Một ngày đầu tuần của mùa thu, bầu trời trong xanh và cao vời vợi. Một cô gái có vóc dáng chuẩn đang hối hả chạy trên đường, vô tình một chiếc xe ô tô chợt lao đến chỗ cô (thực ra là chị đây chạy qua đường không quan sát). Cô bị ngã ra đường nhưng liền vội vã đứng dậy và chạy đi tiếp chắc vì có việc rất khẩn trương. Một người đàn ông từ trên xe bước xuống với khuôn mặt lạnh lùng nhìn theo bóng cô đang khuất dần trong đám đông. Người đàn ông ấy bất giác run khẽ vào bước trở lại xe. Cô gái ấy vội vã chạy đến công ty - nơi mà người ta báo cô đã trúng tuyển cách đây mấy hôm. Vừa đi cô thầm nghĩ: - Xui xẻo thiệt, ngày đầu tiên đi làm đã xuýt muộn lại còn bị đụng xe nữa. Kiểu gì vào trong công ty cũng bị la cho coi. Cô bước vào đại sảnh của công ty và trầm trồ khen ngợi: - Quả đúng là một công ty có tiếng đứng đầu thế giới có khác. Sau đấy cô liền tới bên lễ tân và nói: - Xin chào cô, tôi là Tô Hạ Dương, tôi nhận được điện thoại gọi đến là đã trúng tuyển thư ký giám đốc và hôm nay đến để…
Chương 2: Kỉ niệm xưa
Vợ Yêu Của AnhTác giả: Thanh Huề ViênTruyện Ngôn TìnhMột ngày đầu tuần của mùa thu, bầu trời trong xanh và cao vời vợi. Một cô gái có vóc dáng chuẩn đang hối hả chạy trên đường, vô tình một chiếc xe ô tô chợt lao đến chỗ cô (thực ra là chị đây chạy qua đường không quan sát). Cô bị ngã ra đường nhưng liền vội vã đứng dậy và chạy đi tiếp chắc vì có việc rất khẩn trương. Một người đàn ông từ trên xe bước xuống với khuôn mặt lạnh lùng nhìn theo bóng cô đang khuất dần trong đám đông. Người đàn ông ấy bất giác run khẽ vào bước trở lại xe. Cô gái ấy vội vã chạy đến công ty - nơi mà người ta báo cô đã trúng tuyển cách đây mấy hôm. Vừa đi cô thầm nghĩ: - Xui xẻo thiệt, ngày đầu tiên đi làm đã xuýt muộn lại còn bị đụng xe nữa. Kiểu gì vào trong công ty cũng bị la cho coi. Cô bước vào đại sảnh của công ty và trầm trồ khen ngợi: - Quả đúng là một công ty có tiếng đứng đầu thế giới có khác. Sau đấy cô liền tới bên lễ tân và nói: - Xin chào cô, tôi là Tô Hạ Dương, tôi nhận được điện thoại gọi đến là đã trúng tuyển thư ký giám đốc và hôm nay đến để… 15 năm trước...- Hoàng Niên à, con ra ngoài chơi với Hoàng Hà ( e gái của anh nha) đi - Nguyệt Minh (mẹ của Hoàng Niên) năn nỉ- Con không ra ngoài đâu, có gì vui chứ, thà ngồi đọc sách trong phòng còn thú vị hơn - Hoàng Niên lạnh lùng đáp lời- Hiếm lắm mới có dịp rảnh cả nhà ta đi biển chơi mà con lại ở trong phòng thế này à - Nguyệt Minh tức giận mắng mỏ- Rồi rồi, con biết rồi. Ra là được chứ gì - Hoàng Niên làu bàuRa ngoài bờ biển, anh thấy Hoàng Hà đang ngồi chơi xây lâu đài cát với một cô bé. Vừa thấy anh trai ra, Hoàng Hà vui vẻ:- A, anh hai ra kìa - Hoàng Hà chạy đến bên anh, Hoàng Niên nhìn cô bé nhỏ nhắn kia, thì thầm với Hoàng Hà:- Kia là ai vậy em?- Quên mất không giới thiệu với anh, kia là Tô Hạ Dương, em và bạn ấy vừa mới biết nhau, bạn ấy xây lâu đài cát rất giỏi a. - Hoàng Hà ngây ngô giới thiệuCô bé đứng lên, nhìn thấy Hoàng Niên thì cúi đầu chào anh và nở một nụ cười tươi kiến anh thấy rung rinh( bé tí tuổi đầu yêu với đương) và đứng đơ người. Hoàng Hà giật giật áo anh gọi anh xuống chơi cùng. Sau đó cả ba người cùng xuống biển bơi. Khi hai anh em đã xuống biển thì thấy Hạ Dương vẫn còn đang đứng trên bờ, ngơ ngác nhìn xuống. Hoàng Niên thấy lạ, chạy lại chỗ Hạ Dương hỏi:- Sao em không xuống?- Dạ, em...không...biết bơiHạ Dương trần trừ, rụt rè nói. Hoàng Niên liền suy nghĩ, chạy ra chỗ Hạ Dương và kéo cô đi, nói- Xuống đây anh dạy choHạ Dương vui vẻ chạy theo anh. Hoàng Hà nhìn thấy ông anh lạnh lùng của mình chơi vui vẻ với Hạ Dương thì cười thầm.Sau một lúc giữ cho Hạ Dương bơi, cô đã không sợ nước nữa. Hoàng Niên vui vẻ nhìn cô vầy nước, Hoàng Hà ở trên bờ cát vẫy tay rủ hai người lên bờ chơi bóng chuyền. Hoang Niên gật đầu và quanh lại muốn gọi Hạ Dương thì đã không thấy cô bé đâu. Hoàng Niên hốt hoảng lớn tiếng gọi Hạ Dương:- DƯƠNG DƯƠNG! DƯƠNG DƯƠNGRồi anh lặn xuống dưới tìm cô. Bất giác anh nhìn thấy cô đang dần chìm xuống biển thì vội vàng bơi đến và vớt cô lên. Người cô mềm nhũn nằm trên tay anh ngất đi. Anh mang cô lên bờ, gọi người đến cứu hộ.Một lúc sau cô tỉnh lại, luôn miệng gọi tên anh kiến tim anh thắt lại. Anh cảm thấy hối hận vì đã để cô bị đuối nước. Một người phụ nữ chạy đến, ôm lấy cô và gọi tên cô. Hạ Dương vui vẻ gọi mẹ. Thì ra đây chính là mẹ cô.Dương Dương chỉ tay về phía anh và nói với mẹ:- Mẹ ơi anh ấy cứu con đấy.Hoàng Niên gượng gạo nở một nụ cười chào mẹ cô. Anh cảm thấy không xứng đáng lắm với danh hiệu mà cô đặt cho anh. Vì anh mà cô suýt chết đuối. Vậy thì tự hào cái gì.Tối hôm đó mẹ cô đã mời gia đình anh đi ăn để cảm ơn nhưng trong lòng anh không được vui cho lắm. Trước lúc chia tay nhau, họ đã cùng chụp một bức ảnh kỉ niệm.Hoàng Niên vẫn với khuôn mặt lạnh lẽo xuất hiện trong hình. Hoàng Hà và Hạ Dương vui vẻ cười tươi trong khuôn hình. Hạ Dương thật đáng yêu và thương
15 năm trước...
- Hoàng Niên à, con ra ngoài chơi với Hoàng Hà ( e gái của anh nha) đi - Nguyệt Minh (mẹ của Hoàng Niên) năn nỉ
- Con không ra ngoài đâu, có gì vui chứ, thà ngồi đọc sách trong phòng còn thú vị hơn - Hoàng Niên lạnh lùng đáp lời
- Hiếm lắm mới có dịp rảnh cả nhà ta đi biển chơi mà con lại ở trong phòng thế này à - Nguyệt Minh tức giận mắng mỏ
- Rồi rồi, con biết rồi. Ra là được chứ gì - Hoàng Niên làu bàu
Ra ngoài bờ biển, anh thấy Hoàng Hà đang ngồi chơi xây lâu đài cát với một cô bé. Vừa thấy anh trai ra, Hoàng Hà vui vẻ:
- A, anh hai ra kìa - Hoàng Hà chạy đến bên anh, Hoàng Niên nhìn cô bé nhỏ nhắn kia, thì thầm với Hoàng Hà:
- Kia là ai vậy em?
