Tác giả:

Ánh nắng mặt trời hét lên khung cửa sổ, soi rọi lên bóng hình người phụ nữ còn đang nằm trên giường. Khuôn mặt sắc sảo nhờ có ánh sáng bên ngoài kia mà trở nên nhẹ nhàng hơn, đôi mắt đã nhắm nghiền nhưng vẫn thấy được sự tinh tế sau lớp lông mi cong vút ấy. Cái miệng nhỏ xíu màu hồng nhạt càng tôn lên nét trẻ con trên khuôn mặt cô gái.  Chỉ có thể hình dung bằng một chữ "đẹp". Bầu không khí im ắng bỗng bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại, cô gái mặt nhăn nhó, mắt vẫn nhắm tịt, cánh tay mò lên đầu giường tìm kiếm điện thoại. - "Alo..." Tiếng nói không tình nguyện, còn pha lẫn âm ngái ngủ của cô vang lên. Bên kia đầu dây im lặng trong chốc lát rồi lịch sự trả lời: "Chào cô Dĩ Du, chúng tôi là nhân viên bên bộ phận nhân sự của công ti "Thiên Phong", chúng tôi đã xét duyệt hồ sơ của cô, ngày mai cô có thể đến phỏng vấn không?"  Đúng vậy, người con gái đó chính là Cẩn Dĩ Du. Sau khi ra trường, cô đã đi tìm việc ở rất nhiều nơi nhưng vẫn chưa có hồi đáp. Có thể nói, cuộc gọi này là may…

Chương 8-2: Ngoại truyện: Sự xuất hiện của Em.

Nhắm Mắt Lại Rồi Sẽ Thấy Nhau!Tác giả: Di DiTruyện Ngôn TìnhÁnh nắng mặt trời hét lên khung cửa sổ, soi rọi lên bóng hình người phụ nữ còn đang nằm trên giường. Khuôn mặt sắc sảo nhờ có ánh sáng bên ngoài kia mà trở nên nhẹ nhàng hơn, đôi mắt đã nhắm nghiền nhưng vẫn thấy được sự tinh tế sau lớp lông mi cong vút ấy. Cái miệng nhỏ xíu màu hồng nhạt càng tôn lên nét trẻ con trên khuôn mặt cô gái.  Chỉ có thể hình dung bằng một chữ "đẹp". Bầu không khí im ắng bỗng bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại, cô gái mặt nhăn nhó, mắt vẫn nhắm tịt, cánh tay mò lên đầu giường tìm kiếm điện thoại. - "Alo..." Tiếng nói không tình nguyện, còn pha lẫn âm ngái ngủ của cô vang lên. Bên kia đầu dây im lặng trong chốc lát rồi lịch sự trả lời: "Chào cô Dĩ Du, chúng tôi là nhân viên bên bộ phận nhân sự của công ti "Thiên Phong", chúng tôi đã xét duyệt hồ sơ của cô, ngày mai cô có thể đến phỏng vấn không?"  Đúng vậy, người con gái đó chính là Cẩn Dĩ Du. Sau khi ra trường, cô đã đi tìm việc ở rất nhiều nơi nhưng vẫn chưa có hồi đáp. Có thể nói, cuộc gọi này là may… Ánh mặt trời hôm ấy thật nhẹ nhàng, giây phút va vào cô ấy, cảm nhận được ánh sáng trong đôi mắt tinh khôi ấy, từ sâu trong lòng hắn trỗi dậy một cảm xúc gì đó rất lạ mà chính hắn cũng không biết đó là thứ cảm xúc gì. Vì không muốn bản thân ngớ ngẩn nữa, hắn lãnh đạm đi vào trong. Nhưng lại không kìm được cảm xúc của mình, hắn vẫn quay đầu lại nhìn cô lần nữa, nhưng chỉ còn lại bóng lưng.Sự bức rức ấy cứ theo hắn suốt quá trình thăm bệnh, làm hắn có cảm giác mình đã tìm được một thứ gì đó rất trân quý, nếu không nắm giữ có thể sẽ lại mất đi. Trầm tư một đỗi lâu, hắn mang theo nhiều nghi vấn quay lưng ra về. Bỏ lại người bạn "dở hơi" này ở lại. Đến cả bản thân hắn cũng không hiểu sao, hôm ấy khi trở về công ti, hắn phải xử lí rất nhiều việc, lúc nhìn thấy ảnh cô trên hồ sơ phỏng vấn, hắn cảm thấy rất lạ mà cũng rất quen. Kìm lòng không được, hắn sai A Hành đi điều tra thân thế của cô gái này. Kết quả là không những điều tra được cuộc sống khó khăn hiện tại của cô mà quan trọng hơn là? Hắn đã vô tình tìm được cô, người con gái 10 năm trước, khi bố mẹ hắn vì tai nạn mà chết trên đường về nước, hắn khi ấy chỉ mới 18 tuổi, lần đầu tiên cảm thấy mọi thứ đều trở nên tuyệt vọng, chính cô đã gián tiếp, vô hình an ủi hắn trong suốt 3 năm. Những lá thư ẩn danh của cô năm ấy, hắn vẫn luôn luôn giữ. Nhưng cũng 3 năm sau đó, cô dường như đã bốc hơi khỏi không khí, hắn không còn nhận được những sự ấm áp từ cô nữa. Hắn cứ tưởng mình mãi mãi sẽ không thể gặp được cô. Nhưng không ngờ, lần này không những gặp được nhau mà còn gần nhau như thế này. Cuộc gặp gỡ đẫm máu trong đêm khuya cũng là do hắn sắp đặt. Vì muốn được gần cô hơn, hắn đã hao tốn không ít sức lực. Tất nhiên, để cô không khỏi nghi ngờ, những vết thương trên người hắn là thật. Khi nhìn thấy cô cuộn người ngủ trên sofa, nhìn gương mặt nhỏ nhắn, tinh xảo của cô, hắn lại không tự chủ được mà khóe môi lặng lẽ nhếch lên."Hắn nhất định sẽ không buông tay, nhất định sẽ không để cô biến mất một lần nào nữa." Đó chính là suy nghĩ của hắn trong khoảnh khắc tìm lại được cô.

