Tác giả:

Người ta nói " đôi mắt là cửa sổ tâm hồn". Di Nhiên, một cô gái đáng yêu, hoạt bát, thông minh, xinh đẹp và lương thiện. Chỉ sau một vụ tai nạn không may mắt cô bị mù, cuộc sống của cô gần như đi vào bế tắc. Một người thông minh hoạt bát, bỗng một ngày không nhìn thấy gì nữa quả thật đã khiến cô lâm vào trầm cảm. Tiếp đến còn bị chú ruột xem như món hàng mà đem bán cho người khác. Bố mẹ cô mất sớm vì tai nạn giao thông từ khi cô còn nhỏ, do không có người thân nên cô được chú hiện tại nhận về nuôi. Cuộc sống lúc trước của cô vốn đã khổ, 16 tuổi vừa phải đi học vừa đi làm, về nhà phải "hầu hạ" gia đình chú, bị họ coi thường nói cô là trẻ mồ côi, họ vốn đã chán ghét cô, giờ cô mắt cô không nhìn thấy gì nữa thì họ coi cô như phế vật, một món hàng mà đem bán. Cô đã suy nghĩ rất nhiều rồi, dù cho không nhìn thấy gì đi nữa cô nhất định sẽ lạc quan mà sống tiếp, cô phải sống thêm cả phần của bố mẹ mình nữa. Nhưng chẳng nhẽ cô chỉ đáng giá 10 triệu thôi sao? Không biết cuộc sống sau này sẽ ra…

