Tác giả:

"Ê, thấy con nhỏ đó không mày? Nghe nói là con gái hiệu trưởng đấy!" "Nghe nói nó học dốt lắm, nhờ bố là hiệu trưởng nên mới được vào học trường này!" "Con nhỏ đó xấc xược lắm, mới vào học mà chẳng coi ai ra gì hết!" Đám học sinh túm năm tụm ba, xì xào bàn tán về Hoa Kỳ Tâm. Hoa Kỳ Tâm nghe rõ mồn một những lời nói không thiện ý về mình, nhưng cô không thèm để ý. Những lời này, ngày nào cô cũng nghe như cơm bữa. Thành tích học của cô không tốt lắm, tính tình lại ngổ ngáo bất cần, nên bố cô – hiệu trưởng Hoa mới bất đắc dĩ phải tống cô vào trường này học để ông tiện giám sát. Nếu không phải trường này có nhiều trai đẹp, thì còn lâu cô mới chịu vào đây học. Ví dụ như cái anh thầy giáo chủ nhiệm lớp cô chẳng hạn. Buổi học đầu tiên. Thầy giáo bước vào lớp. "Woa, thầy giáo đẹp trai quá!" Cô hét toáng lên trước sự ngỡ ngàng của cả lớp. "Con nhỏ đó bị điên hả? Nó không biết thầy chủ nhiệm khó tính lắm sao?" "Suỵt, nó là học sinh mới! Con thầy hiệu trưởng đấy!" "Cả lớp trật tự!" – Giọng nói…

Chương 70: Cần nói chuyện nghiêm túc

Bố Em Sẽ Nuôi AnhTác giả: Kiều LiênTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Ê, thấy con nhỏ đó không mày? Nghe nói là con gái hiệu trưởng đấy!" "Nghe nói nó học dốt lắm, nhờ bố là hiệu trưởng nên mới được vào học trường này!" "Con nhỏ đó xấc xược lắm, mới vào học mà chẳng coi ai ra gì hết!" Đám học sinh túm năm tụm ba, xì xào bàn tán về Hoa Kỳ Tâm. Hoa Kỳ Tâm nghe rõ mồn một những lời nói không thiện ý về mình, nhưng cô không thèm để ý. Những lời này, ngày nào cô cũng nghe như cơm bữa. Thành tích học của cô không tốt lắm, tính tình lại ngổ ngáo bất cần, nên bố cô – hiệu trưởng Hoa mới bất đắc dĩ phải tống cô vào trường này học để ông tiện giám sát. Nếu không phải trường này có nhiều trai đẹp, thì còn lâu cô mới chịu vào đây học. Ví dụ như cái anh thầy giáo chủ nhiệm lớp cô chẳng hạn. Buổi học đầu tiên. Thầy giáo bước vào lớp. "Woa, thầy giáo đẹp trai quá!" Cô hét toáng lên trước sự ngỡ ngàng của cả lớp. "Con nhỏ đó bị điên hả? Nó không biết thầy chủ nhiệm khó tính lắm sao?" "Suỵt, nó là học sinh mới! Con thầy hiệu trưởng đấy!" "Cả lớp trật tự!" – Giọng nói… "Ặc...khụ khụ...oan quá oan quá, anh chỉ nhìn mỗi em thôi mà..."Ai dạy bà xã nhỏ nhà anh mấy trò bạo lực này thế?Hình như cô ấy có thiên phú, không cần ai dạy.Chờ anh gỡ được khăn ra khỏi mặt để hít thở không khí thì cô đã đi vào phòng khóa trái cửa từ lâu.Hự hự hự, Kỳ Tâm đúng là con ruột của hiệu trưởng Hoa mà, hai bố con nhà này giận dai y như nhau."Hoa Kỳ Tâm, anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc."Anh gõ gõ cửa phòng cô, cất giọng nhàn nhạt.Lông tơ trên người cô dựng đứng cả lên, lâu lắm rồi cô chưa nghe thấy giọng nói lạnh lùng này của anh.Anh đâu phải thầy giáo, anh là tổng tài lạnh lùng bá đạo dọa người ta sợ phát khiếp thì đúng hơn.Cô lo lắng ra mở cửa, giọng nói run rẩy:"Anh làm sao vậy? Có chuyện gì à?"Anh nghiêm túc như này chẳng lẽ muốn nói chia tay với cô?Đầu óc cô bây giờ chỉ nghĩ ra được lý do đó, sắc mặt căng thẳng tái mét."Chúng ta ra phòng khách nói chuyện đàng hoàng đi."Tim cô đập "bịch bịch bịch", chân lê từng bước đi theo anh."Chuyện anh sắp nói là chuyện rất nghiêm túc. Liên quan đến tương lai của cả hai chúng ta.""..."Vành mắt cô hơi đỏ, cô hít sâu cắn răng nghe tiếp.Vũ Dĩ Phàm im lặng mấy giây rồi tự nhiên quát lớn một tràng:"Hoa Kỳ Tâm, cô nghĩ sao mà nhà có mỗi một cái phòng ngủ, cô ngủ trong phòng lại bắt tôi chăn đơn gối chiếc làm bạn với cái sô pha?""...""À không, một cái chăn một cái gối cô cũng chẳng để cho tôi! Cô có nghĩ đến sự cô đơn của tôi không hả?""...""Còn nữa, đằng kia có một con chuột, góc này có một con gián, còn có mấy con muỗi bay qua bay lại nữa, nhỡ chúng bò lên đòi ngủ cùng tôi thì sao? Cô cái đồ vô lương tâm!""..."Cô đần mặt nghe anh mắng mỏ một trận tơi bời hoa lá, yếu ớt phản kháng:"Này này, có gì đó sai sai..."Nhà cô sạch sẽ lắm mà, ở đâu ra gián với chuột rồi muỗi gì chứ? Con hàng họ Vũ này không b**n th** đến nỗi đi bắt mấy con đấy về nhà đấy chứ?"Sai gì? Sai ở đâu? Tôi vì cô thủ thân như ngọc, mà cô nỡ..."Kỳ Tâm: "..."Này này anh định khóc đấy hả??

