An Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một…
Chương 329: Yên Lặng Quan Sát Tình Hình Có Người Theo Dõi
Thu Phục Tổng Tài Cao NgạoTác giả: SSSTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một… Anh như không dám tin, tưởng mình nhìn nhầm rồi, nhưng đứng bên cửa sổ phân vân vài ba lần thì phát hiện quả đúng là Đường Duy và Tô Kỳ.Hai người một lớn một nhỏ đang cười nói vui vẻ, chốc chốc Tô Kỳ lại vẽ lên vở bài tập của Đường Duy, chốc chốc lại xoa mặt Đường Duy.Còn cậu con trai vốn luôn kháng cự anh lại không chút kiêng dè nào đang ở cùng người đàn ông khác, hai người cười nói vui vẻ, không hề để ý đến Bạc Dạ đang đi qua con đường lớn ở bên ngoài.Bạc Dạ nhìn chằm chằm một lúc, sau đó cảm thấy mình tự chuốc lấy bẽ mặt bèn rời đi.Anh muốn đến cửa hàng tráng miệng mua một ít bánh kem cho Đường Thi và Đường Duy, xem ra bây giờ không còn ý nghĩa gì nữa rồi.Lúc Bạc Dạ đến bãi đỗ xe, đi ngang qua thùng rác thì ném luôn phần bánh vừa mua vào đó, như thể đang trút đi cơn giận của mình.Sau đó anh đi vòng qua phía trước xe, mở cửa, nhanh chóng khởi động xe nhưng lại không đạp chân ga, ngồi vào ghế lái, nắm chặt lấy vô lăng, sắc mặt vừa ngẩn ngơ lại vừa đau khổ.Tô Kỳ và Đường Duy làm xong bài tập nhật ký gia đình, sau đó lại cùng nhau vẽ một bức ảnh cả nhà, Đường Duy thấy phong cách vẽ của Tô Kỳ thì khen ngợi anh ta: “Trước đây chú từng học vẽ sao?”“Lúc nhỏ chú từng học.” Tô Kỳ không ngẩng đầu: “Người nhà sắp xếp cho chú phải thành thạo cả cầm kỳ thư họa, nhưng chú chỉ là kẻ gà mờ, học được một nửa thì cãi nhau với bọn họ, sau đó không học nữa.”Đường Duy cười ha ha: “Thảo nào chú cứ cà lơ phất phơ.”Tô Kỳ giúp Đường Duy thu dọn, sau đó hỏi một câu: “Ăn no chưa?”“Chưa ạ, lát nữa chúng ta đi ăn lẩu đi.” Lúc Đường Duy ở cùng với Tô Kỳ thì rất thoải mái, cười toe toét: “Cháu muốn ăn lẩu cay.”Lúc Tô Kỳ cười thì đôi mắt xanh trông như biển lớn, anh ta nói, được.Một tiếng sau, Tô Kỳ xách theo túi lớn túi nhỏ và Đường Duy đến quán lẩu, anh ta nói: “Ếch trâu ở cửa hàng này rất ngon.”“Mẹ cháu rất thích ăn ếch trâu.” Đường Duy đi về phía trước, cảm giác cả người bị người khác đẩy mạnh, cậu bé loạng choạng bước lên hai bước, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, may mà Tô Kỳ nhanh tay nhanh mắt giữ lại được, vô thức hỏi: “Sao vậy?”“Không sao.” Chỉ là ngoài ý muốn sao?Đường Duy quay lại nhìn, cứ cảm giác nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nhưng lúc cậu bé quan sát kỹ hơn thì lại không phát hiện ra ai.Lạ thật.Tô Kỳ thấy tâm trạng Đường Duy cứ ngẩn ngơ thì vỗ nhẹ vào sau đầu cậu bé: “Đi vào thôi.”Đường Duy được Tô Kỳ dắt đi, cậu bé lại nhìn ra sau, vẫn là một nhóm người bình thường không có gì lạ.Đến đến đi đi đều là những gương mặt xa lạ, cũng như bình thường, không còn cảm giác kì lạ như vừa rồi nữa.Nhưng cứ có cảm giác bị theo dõi.Đường Duy cau mày, lặng lẽ suy nghĩ, đi theo Tô Kỳ vào trong.Ở một nơi không xa, có hai người đàn ông điển trai ẩn trong nhóm người, một người ngả ngớn nói với một người mặt đơ: “Thấy chưa, thật sự là nó!”“Không ngờ lại là nó thật.”“Tôi không sống nữa, con trai của Bạc Dạ? Nhỏ như vậy sap?!”Người đàn ông ngả ngớn lùi lại vài bước: “Vậy người đàn ông bên cạnh nó là ai? Là ba nó sao?”“Chắc là Bạc Dạ nhỉ?”“Mày điên à, người ta mắt xanh đấy, Bạc Dạ là con lai sao? Mẹ kiếp, vậy tao cũng là con lai.”“…” Người đàn ông ngả ngớn nheo mắt lại: “Đừng manh động, cứ yên lặng quan sát đã.”.
Anh như không dám tin, tưởng mình nhìn nhầm rồi, nhưng đứng bên cửa sổ phân vân vài ba lần thì phát hiện quả đúng là Đường Duy và Tô Kỳ.
Hai người một lớn một nhỏ đang cười nói vui vẻ, chốc chốc Tô Kỳ lại vẽ lên vở bài tập của Đường Duy, chốc chốc lại xoa mặt Đường Duy.
Còn cậu con trai vốn luôn kháng cự anh lại không chút kiêng dè nào đang ở cùng người đàn ông khác, hai người cười nói vui vẻ, không hề để ý đến Bạc Dạ đang đi qua con đường lớn ở bên ngoài.
Bạc Dạ nhìn chằm chằm một lúc, sau đó cảm thấy mình tự chuốc lấy bẽ mặt bèn rời đi.
Anh muốn đến cửa hàng tráng miệng mua một ít bánh kem cho Đường Thi và Đường Duy, xem ra bây giờ không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Lúc Bạc Dạ đến bãi đỗ xe, đi ngang qua thùng rác thì ném luôn phần bánh vừa mua vào đó, như thể đang trút đi cơn giận của mình.
Sau đó anh đi vòng qua phía trước xe, mở cửa, nhanh chóng khởi động xe nhưng lại không đạp chân ga, ngồi vào ghế lái, nắm chặt lấy vô lăng, sắc mặt vừa ngẩn ngơ lại vừa đau khổ.
Tô Kỳ và Đường Duy làm xong bài tập nhật ký gia đình, sau đó lại cùng nhau vẽ một bức ảnh cả nhà, Đường Duy thấy phong cách vẽ của Tô Kỳ thì khen ngợi anh ta: “Trước đây chú từng học vẽ sao?”
“Lúc nhỏ chú từng học.” Tô Kỳ không ngẩng đầu: “Người nhà sắp xếp cho chú phải thành thạo cả cầm kỳ thư họa, nhưng chú chỉ là kẻ gà mờ, học được một nửa thì cãi nhau với bọn họ, sau đó không học nữa.”
Đường Duy cười ha ha: “Thảo nào chú cứ cà lơ phất phơ.”
Tô Kỳ giúp Đường Duy thu dọn, sau đó hỏi một câu: “Ăn no chưa?”
“Chưa ạ, lát nữa chúng ta đi ăn lẩu đi.” Lúc Đường Duy ở cùng với Tô Kỳ thì rất thoải mái, cười toe toét: “Cháu muốn ăn lẩu cay.”
Lúc Tô Kỳ cười thì đôi mắt xanh trông như biển lớn, anh ta nói, được.
Một tiếng sau, Tô Kỳ xách theo túi lớn túi nhỏ và Đường Duy đến quán lẩu, anh ta nói: “Ếch trâu ở cửa hàng này rất ngon.”
“Mẹ cháu rất thích ăn ếch trâu.” Đường Duy đi về phía trước, cảm giác cả người bị người khác đẩy mạnh, cậu bé loạng choạng bước lên hai bước, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, may mà Tô Kỳ nhanh tay nhanh mắt giữ lại được, vô thức hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao.” Chỉ là ngoài ý muốn sao?
Đường Duy quay lại nhìn, cứ cảm giác nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nhưng lúc cậu bé quan sát kỹ hơn thì lại không phát hiện ra ai.
Lạ thật.
Tô Kỳ thấy tâm trạng Đường Duy cứ ngẩn ngơ thì vỗ nhẹ vào sau đầu cậu bé: “Đi vào thôi.”
Đường Duy được Tô Kỳ dắt đi, cậu bé lại nhìn ra sau, vẫn là một nhóm người bình thường không có gì lạ.
Đến đến đi đi đều là những gương mặt xa lạ, cũng như bình thường, không còn cảm giác kì lạ như vừa rồi nữa.
Nhưng cứ có cảm giác bị theo dõi.
Đường Duy cau mày, lặng lẽ suy nghĩ, đi theo Tô Kỳ vào trong.
Ở một nơi không xa, có hai người đàn ông điển trai ẩn trong nhóm người, một người ngả ngớn nói với một người mặt đơ: “Thấy chưa, thật sự là nó!”
“Không ngờ lại là nó thật.”
“Tôi không sống nữa, con trai của Bạc Dạ? Nhỏ như vậy sap?!”
Người đàn ông ngả ngớn lùi lại vài bước: “Vậy người đàn ông bên cạnh nó là ai? Là ba nó sao?”
“Chắc là Bạc Dạ nhỉ?”
“Mày điên à, người ta mắt xanh đấy, Bạc Dạ là con lai sao? Mẹ kiếp, vậy tao cũng là con lai.”
“…” Người đàn ông ngả ngớn nheo mắt lại: “Đừng manh động, cứ yên lặng quan sát đã.”.
Thu Phục Tổng Tài Cao NgạoTác giả: SSSTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ. Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể bãng một… Anh như không dám tin, tưởng mình nhìn nhầm rồi, nhưng đứng bên cửa sổ phân vân vài ba lần thì phát hiện quả đúng là Đường Duy và Tô Kỳ.Hai người một lớn một nhỏ đang cười nói vui vẻ, chốc chốc Tô Kỳ lại vẽ lên vở bài tập của Đường Duy, chốc chốc lại xoa mặt Đường Duy.Còn cậu con trai vốn luôn kháng cự anh lại không chút kiêng dè nào đang ở cùng người đàn ông khác, hai người cười nói vui vẻ, không hề để ý đến Bạc Dạ đang đi qua con đường lớn ở bên ngoài.Bạc Dạ nhìn chằm chằm một lúc, sau đó cảm thấy mình tự chuốc lấy bẽ mặt bèn rời đi.Anh muốn đến cửa hàng tráng miệng mua một ít bánh kem cho Đường Thi và Đường Duy, xem ra bây giờ không còn ý nghĩa gì nữa rồi.Lúc Bạc Dạ đến bãi đỗ xe, đi ngang qua thùng rác thì ném luôn phần bánh vừa mua vào đó, như thể đang trút đi cơn giận của mình.Sau đó anh đi vòng qua phía trước xe, mở cửa, nhanh chóng khởi động xe nhưng lại không đạp chân ga, ngồi vào ghế lái, nắm chặt lấy vô lăng, sắc mặt vừa ngẩn ngơ lại vừa đau khổ.Tô Kỳ và Đường Duy làm xong bài tập nhật ký gia đình, sau đó lại cùng nhau vẽ một bức ảnh cả nhà, Đường Duy thấy phong cách vẽ của Tô Kỳ thì khen ngợi anh ta: “Trước đây chú từng học vẽ sao?”“Lúc nhỏ chú từng học.” Tô Kỳ không ngẩng đầu: “Người nhà sắp xếp cho chú phải thành thạo cả cầm kỳ thư họa, nhưng chú chỉ là kẻ gà mờ, học được một nửa thì cãi nhau với bọn họ, sau đó không học nữa.”Đường Duy cười ha ha: “Thảo nào chú cứ cà lơ phất phơ.”Tô Kỳ giúp Đường Duy thu dọn, sau đó hỏi một câu: “Ăn no chưa?”“Chưa ạ, lát nữa chúng ta đi ăn lẩu đi.” Lúc Đường Duy ở cùng với Tô Kỳ thì rất thoải mái, cười toe toét: “Cháu muốn ăn lẩu cay.”Lúc Tô Kỳ cười thì đôi mắt xanh trông như biển lớn, anh ta nói, được.Một tiếng sau, Tô Kỳ xách theo túi lớn túi nhỏ và Đường Duy đến quán lẩu, anh ta nói: “Ếch trâu ở cửa hàng này rất ngon.”“Mẹ cháu rất thích ăn ếch trâu.” Đường Duy đi về phía trước, cảm giác cả người bị người khác đẩy mạnh, cậu bé loạng choạng bước lên hai bước, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, may mà Tô Kỳ nhanh tay nhanh mắt giữ lại được, vô thức hỏi: “Sao vậy?”“Không sao.” Chỉ là ngoài ý muốn sao?Đường Duy quay lại nhìn, cứ cảm giác nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nhưng lúc cậu bé quan sát kỹ hơn thì lại không phát hiện ra ai.Lạ thật.Tô Kỳ thấy tâm trạng Đường Duy cứ ngẩn ngơ thì vỗ nhẹ vào sau đầu cậu bé: “Đi vào thôi.”Đường Duy được Tô Kỳ dắt đi, cậu bé lại nhìn ra sau, vẫn là một nhóm người bình thường không có gì lạ.Đến đến đi đi đều là những gương mặt xa lạ, cũng như bình thường, không còn cảm giác kì lạ như vừa rồi nữa.Nhưng cứ có cảm giác bị theo dõi.Đường Duy cau mày, lặng lẽ suy nghĩ, đi theo Tô Kỳ vào trong.Ở một nơi không xa, có hai người đàn ông điển trai ẩn trong nhóm người, một người ngả ngớn nói với một người mặt đơ: “Thấy chưa, thật sự là nó!”“Không ngờ lại là nó thật.”“Tôi không sống nữa, con trai của Bạc Dạ? Nhỏ như vậy sap?!”Người đàn ông ngả ngớn lùi lại vài bước: “Vậy người đàn ông bên cạnh nó là ai? Là ba nó sao?”“Chắc là Bạc Dạ nhỉ?”“Mày điên à, người ta mắt xanh đấy, Bạc Dạ là con lai sao? Mẹ kiếp, vậy tao cũng là con lai.”“…” Người đàn ông ngả ngớn nheo mắt lại: “Đừng manh động, cứ yên lặng quan sát đã.”.