Edit: An Ju Beta: Meo Kun “A Thanh, mắt nhìn phía này… Đúng, đúng, cứ như vậy.” “Ánh mắt tàn nhẫn một chút.” “NICE.” “Quay sang bên này một chút nữa. Đúng, được rồi, giữ một lúc.” “Perfect!” “OK, ngày hôm này tới đây thôi. A Thanh có thể nghỉ ngơi rồi. Không hổ là xuất thân từ người mẫu, diễn quá tuyệt vời.” Ngày làm việc cuối c*̀ng rốt cục kết thúc. Mọi người hoan hô một tiếng, hăng hái bắt tay vào công tác thu dọn. Nguỵ Thanh hướng về phía mọi người chào hỏi, rồi đi vào phòng thay đồ đổi quần áo. Lúc đi ra, đạo c*̣ đã được thu dọn gần xong. Nhiếp ảnh gia Manasha c*̀ng chuyên viên trang điểm Lily đều đã thu dọn đồ c*̉a mình xong, đang chuyện trò gì đó, vừa nhìn thấy Nguỵ Thanh liền hướng về phía hắn vẫy tay gọi hắn lại đây. “Cực khổ cho cậu, đây là ngày chụp hình cuối rồi.” “Thế này đã là rất nhẹ nhàng.” c*̃ng không cần chụp ngoại cảnh. “Lát nữa có muốn c*̀ng mọi…
Chương 44
Yêu Phải Một Tên Công (Ái Thượng Lánh Nhất Cá Công)Tác giả: Mộc DụcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịEdit: An Ju Beta: Meo Kun “A Thanh, mắt nhìn phía này… Đúng, đúng, cứ như vậy.” “Ánh mắt tàn nhẫn một chút.” “NICE.” “Quay sang bên này một chút nữa. Đúng, được rồi, giữ một lúc.” “Perfect!” “OK, ngày hôm này tới đây thôi. A Thanh có thể nghỉ ngơi rồi. Không hổ là xuất thân từ người mẫu, diễn quá tuyệt vời.” Ngày làm việc cuối c*̀ng rốt cục kết thúc. Mọi người hoan hô một tiếng, hăng hái bắt tay vào công tác thu dọn. Nguỵ Thanh hướng về phía mọi người chào hỏi, rồi đi vào phòng thay đồ đổi quần áo. Lúc đi ra, đạo c*̣ đã được thu dọn gần xong. Nhiếp ảnh gia Manasha c*̀ng chuyên viên trang điểm Lily đều đã thu dọn đồ c*̉a mình xong, đang chuyện trò gì đó, vừa nhìn thấy Nguỵ Thanh liền hướng về phía hắn vẫy tay gọi hắn lại đây. “Cực khổ cho cậu, đây là ngày chụp hình cuối rồi.” “Thế này đã là rất nhẹ nhàng.” c*̃ng không cần chụp ngoại cảnh. “Lát nữa có muốn c*̀ng mọi… Edit: An JuIm lặng một lúc, Ngụy Thanh nói “Có thể những gì anh sắp nói ra sẽ làm em cảm thấy có chút vô liêm sỉ, thế nhưng…” giống như hắn đang ra quyết định gì đó vậy. “Sau này nếu em có chuyện gì, có thể trao đổi với anh trước được không?”Liên từ trong lồng ngực của hắn ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó gật đầu.“Có thể trên thực tế anh không giúp được gì cho em, thế nhưng ít nhất, anh hi vọng mình không phải dư thừa như vậy. Nếu có thể, anh c*̃ng hi vọng có một ngày mình có thể giống thầy Lam, trở thành một người đáng giá cho em ỷ lại.”“Không phải.” Liên mở miệng, hắn không biết, hóa ra Ngụy Thanh nghĩ như vậy. “Em vẫn luôn rất ỷ lại A Thanh mà, bên cạnh ngươi, đều có cảm giác rất an toàn. Em chỉ không muốn rước thêm phiền phức cho anh…” Hắn càng nói giọng càng nhỏ.Tuy trong khoảng thời gian này hắn cũng từng nghĩ tới, nhưng nghe từ chính miệng Liên nói ra, Ngụy Thanh còn vui mừng hơn so với tự mình nghĩ, đúng, vui mừng.Hắn dùng sức xoa xoa tóc Liên, thật không biết nên khen hắn thông minh hơn hay…”Em đó, lo lắng cho em, là lợi ích của người bạn trai như anh.”Sao lại gọi là gánh nặng được?Liên chớp mắt một cái, tựa hồ còn đang suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói vừa rồi của Ngụy Thanh. Ngụy Thanh cười, đột nhiên ho khan một tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn sang chỗ tựa lưng không được tự nhiên nói: “Có lẽ những gì anh sắp nói sẽ vô