Ánh mặt trời hôm ấy thật nhẹ nhàng, giây phút va vào cô ấy, cảm nhận được ánh sáng trong đôi mắt tinh khôi ấy, từ sâu trong lòng hắn trỗi dậy một cảm xúc gì đó rất lạ mà chính hắn cũng không biết đó là thứ cảm xúc gì. 

Vì không muốn bản thân ngớ ngẩn nữa, hắn lãnh đạm đi vào trong. Nhưng lại không kìm được cảm xúc của mình, hắn vẫn quay đầu lại nhìn cô lần nữa, nhưng chỉ còn lại bóng lưng.

Sự bức rức ấy cứ theo hắn suốt quá trình thăm bệnh, làm hắn có cảm giác mình đã tìm được một thứ gì đó rất trân quý, nếu không nắm giữ có thể sẽ lại mất đi. 

Trầm tư một đỗi lâu, hắn mang theo nhiều nghi vấn quay lưng ra về. Bỏ lại người bạn "dở hơi" này ở lại. 

Đến cả bản thân hắn cũng không hiểu sao, hôm ấy khi trở về công ti, hắn phải xử lí rất nhiều việc, lúc nhìn thấy ảnh cô trên hồ sơ phỏng vấn, hắn cảm thấy rất lạ mà cũng rất quen. Kìm lòng không được, hắn sai A Hành đi điều tra thân thế của cô gái này. Kết quả là không những điều tra được cuộc sống khó khăn hiện tại của cô mà quan trọng hơn là? Hắn đã vô tình tìm được cô, người con gái 10 năm trước, khi bố mẹ hắn vì tai nạn mà chết trên đường về nước, hắn khi ấy chỉ mới 18 tuổi, lần đầu tiên cảm thấy mọi thứ đều trở nên tuyệt vọng, chính cô đã gián tiếp, vô hình an ủi hắn trong suốt 3 năm. Những lá thư ẩn danh của cô năm ấy, hắn vẫn luôn luôn giữ. 

Nhưng cũng 3 năm sau đó, cô dường như đã bốc hơi khỏi không khí, hắn không còn nhận được những sự ấm áp từ cô nữa. Hắn cứ tưởng mình mãi mãi sẽ không thể gặp được cô. Nhưng không ngờ, lần này không những gặp được nhau mà còn gần nhau như thế này. 

Cuộc gặp gỡ đẫm máu trong đêm khuya cũng là do hắn sắp đặt. Vì muốn được gần cô hơn, hắn đã hao tốn không ít sức lực. Tất nhiên, để cô không khỏi nghi ngờ, những vết thương trên người hắn là thật. 

Khi nhìn thấy cô cuộn người ngủ trên sofa, nhìn gương mặt nhỏ nhắn, tinh xảo của cô, hắn lại không tự chủ được mà khóe môi lặng lẽ nhếch lên.

"Hắn nhất định sẽ không buông tay, nhất định sẽ không để cô biến mất một lần nào nữa." Đó chính là suy nghĩ của hắn trong khoảnh khắc tìm lại được cô.