"Ặc...khụ khụ...oan quá oan quá, anh chỉ nhìn mỗi em thôi mà..."

Ai dạy bà xã nhỏ nhà anh mấy trò bạo lực này thế?

Hình như cô ấy có thiên phú, không cần ai dạy.

Chờ anh gỡ được khăn ra khỏi mặt để hít thở không khí thì cô đã đi vào phòng khóa trái cửa từ lâu.

Hự hự hự, Kỳ Tâm đúng là con ruột của hiệu trưởng Hoa mà, hai bố con nhà này giận dai y như nhau.

"Hoa Kỳ Tâm, anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc."

Anh gõ gõ cửa phòng cô, cất giọng nhàn nhạt.

Lông tơ trên người cô dựng đứng cả lên, lâu lắm rồi cô chưa nghe thấy giọng nói lạnh lùng này của anh.

Anh đâu phải thầy giáo, anh là tổng tài lạnh lùng bá đạo dọa người ta sợ phát khiếp thì đúng hơn.

Cô lo lắng ra mở cửa, giọng nói run rẩy:

"Anh làm sao vậy? Có chuyện gì à?"

Anh nghiêm túc như này chẳng lẽ muốn nói chia tay với cô?

Đầu óc cô bây giờ chỉ nghĩ ra được lý do đó, sắc mặt căng thẳng tái mét.

"Chúng ta ra phòng khách nói chuyện đàng hoàng đi."

Tim cô đập "bịch bịch bịch", chân lê từng bước đi theo anh.

"Chuyện anh sắp nói là chuyện rất nghiêm túc. Liên quan đến tương lai của cả hai chúng ta."

"..."

Vành mắt cô hơi đỏ, cô hít sâu cắn răng nghe tiếp.

Vũ Dĩ Phàm im lặng mấy giây rồi tự nhiên quát lớn một tràng:

"Hoa Kỳ Tâm, cô nghĩ sao mà nhà có mỗi một cái phòng ngủ, cô ngủ trong phòng lại bắt tôi chăn đơn gối chiếc làm bạn với cái sô pha?"

"..."

"À không, một cái chăn một cái gối cô cũng chẳng để cho tôi! Cô có nghĩ đến sự cô đơn của tôi không hả?"

"..."

"Còn nữa, đằng kia có một con chuột, góc này có một con gián, còn có mấy con muỗi bay qua bay lại nữa, nhỡ chúng bò lên đòi ngủ cùng tôi thì sao? Cô cái đồ vô lương tâm!"

"..."

Cô đần mặt nghe anh mắng mỏ một trận tơi bời hoa lá, yếu ớt phản kháng:

"Này này, có gì đó sai sai..."

Nhà cô sạch sẽ lắm mà, ở đâu ra gián với chuột rồi muỗi gì chứ? 

Con hàng họ Vũ này không b**n th** đến nỗi đi bắt mấy con đấy về nhà đấy chứ?

"Sai gì? Sai ở đâu? Tôi vì cô thủ thân như ngọc, mà cô nỡ..."

Kỳ Tâm: "..."

Này này anh định khóc đấy hả??