liêm sỉ hơn cả vừa nãy… Thế nhưng.....” Hắn liếc qua biểu tình của Liên, liền nhanh chóng lướt qua, vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Liên. Tuy rằng câu nói này hắn đã chuẩn bị từ rất lâu, nhưng đến lúc nói ra lại…”Có thể…hẹn hò với anh một lần nữa được không?”Chẳng có gì…đáp lại hắn. Không khí như thể dừng lại. Hắn chờ thật lâu, chờ đến khi cảm thấy cái cổ sắp bong gân vẫn không nghe thấy trả lời, trong xe chỉ có tiếng hít thở khe khẽ của hai người. Hắn nhắm mắt, quả nhiên vẫn là không được, ai bảo mình khi đó cứng rắng buông tay như vậy? Những thứ đã làm mất, làm sao tìm lại dễ dàng như vậy được.Hắn vừa định quay đầu nói, hay là thôi đi. Đột nhiên cảm thấy một lực đang đập tới, sau đó cả người ngã về đằng sau, “Ầm” một tiếng, đầu đụng phải cửa sổ xe, bỗng chốc sao bay đầy đầu.“Đau.”Hắn lại nghe được giọng Liên, lời nói cực hiếm khi mang vẻ hung ác “Đau chết anh đi.” còn mang theo chút nghẹn ngào. (Ju: thươnggg:
Edit: An Ju
Im lặng một lúc, Ngụy Thanh nói “Có thể những gì anh sắp nói ra sẽ làm em cảm thấy có chút vô liêm sỉ, thế nhưng…” giống như hắn đang ra quyết định gì đó vậy. “Sau này nếu em có chuyện gì, có thể trao đổi với anh trước được không?”
Liên từ trong lồng ngực của hắn ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó gật đầu.
“Có thể trên thực tế anh không giúp được gì cho em, thế nhưng ít nhất, anh hi vọng mình không phải dư thừa như vậy. Nếu có thể, anh c*̃ng hi vọng có một ngày mình có thể giống thầy Lam, trở thành một người đáng giá cho em ỷ lại.”
“Không phải.” Liên mở miệng, hắn không biết, hóa ra Ngụy Thanh nghĩ như vậy. “Em vẫn luôn rất ỷ lại A Thanh mà, bên cạnh ngươi, đều có cảm giác rất an toàn. Em chỉ không muốn rước thêm phiền phức cho anh…” Hắn càng nói giọng càng nhỏ.
Tuy trong khoảng thời gian này hắn cũng từng nghĩ tới, nhưng nghe từ chính miệng Liên nói ra, Ngụy Thanh còn vui mừng hơn so với tự mình nghĩ, đúng, vui mừng.
Hắn dùng sức xoa xoa tóc Liên, thật không biết nên khen hắn thông minh hơn hay…”Em đó, lo lắng cho em, là lợi ích của người bạn trai như anh.”
Sao lại gọi là gánh nặng được?
Liên chớp mắt một cái, tựa hồ còn đang suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói vừa rồi của Ngụy Thanh. Ngụy Thanh cười, đột nhiên ho khan một tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn sang chỗ tựa lưng không được tự nhiên nói: “Có lẽ những gì anh sắp nói sẽ vô liêm sỉ hơn cả vừa nãy… Thế nhưng.....” Hắn liếc qua biểu tình của Liên, liền nhanh chóng lướt qua, vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Liên. Tuy rằng câu nói này hắn đã chuẩn bị từ rất lâu, nhưng đến lúc nói ra lại…”Có thể…hẹn hò với anh một lần nữa được không?”
Chẳng có gì…đáp lại hắn. Không khí như thể dừng lại. Hắn chờ thật lâu, chờ đến khi cảm thấy cái cổ sắp bong gân vẫn không nghe thấy trả lời, trong xe chỉ có tiếng hít thở khe khẽ của hai người. Hắn nhắm mắt, quả nhiên vẫn là không được, ai bảo mình khi đó cứng rắng buông tay như vậy? Những thứ đã làm mất, làm sao tìm lại dễ dàng như vậy được.
Hắn vừa định quay đầu nói, hay là thôi đi. Đột nhiên cảm thấy một lực đang đập tới, sau đó cả người ngã về đằng sau, “Ầm” một tiếng, đầu đụng phải cửa sổ xe, bỗng chốc sao bay đầy đầu.
“Đau.”
Hắn lại nghe được giọng Liên, lời nói cực hiếm khi mang vẻ hung ác “Đau chết anh đi.” còn mang theo chút nghẹn ngào.