Nhắm Mắt Lại Rồi Sẽ Thấy Nhau!Tác giả: Di DiTruyện Ngôn TìnhÁnh nắng mặt trời hét lên khung cửa sổ, soi rọi lên bóng hình người phụ nữ còn đang nằm trên giường. Khuôn mặt sắc sảo nhờ có ánh sáng bên ngoài kia mà trở nên nhẹ nhàng hơn, đôi mắt đã nhắm nghiền nhưng vẫn thấy được sự tinh tế sau lớp lông mi cong vút ấy. Cái miệng nhỏ xíu màu hồng nhạt càng tôn lên nét trẻ con trên khuôn mặt cô gái.  Chỉ có thể hình dung bằng một chữ "đẹp". Bầu không khí im ắng bỗng bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại, cô gái mặt nhăn nhó, mắt vẫn nhắm tịt, cánh tay mò lên đầu giường tìm kiếm điện thoại. - "Alo..." Tiếng nói không tình nguyện, còn pha lẫn âm ngái ngủ của cô vang lên. Bên kia đầu dây im lặng trong chốc lát rồi lịch sự trả lời: "Chào cô Dĩ Du, chúng tôi là nhân viên bên bộ phận nhân sự của công ti "Thiên Phong", chúng tôi đã xét duyệt hồ sơ của cô, ngày mai cô có thể đến phỏng vấn không?"  Đúng vậy, người con gái đó chính là Cẩn Dĩ Du. Sau khi ra trường, cô đã đi tìm việc ở rất nhiều nơi nhưng vẫn chưa có hồi đáp. Có thể nói, cuộc gọi này là may… Ánh mặt trời hôm ấy thật nhẹ nhàng, giây phút va vào cô ấy, cảm nhận được ánh sáng trong đôi mắt tinh khôi ấy, từ sâu trong lòng hắn trỗi dậy một cảm xúc gì đó rất lạ mà chính hắn cũng không biết đó là thứ cảm xúc gì. Vì không muốn bản thân ngớ ngẩn nữa, hắn lãnh đạm đi vào trong. Nhưng lại không kìm được cảm xúc của mình, hắn vẫn quay đầu lại nhìn cô lần nữa, nhưng chỉ còn lại bóng lưng.Sự bức rức ấy cứ theo hắn suốt quá trình thăm bệnh, làm hắn có cảm giác mình đã tìm được một thứ gì đó rất trân quý, nếu không nắm giữ có thể sẽ lại mất đi. Trầm tư một đỗi lâu, hắn mang theo nhiều nghi vấn quay lưng ra về. Bỏ lại người bạn "dở hơi" này ở lại. Đến cả bản thân hắn cũng không hiểu sao, hôm ấy khi trở về công ti, hắn phải xử lí rất nhiều việc, lúc nhìn thấy ảnh cô trên hồ sơ phỏng vấn, hắn cảm thấy rất lạ mà cũng rất quen. Kìm lòng không được, hắn sai A Hành đi điều tra thân thế của cô gái này. Kết quả là không những điều tra được cuộc sống khó khăn hiện tại của cô mà quan trọng hơn là? Hắn đã vô tình tìm được cô, người con gái 10 năm trước, khi bố mẹ hắn vì tai nạn mà chết trên đường về nước, hắn khi ấy chỉ mới 18 tuổi, lần đầu tiên cảm thấy mọi thứ đều trở nên tuyệt vọng, chính cô đã gián tiếp, vô hình an ủi hắn trong suốt 3 năm. Những lá thư ẩn danh của cô năm ấy, hắn vẫn luôn luôn giữ. Nhưng cũng 3 năm sau đó, cô dường như đã bốc hơi khỏi không khí, hắn không còn nhận được những sự ấm áp từ cô nữa. Hắn cứ tưởng mình mãi mãi sẽ không thể gặp được cô. Nhưng không ngờ, lần này không những gặp được nhau mà còn gần nhau như thế này. Cuộc gặp gỡ đẫm máu trong đêm khuya cũng là do hắn sắp đặt. Vì muốn được gần cô hơn, hắn đã hao tốn không ít sức lực. Tất nhiên, để cô không khỏi nghi ngờ, những vết thương trên người hắn là thật. Khi nhìn thấy cô cuộn người ngủ trên sofa, nhìn gương mặt nhỏ nhắn, tinh xảo của cô, hắn lại không tự chủ được mà khóe môi lặng lẽ nhếch lên."Hắn nhất định sẽ không buông tay, nhất định sẽ không để cô biến mất một lần nào nữa." Đó chính là suy nghĩ của hắn trong khoảnh khắc tìm lại được cô.

Chương 8-2: Ngoại truyện: Sự xuất hiện của Em.