Chương 32

Vợ Nhỏ Của Nhật Thiếu!Tác giả: Lê QuỳnhTruyện Ngôn TìnhNgười ta nói " đôi mắt là cửa sổ tâm hồn". Di Nhiên, một cô gái đáng yêu, hoạt bát, thông minh, xinh đẹp và lương thiện. Chỉ sau một vụ tai nạn không may mắt cô bị mù, cuộc sống của cô gần như đi vào bế tắc. Một người thông minh hoạt bát, bỗng một ngày không nhìn thấy gì nữa quả thật đã khiến cô lâm vào trầm cảm. Tiếp đến còn bị chú ruột xem như món hàng mà đem bán cho người khác. Bố mẹ cô mất sớm vì tai nạn giao thông từ khi cô còn nhỏ, do không có người thân nên cô được chú hiện tại nhận về nuôi. Cuộc sống lúc trước của cô vốn đã khổ, 16 tuổi vừa phải đi học vừa đi làm, về nhà phải "hầu hạ" gia đình chú, bị họ coi thường nói cô là trẻ mồ côi, họ vốn đã chán ghét cô, giờ cô mắt cô không nhìn thấy gì nữa thì họ coi cô như phế vật, một món hàng mà đem bán. Cô đã suy nghĩ rất nhiều rồi, dù cho không nhìn thấy gì đi nữa cô nhất định sẽ lạc quan mà sống tiếp, cô phải sống thêm cả phần của bố mẹ mình nữa. Nhưng chẳng nhẽ cô chỉ đáng giá 10 triệu thôi sao? Không biết cuộc sống sau này sẽ ra… Căn nhà đang yên tĩnh bỗng từ trong bếp vọng ra các thứ tiếng "uỳnh, lịch, kịch, chập, queng...."Đúng rồi đấy...... Hai cô nương mải tán gẫu không để í đến cái nồi bánh gạo.Nhật Minh và Hoàng Dũng vội vàng chạy vào bếp thì vẫn thấy hai cô gái đang mải mê cười đùa. Cháy nhà đến nơi rồi mà mấy cô vẫn cười được, đúng là không nên để phụ nữ tụ tập. Ở đây có mỗi hai người phụ nữ thôi đã thế này rồi, nếu như là hai, ba, năm.... Thì không biết sẽ thế nào nữa.Nhật Minh đi đến bên bếp ga tắt bếp rồi bế Di Nhiên đang gơ gác gồi ở bàn ăn lên bế về phòng. Còn Hoàng Dũng đi đến chỗ Khả Nhi xoa xoa đầu cô rồi lắc lắc đầu rồi cũng bế cô về phòng.______Tối hôm đó, bố mẹ Nhật Minh đến biệt thự thăm Di Nhiên.Hai người họ biết tin cô nghỉ khuẩn bỏ đi thì vội vàng bỏ lại mọi thứ định đến biệt thự luôn nhưng lại nghĩ đến Nhật Minh và Di Nhiên sẽ cần thời gian riêng tư lên bây giờ mới đến. Họ quyết định sẽ nói sự thật cho cô biết, họ không muốn cô hiều nhầm.Khoảng thời gian kia không phải họ chán ghét, không quan tâm cô mà là họ đang bận bịu tổ chức hôn lễ cho cô và Nhật Minh. Họ muốn bù đắp những điều còn thiếu cho cô, họ muốn cô có một hạnh phúc chọn vẹn.Di Nhiên sau khi biết được thì rất xúc động. Cô không thể tin được......... Mọi người vì cô mà đầu tắp mặt tối, bận bịu vì cô vậy mà..... Sao cô có thể ngốc nghếch như vậy chứ!Di Nhiên thật sự đang rất rất là vui, cô rúc đầu vào ngực Nhật Minh mỉm cười hạnh phúc. Trong khi đó Hoàng Dũng và Khả Nhi nhìn Di Nhiên và Nhật Minh, thật sự chúc phúc cho hai người."Thật sự, em rất ngưỡng mộ hai người nha" Khả Nhi nắm tay Hoàng Dũng mỉm cười."Hai người cũng sẽ sớm được hai bác đồng ý thôi, đừng nản vì những thứ nhỏ nhặt này mà nản lòng" Di Nhiên nghịch nghịch cúc áo Nhật Minh vừa nói."Nhưng....... ""Người em yêu là Hoàng Dũng, người Hoàng Dũng yêu là em. Người ở bên chăm sóc, bên cạnh, chia sẻ buồn vui, mệt mỏi với Hoàng Dũng là em. Người có thể đem lại hạnh phúc cho Hoàng Dũng là em. Người mãi mãi bên cạnh Hoàng Dũng, ở bên anh ấy, nắm tay anh ấy, người mà anh ấy chọn sẽ cùng anh ấy bước tiếp đến cuối cùng cũng chính là em. Hai bác là đấng sinh thành, là người sinh ra anh ấy, nuôi nấng anh ấy thành người. Đúng là hai bác ấy rất quan trọng với Hoàng Dũng. Nhưng, hai người họ dù sao cũng không thể thay thế được vị trí của em trong lòng Hoàng Dũng được. Em hiểu những lời chị nói mà đúng không! " Di Nhiên ngồi thẳng lại nghiêm túc nhìn Khả Nhi nói."Bảo bối của anh cuối cùng cũng chịu lớn rồi nha!" Nhật Minh xoa xoa đầu Di Nhiên yêu chiều hôn lên môi cô một cái."Ưm.... Thật là...." Di Nhiên xấu hổ "trốn" trong lòng Nhật Minh chịu chết cũng không ngẩng đầu lên. Đâu ai biết, lúc này cô chỉ hận không thể đào một cái hố rồi chui xuống."Oaaaa.... Đúng là không uổng công anh rất yêu quý em đó nha!" Hoàng Dũng xúc động đến muốn mức xuýt thì chạy qua chỗ Di Nhiên ôm cô một cái. Nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Nhật Minh tia đến lên đành kiềm chế ngồi xuống ôm Khả Nhi vào lòng."Rút lại từ "yêu" ngay lập tức" Nhật Minh trừng mắt lườm Hoàng Dũng một cái rồi mặc kệ cậu ta cúi đầu rúc vào tóc Di Nhiên, thảm nhiên thò cái tay không an phận vân vê hai "quả anh đào" khiến Di Nhiên xấu hổ muốn chết được.Khả Nhi tinh mắt nhìn thấy nhưng chỉ cười nhẹ nói cảm ơn ý tốt của Di Nhiên rồi kéo Hoàng Dũng về phòng. Một lúc sau thì bố mẹ Nhật Minh cũng rút lui trả lại sự riêng tư cho đôi bạn trẻ.Hai vị khách cuối cùng đã rút lui, Nhật Minh cũng nhịn đến mức sắp liệt dương đến nơi rồi. Bất chấp sự phản đối quyết liệt của Di Nhiên, trực tiếp bế cô về phòng thỏa mãn cơn đói....._____Mọi người đọc truyện xong cảm thấy có gì đó không đúng hoặc như thế nào thì cho mình xin ý kiến để rút kinh nghiệm trong những chương tới nha!Camon ạ ❤❤

Căn nhà đang yên tĩnh bỗng từ trong bếp vọng ra các thứ tiếng "uỳnh, lịch, kịch, chập, queng...."

Đúng rồi đấy...... Hai cô nương mải tán gẫu không để í đến cái nồi bánh gạo.

Nhật Minh và Hoàng Dũng vội vàng chạy vào bếp thì vẫn thấy hai cô gái đang mải mê cười đùa. Cháy nhà đến nơi rồi mà mấy cô vẫn cười được, đúng là không nên để phụ nữ tụ tập. Ở đây có mỗi hai người phụ nữ thôi đã thế này rồi, nếu như là hai, ba, năm.... Thì không biết sẽ thế nào nữa.

Nhật Minh đi đến bên bếp ga tắt bếp rồi bế Di Nhiên đang gơ gác gồi ở bàn ăn lên bế về phòng. Còn Hoàng Dũng đi đến chỗ Khả Nhi xoa xoa đầu cô rồi lắc lắc đầu rồi cũng bế cô về phòng.

______

Tối hôm đó, bố mẹ Nhật Minh đến biệt thự thăm Di Nhiên.

Hai người họ biết tin cô nghỉ khuẩn bỏ đi thì vội vàng bỏ lại mọi thứ định đến biệt thự luôn nhưng lại nghĩ đến Nhật Minh và Di Nhiên sẽ cần thời gian riêng tư lên bây giờ mới đến. Họ quyết định sẽ nói sự thật cho cô biết, họ không muốn cô hiều nhầm.

Khoảng thời gian kia không phải họ chán ghét, không quan tâm cô mà là họ đang bận bịu tổ chức hôn lễ cho cô và Nhật Minh. Họ muốn bù đắp những điều còn thiếu cho cô, họ muốn cô có một hạnh phúc chọn vẹn.

Di Nhiên sau khi biết được thì rất xúc động. Cô không thể tin được......... Mọi người vì cô mà đầu tắp mặt tối, bận bịu vì cô vậy mà..... Sao cô có thể ngốc nghếch như vậy chứ!

Di Nhiên thật sự đang rất rất là vui, cô rúc đầu vào ngực Nhật Minh mỉm cười hạnh phúc. Trong khi đó Hoàng Dũng và Khả Nhi nhìn Di Nhiên và Nhật Minh, thật sự chúc phúc cho hai người.

"Thật sự, em rất ngưỡng mộ hai người nha" Khả Nhi nắm tay Hoàng Dũng mỉm cười.

"Hai người cũng sẽ sớm được hai bác đồng ý thôi, đừng nản vì những thứ nhỏ nhặt này mà nản lòng" Di Nhiên nghịch nghịch cúc áo Nhật Minh vừa nói.

"Nhưng....... "

"Người em yêu là Hoàng Dũng, người Hoàng Dũng yêu là em. Người ở bên chăm sóc, bên cạnh, chia sẻ buồn vui, mệt mỏi với Hoàng Dũng là em. Người có thể đem lại hạnh phúc cho Hoàng Dũng là em. Người mãi mãi bên cạnh Hoàng Dũng, ở bên anh ấy, nắm tay anh ấy, người mà anh ấy chọn sẽ cùng anh ấy bước tiếp đến cuối cùng cũng chính là em. Hai bác là đấng sinh thành, là người sinh ra anh ấy, nuôi nấng anh ấy thành người. Đúng là hai bác ấy rất quan trọng với Hoàng Dũng. Nhưng, hai người họ dù sao cũng không thể thay thế được vị trí của em trong lòng Hoàng Dũng được. Em hiểu những lời chị nói mà đúng không! " Di Nhiên ngồi thẳng lại nghiêm túc nhìn Khả Nhi nói.

"Bảo bối của anh cuối cùng cũng chịu lớn rồi nha!" Nhật Minh xoa xoa đầu Di Nhiên yêu chiều hôn lên môi cô một cái.

"Ưm.... Thật là...." Di Nhiên xấu hổ "trốn" trong lòng Nhật Minh chịu chết cũng không ngẩng đầu lên. Đâu ai biết, lúc này cô chỉ hận không thể đào một cái hố rồi chui xuống.

"Oaaaa.... Đúng là không uổng công anh rất yêu quý em đó nha!" Hoàng Dũng xúc động đến muốn mức xuýt thì chạy qua chỗ Di Nhiên ôm cô một cái. Nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Nhật Minh tia đến lên đành kiềm chế ngồi xuống ôm Khả Nhi vào lòng.

"Rút lại từ "yêu" ngay lập tức" Nhật Minh trừng mắt lườm Hoàng Dũng một cái rồi mặc kệ cậu ta cúi đầu rúc vào tóc Di Nhiên, thảm nhiên thò cái tay không an phận vân vê hai "quả anh đào" khiến Di Nhiên xấu hổ muốn chết được.

Khả Nhi tinh mắt nhìn thấy nhưng chỉ cười nhẹ nói cảm ơn ý tốt của Di Nhiên rồi kéo Hoàng Dũng về phòng. Một lúc sau thì bố mẹ Nhật Minh cũng rút lui trả lại sự riêng tư cho đôi bạn trẻ.

Hai vị khách cuối cùng đã rút lui, Nhật Minh cũng nhịn đến mức sắp liệt dương đến nơi rồi. Bất chấp sự phản đối quyết liệt của Di Nhiên, trực tiếp bế cô về phòng thỏa mãn cơn đói.....

_____

Mọi người đọc truyện xong cảm thấy có gì đó không đúng hoặc như thế nào thì cho mình xin ý kiến để rút kinh nghiệm trong những chương tới nha!

Camon ạ ❤❤

Vợ Nhỏ Của Nhật Thiếu!Tác giả: Lê QuỳnhTruyện Ngôn TìnhNgười ta nói " đôi mắt là cửa sổ tâm hồn". Di Nhiên, một cô gái đáng yêu, hoạt bát, thông minh, xinh đẹp và lương thiện. Chỉ sau một vụ tai nạn không may mắt cô bị mù, cuộc sống của cô gần như đi vào bế tắc. Một người thông minh hoạt bát, bỗng một ngày không nhìn thấy gì nữa quả thật đã khiến cô lâm vào trầm cảm. Tiếp đến còn bị chú ruột xem như món hàng mà đem bán cho người khác. Bố mẹ cô mất sớm vì tai nạn giao thông từ khi cô còn nhỏ, do không có người thân nên cô được chú hiện tại nhận về nuôi. Cuộc sống lúc trước của cô vốn đã khổ, 16 tuổi vừa phải đi học vừa đi làm, về nhà phải "hầu hạ" gia đình chú, bị họ coi thường nói cô là trẻ mồ côi, họ vốn đã chán ghét cô, giờ cô mắt cô không nhìn thấy gì nữa thì họ coi cô như phế vật, một món hàng mà đem bán. Cô đã suy nghĩ rất nhiều rồi, dù cho không nhìn thấy gì đi nữa cô nhất định sẽ lạc quan mà sống tiếp, cô phải sống thêm cả phần của bố mẹ mình nữa. Nhưng chẳng nhẽ cô chỉ đáng giá 10 triệu thôi sao? Không biết cuộc sống sau này sẽ ra… Căn nhà đang yên tĩnh bỗng từ trong bếp vọng ra các thứ tiếng "uỳnh, lịch, kịch, chập, queng...."Đúng rồi đấy...... Hai cô nương mải tán gẫu không để í đến cái nồi bánh gạo.Nhật Minh và Hoàng Dũng vội vàng chạy vào bếp thì vẫn thấy hai cô gái đang mải mê cười đùa. Cháy nhà đến nơi rồi mà mấy cô vẫn cười được, đúng là không nên để phụ nữ tụ tập. Ở đây có mỗi hai người phụ nữ thôi đã thế này rồi, nếu như là hai, ba, năm.... Thì không biết sẽ thế nào nữa.Nhật Minh đi đến bên bếp ga tắt bếp rồi bế Di Nhiên đang gơ gác gồi ở bàn ăn lên bế về phòng. Còn Hoàng Dũng đi đến chỗ Khả Nhi xoa xoa đầu cô rồi lắc lắc đầu rồi cũng bế cô về phòng.______Tối hôm đó, bố mẹ Nhật Minh đến biệt thự thăm Di Nhiên.Hai người họ biết tin cô nghỉ khuẩn bỏ đi thì vội vàng bỏ lại mọi thứ định đến biệt thự luôn nhưng lại nghĩ đến Nhật Minh và Di Nhiên sẽ cần thời gian riêng tư lên bây giờ mới đến. Họ quyết định sẽ nói sự thật cho cô biết, họ không muốn cô hiều nhầm.Khoảng thời gian kia không phải họ chán ghét, không quan tâm cô mà là họ đang bận bịu tổ chức hôn lễ cho cô và Nhật Minh. Họ muốn bù đắp những điều còn thiếu cho cô, họ muốn cô có một hạnh phúc chọn vẹn.Di Nhiên sau khi biết được thì rất xúc động. Cô không thể tin được......... Mọi người vì cô mà đầu tắp mặt tối, bận bịu vì cô vậy mà..... Sao cô có thể ngốc nghếch như vậy chứ!Di Nhiên thật sự đang rất rất là vui, cô rúc đầu vào ngực Nhật Minh mỉm cười hạnh phúc. Trong khi đó Hoàng Dũng và Khả Nhi nhìn Di Nhiên và Nhật Minh, thật sự chúc phúc cho hai người."Thật sự, em rất ngưỡng mộ hai người nha" Khả Nhi nắm tay Hoàng Dũng mỉm cười."Hai người cũng sẽ sớm được hai bác đồng ý thôi, đừng nản vì những thứ nhỏ nhặt này mà nản lòng" Di Nhiên nghịch nghịch cúc áo Nhật Minh vừa nói."Nhưng....... ""Người em yêu là Hoàng Dũng, người Hoàng Dũng yêu là em. Người ở bên chăm sóc, bên cạnh, chia sẻ buồn vui, mệt mỏi với Hoàng Dũng là em. Người có thể đem lại hạnh phúc cho Hoàng Dũng là em. Người mãi mãi bên cạnh Hoàng Dũng, ở bên anh ấy, nắm tay anh ấy, người mà anh ấy chọn sẽ cùng anh ấy bước tiếp đến cuối cùng cũng chính là em. Hai bác là đấng sinh thành, là người sinh ra anh ấy, nuôi nấng anh ấy thành người. Đúng là hai bác ấy rất quan trọng với Hoàng Dũng. Nhưng, hai người họ dù sao cũng không thể thay thế được vị trí của em trong lòng Hoàng Dũng được. Em hiểu những lời chị nói mà đúng không! " Di Nhiên ngồi thẳng lại nghiêm túc nhìn Khả Nhi nói."Bảo bối của anh cuối cùng cũng chịu lớn rồi nha!" Nhật Minh xoa xoa đầu Di Nhiên yêu chiều hôn lên môi cô một cái."Ưm.... Thật là...." Di Nhiên xấu hổ "trốn" trong lòng Nhật Minh chịu chết cũng không ngẩng đầu lên. Đâu ai biết, lúc này cô chỉ hận không thể đào một cái hố rồi chui xuống."Oaaaa.... Đúng là không uổng công anh rất yêu quý em đó nha!" Hoàng Dũng xúc động đến muốn mức xuýt thì chạy qua chỗ Di Nhiên ôm cô một cái. Nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Nhật Minh tia đến lên đành kiềm chế ngồi xuống ôm Khả Nhi vào lòng."Rút lại từ "yêu" ngay lập tức" Nhật Minh trừng mắt lườm Hoàng Dũng một cái rồi mặc kệ cậu ta cúi đầu rúc vào tóc Di Nhiên, thảm nhiên thò cái tay không an phận vân vê hai "quả anh đào" khiến Di Nhiên xấu hổ muốn chết được.Khả Nhi tinh mắt nhìn thấy nhưng chỉ cười nhẹ nói cảm ơn ý tốt của Di Nhiên rồi kéo Hoàng Dũng về phòng. Một lúc sau thì bố mẹ Nhật Minh cũng rút lui trả lại sự riêng tư cho đôi bạn trẻ.Hai vị khách cuối cùng đã rút lui, Nhật Minh cũng nhịn đến mức sắp liệt dương đến nơi rồi. Bất chấp sự phản đối quyết liệt của Di Nhiên, trực tiếp bế cô về phòng thỏa mãn cơn đói....._____Mọi người đọc truyện xong cảm thấy có gì đó không đúng hoặc như thế nào thì cho mình xin ý kiến để rút kinh nghiệm trong những chương tới nha!Camon ạ ❤❤

Chương 32