(Ju: thươnggg:
Yêu Phải Một Tên Công (Ái Thượng Lánh Nhất Cá Công)Tác giả: Mộc DụcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịEdit: An Ju Beta: Meo Kun “A Thanh, mắt nhìn phía này… Đúng, đúng, cứ như vậy.” “Ánh mắt tàn nhẫn một chút.” “NICE.” “Quay sang bên này một chút nữa. Đúng, được rồi, giữ một lúc.” “Perfect!” “OK, ngày hôm này tới đây thôi. A Thanh có thể nghỉ ngơi rồi. Không hổ là xuất thân từ người mẫu, diễn quá tuyệt vời.” Ngày làm việc cuối c*̀ng rốt cục kết thúc. Mọi người hoan hô một tiếng, hăng hái bắt tay vào công tác thu dọn. Nguỵ Thanh hướng về phía mọi người chào hỏi, rồi đi vào phòng thay đồ đổi quần áo. Lúc đi ra, đạo c*̣ đã được thu dọn gần xong. Nhiếp ảnh gia Manasha c*̀ng chuyên viên trang điểm Lily đều đã thu dọn đồ c*̉a mình xong, đang chuyện trò gì đó, vừa nhìn thấy Nguỵ Thanh liền hướng về phía hắn vẫy tay gọi hắn lại đây. “Cực khổ cho cậu, đây là ngày chụp hình cuối rồi.” “Thế này đã là rất nhẹ nhàng.” c*̃ng không cần chụp ngoại cảnh. “Lát nữa có muốn c*̀ng mọi… Edit: An JuIm lặng một lúc, Ngụy Thanh nói “Có thể những gì anh sắp nói ra sẽ làm em cảm thấy có chút vô liêm sỉ, thế nhưng…” giống như hắn đang ra quyết định gì đó vậy. “Sau này nếu em có chuyện gì, có thể trao đổi với anh trước được không?”Liên từ trong lồng ngực của hắn ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó gật đầu.“Có thể trên thực tế anh không giúp được gì cho em, thế nhưng ít nhất, anh hi vọng mình không phải dư thừa như vậy. Nếu có thể, anh c*̃ng hi vọng có một ngày mình có thể giống thầy Lam, trở thành một người đáng giá cho em ỷ lại.”“Không phải.” Liên mở miệng, hắn không biết, hóa ra Ngụy Thanh nghĩ như vậy. “Em vẫn luôn rất ỷ lại A Thanh mà, bên cạnh ngươi, đều có cảm giác rất an toàn. Em chỉ không muốn rước thêm phiền phức cho anh…” Hắn càng nói giọng càng nhỏ.Tuy trong khoảng thời gian này hắn cũng từng nghĩ tới, nhưng nghe từ chính miệng Liên nói ra, Ngụy Thanh còn vui mừng hơn so với tự mình nghĩ, đúng, vui mừng.Hắn dùng sức xoa xoa tóc Liên, thật không biết nên khen hắn thông minh hơn hay…”Em đó, lo lắng cho em, là lợi ích của người bạn trai như anh.”Sao lại gọi là gánh nặng được?Liên chớp mắt một cái, tựa hồ còn đang suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói vừa rồi của Ngụy Thanh. Ngụy Thanh cười, đột nhiên ho khan một tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn sang chỗ tựa lưng không được tự nhiên nói: “Có lẽ những gì anh sắp nói sẽ vô liêm sỉ hơn cả vừa nãy… Thế nhưng.....” Hắn liếc qua biểu tình của Liên, liền nhanh chóng lướt qua, vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Liên. Tuy rằng câu nói này hắn đã chuẩn bị từ rất lâu, nhưng đến lúc nói ra lại…”Có thể…hẹn hò với anh một lần nữa được không?”Chẳng có gì…đáp lại hắn. Không khí như thể dừng lại. Hắn chờ thật lâu, chờ đến khi cảm thấy cái cổ sắp bong gân vẫn không nghe thấy trả lời, trong xe chỉ có tiếng hít thở khe khẽ của hai người. Hắn nhắm mắt, quả nhiên vẫn là không được, ai bảo mình khi đó cứng rắng buông tay như vậy? Những thứ đã làm mất, làm sao tìm lại dễ dàng như vậy được.Hắn vừa định quay đầu nói, hay là thôi đi. Đột nhiên cảm thấy một lực đang đập tới, sau đó cả người ngã về đằng sau, “Ầm” một tiếng, đầu đụng phải cửa sổ xe, bỗng chốc sao bay đầy đầu.“Đau.”Hắn lại nghe được giọng Liên, lời nói cực hiếm khi mang vẻ hung ác “Đau chết anh đi.” còn mang theo chút nghẹn ngào. (Ju: thươnggg: