghịch và cầu nguyện cho kẻ bắt bớ các ngươi.”Mấy câu này thì nó xem hiểu, nhưng có người từng làm được thế này à? Harry thật lòng hoài nghi. Gập quyển sách lại trả về chỗ cũ, Harry trở lại chỗ nó ngồi.Tom ngồi bên cạnh nó, vẻ mặt chăm chú nhưng bình thản, khiến người khác hoàn toàn không thể liên tưởng cậu ta với một tên chúa tể hắc ám bạo ngược điên cuồng. Cậu ta đang đọc một quyển sách pháp thuật dày cui, khắp trang đầy tràn thuật ngữ Runes cổ. Harry theo dõi cậu ta, trong đầu bỗng hiện ra mấy câu chữ hồi nãy. Cụ Dumbledore cũng từng nói với nó như thế, chỉ là không lý tưởng hoá nó lên hoàn mỹ như thế mà thôi… Vì sao từ đó tới giờ nó chưa bao giờ xét đến cái khả năng ấy nhỉ?

Hãy xin, sẽ được; hãy tìm, sẽ gặp; hãy gõ cửa, sẽ mở cho.”

Cái này nghĩa là gì? Cầu được ước thấy hay vạn sự như ý?

Lật tiếp trang khác: “

Các ngươi có nghe lời phán rằng: Hãy yêu kẻ thân cận và hãy ghét kẻ thù nghịch mình. Song ta nói cùng các ngươi rằng: Hãy yêu kẻ thù nghịch và cầu nguyện cho kẻ bắt bớ các ngươi.”

Mấy câu này thì nó xem hiểu, nhưng có người từng làm được thế này à? Harry thật lòng hoài nghi. Gập quyển sách lại trả về chỗ cũ, Harry trở lại chỗ nó ngồi.

Tom ngồi bên cạnh nó, vẻ mặt chăm chú nhưng bình thản, khiến người khác hoàn toàn không thể liên tưởng cậu ta với một tên chúa tể hắc ám bạo ngược điên cuồng. Cậu ta đang đọc một quyển sách pháp thuật dày cui, khắp trang đầy tràn thuật ngữ Runes cổ. Harry theo dõi cậu ta, trong đầu bỗng hiện ra mấy câu chữ hồi nãy. Cụ Dumbledore cũng từng nói với nó như thế, chỉ là không lý tưởng hoá nó lên hoàn mỹ như thế mà thôi… Vì sao từ đó tới giờ nó chưa bao giờ xét đến cái khả năng ấy nhỉ?

Chiến Và HòaTác giả: Tư Trạch Viện LamTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chỉ nhìn hành động thôi, đừng xét đến phong cách hay khí chất, nhé? “Dậy! Rời giường đi! Nhanh!” Harry bừng tỉnh. Dì nó lại đang đập đập cửa phòng. “Dậy nhanh!” Dì nó hét to. Harry nghe thấy tiếng chân dì đi về phía nhà bếp, sau đó là thanh âm cái chảo đặt lên mặt bếp. Xoay người đưa lưng về phía cửa, nó cố gắng nhớ lại giấc mơ ban nãy. Đó là một giấc mơ đẹp: Hagrid ôm nó, đụng phải Sirius, sau đó Sirius đem chiếc mô-tô bay c*̉a mình cho Hagrid mượn, Hagrid ôm nó bay qua hơn phân nửa đất nước Anh, trên đường đi nó lăn ra ngủ… “Mày thức dậy chưa?” Dì đã chạy lại trước cửa phòng nó, tiếng kêu ấy khiến hồi ức c*̉a Harry bị gián đoạn. Harry hơi nhổm dậy, lục lọi đầu giường tìm mắt kính: “Sắp.” “Sắp? Vậy nhanh lên! Ta muốn mày trông chừng món thịt xông khói, mày dám để… “Hãy xin, sẽ được; hãy tìm, sẽ gặp; hãy gõ cửa, sẽ mở cho.”Cái này nghĩa là gì? Cầu được ước thấy hay vạn sự như ý?Lật tiếp trang khác: “Các ngươi có nghe lời phán rằng: Hãy yêu kẻ thân cận và hãy ghét kẻ thù nghịch mình. Song ta nói cùng các ngươi rằng: Hãy yêu kẻ thù nghịch và cầu nguyện cho kẻ bắt bớ các ngươi.”Mấy câu này thì nó xem hiểu, nhưng có người từng làm được thế này à? Harry thật lòng hoài nghi. Gập quyển sách lại trả về chỗ cũ, Harry trở lại chỗ nó ngồi.Tom ngồi bên cạnh nó, vẻ mặt chăm chú nhưng bình thản, khiến người khác hoàn toàn không thể liên tưởng cậu ta với một tên chúa tể hắc ám bạo ngược điên cuồng. Cậu ta đang đọc một quyển sách pháp thuật dày cui, khắp trang đầy tràn thuật ngữ Runes cổ. Harry theo dõi cậu ta, trong đầu bỗng hiện ra mấy câu chữ hồi nãy. Cụ Dumbledore cũng từng nói với nó như thế, chỉ là không lý tưởng hoá nó lên hoàn mỹ như thế mà thôi… Vì sao từ đó tới giờ nó chưa bao giờ xét đến cái khả năng ấy nhỉ?

Chương 39: Khi ác mộng trở thành sự thật