Bố Em Sẽ Nuôi AnhTác giả: Kiều LiênTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Ê, thấy con nhỏ đó không mày? Nghe nói là con gái hiệu trưởng đấy!" "Nghe nói nó học dốt lắm, nhờ bố là hiệu trưởng nên mới được vào học trường này!" "Con nhỏ đó xấc xược lắm, mới vào học mà chẳng coi ai ra gì hết!" Đám học sinh túm năm tụm ba, xì xào bàn tán về Hoa Kỳ Tâm. Hoa Kỳ Tâm nghe rõ mồn một những lời nói không thiện ý về mình, nhưng cô không thèm để ý. Những lời này, ngày nào cô cũng nghe như cơm bữa. Thành tích học của cô không tốt lắm, tính tình lại ngổ ngáo bất cần, nên bố cô – hiệu trưởng Hoa mới bất đắc dĩ phải tống cô vào trường này học để ông tiện giám sát. Nếu không phải trường này có nhiều trai đẹp, thì còn lâu cô mới chịu vào đây học. Ví dụ như cái anh thầy giáo chủ nhiệm lớp cô chẳng hạn. Buổi học đầu tiên. Thầy giáo bước vào lớp. "Woa, thầy giáo đẹp trai quá!" Cô hét toáng lên trước sự ngỡ ngàng của cả lớp. "Con nhỏ đó bị điên hả? Nó không biết thầy chủ nhiệm khó tính lắm sao?" "Suỵt, nó là học sinh mới! Con thầy hiệu trưởng đấy!" "Cả lớp trật tự!" – Giọng nói… "Ặc...khụ khụ...oan quá oan quá, anh chỉ nhìn mỗi em thôi mà..."Ai dạy bà xã nhỏ nhà anh mấy trò bạo lực này thế?Hình như cô ấy có thiên phú, không cần ai dạy.Chờ anh gỡ được khăn ra khỏi mặt để hít thở không khí thì cô đã đi vào phòng khóa trái cửa từ lâu.Hự hự hự, Kỳ Tâm đúng là con ruột của hiệu trưởng Hoa mà, hai bố con nhà này giận dai y như nhau."Hoa Kỳ Tâm, anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc."Anh gõ gõ cửa phòng cô, cất giọng nhàn nhạt.Lông tơ trên người cô dựng đứng cả lên, lâu lắm rồi cô chưa nghe thấy giọng nói lạnh lùng này của anh.Anh đâu phải thầy giáo, anh là tổng tài lạnh lùng bá đạo dọa người ta sợ phát khiếp thì đúng hơn.Cô lo lắng ra mở cửa, giọng nói run rẩy:"Anh làm sao vậy? Có chuyện gì à?"Anh nghiêm túc như này chẳng lẽ muốn nói chia tay với cô?Đầu óc cô bây giờ chỉ nghĩ ra được lý do đó, sắc mặt căng thẳng tái mét."Chúng ta ra phòng khách nói chuyện đàng hoàng đi."Tim cô đập "bịch bịch bịch", chân lê từng bước đi theo anh."Chuyện anh sắp nói là chuyện rất nghiêm túc. Liên quan đến tương lai của cả hai chúng ta.""..."Vành mắt cô hơi đỏ, cô hít sâu cắn răng nghe tiếp.Vũ Dĩ Phàm im lặng mấy giây rồi tự nhiên quát lớn một tràng:"Hoa Kỳ Tâm, cô nghĩ sao mà nhà có mỗi một cái phòng ngủ, cô ngủ trong phòng lại bắt tôi chăn đơn gối chiếc làm bạn với cái sô pha?""...""À không, một cái chăn một cái gối cô cũng chẳng để cho tôi! Cô có nghĩ đến sự cô đơn của tôi không hả?""...""Còn nữa, đằng kia có một con chuột, góc này có một con gián, còn có mấy con muỗi bay qua bay lại nữa, nhỡ chúng bò lên đòi ngủ cùng tôi thì sao? Cô cái đồ vô lương tâm!""..."Cô đần mặt nghe anh mắng mỏ một trận tơi bời hoa lá, yếu ớt phản kháng:"Này này, có gì đó sai sai..."Nhà cô sạch sẽ lắm mà, ở đâu ra gián với chuột rồi muỗi gì chứ? Con hàng họ Vũ này không b**n th** đến nỗi đi bắt mấy con đấy về nhà đấy chứ?"Sai gì? Sai ở đâu? Tôi vì cô thủ thân như ngọc, mà cô nỡ..."Kỳ Tâm: "..."Này này anh định khóc đấy hả??

Chương 70: Cần nói chuyện nghiêm túc