- Quên mất không giới thiệu với anh, kia là Tô Hạ Dương, em và bạn ấy vừa mới biết nhau, bạn ấy xây lâu đài cát rất giỏi a. - Hoàng Hà ngây ngô giới thiệu
Cô bé đứng lên, nhìn thấy Hoàng Niên thì cúi đầu chào anh và nở một nụ cười tươi kiến anh thấy rung rinh( bé tí tuổi đầu yêu với đương) và đứng đơ người. Hoàng Hà giật giật áo anh gọi anh xuống chơi cùng. Sau đó cả ba người cùng xuống biển bơi. Khi hai anh em đã xuống biển thì thấy Hạ Dương vẫn còn đang đứng trên bờ, ngơ ngác nhìn xuống. Hoàng Niên thấy lạ, chạy lại chỗ Hạ Dương hỏi:
- Sao em không xuống?
- Dạ, em...không...biết bơi
Hạ Dương trần trừ, rụt rè nói. Hoàng Niên liền suy nghĩ, chạy ra chỗ Hạ Dương và kéo cô đi, nói
- Xuống đây anh dạy cho
Hạ Dương vui vẻ chạy theo anh. Hoàng Hà nhìn thấy ông anh lạnh lùng của mình chơi vui vẻ với Hạ Dương thì cười thầm.
Sau một lúc giữ cho Hạ Dương bơi, cô đã không sợ nước nữa. Hoàng Niên vui vẻ nhìn cô vầy nước, Hoàng Hà ở trên bờ cát vẫy tay rủ hai người lên bờ chơi bóng chuyền. Hoang Niên gật đầu và quanh lại muốn gọi Hạ Dương thì đã không thấy cô bé đâu. Hoàng Niên hốt hoảng lớn tiếng gọi Hạ Dương:
- DƯƠNG DƯƠNG! DƯƠNG DƯƠNG
Rồi anh lặn xuống dưới tìm cô. Bất giác anh nhìn thấy cô đang dần chìm xuống biển thì vội vàng bơi đến và vớt cô lên. Người cô mềm nhũn nằm trên tay anh ngất đi. Anh mang cô lên bờ, gọi người đến cứu hộ.
Một lúc sau cô tỉnh lại, luôn miệng gọi tên anh kiến tim anh thắt lại. Anh cảm thấy hối hận vì đã để cô bị đuối nước. Một người phụ nữ chạy đến, ôm lấy cô và gọi tên cô. Hạ Dương vui vẻ gọi mẹ. Thì ra đây chính là mẹ cô.
Dương Dương chỉ tay về phía anh và nói với mẹ:
- Mẹ ơi anh ấy cứu con đấy.
Hoàng Niên gượng gạo nở một nụ cười chào mẹ cô. Anh cảm thấy không xứng đáng lắm với danh hiệu mà cô đặt cho anh. Vì anh mà cô suýt chết đuối. Vậy thì tự hào cái gì.
Tối hôm đó mẹ cô đã mời gia đình anh đi ăn để cảm ơn nhưng trong lòng anh không được vui cho lắm. Trước lúc chia tay nhau, họ đã cùng chụp một bức ảnh kỉ niệm.
Hoàng Niên vẫn với khuôn mặt lạnh lẽo xuất hiện trong hình. Hoàng Hà và Hạ Dương vui vẻ cười tươi trong khuôn hình. Hạ Dương thật đáng yêu và thương
Vợ Yêu Của AnhTác giả: Thanh Huề ViênTruyện Ngôn TìnhMột ngày đầu tuần của mùa thu, bầu trời trong xanh và cao vời vợi. Một cô gái có vóc dáng chuẩn đang hối hả chạy trên đường, vô tình một chiếc xe ô tô chợt lao đến chỗ cô (thực ra là chị đây chạy qua đường không quan sát). Cô bị ngã ra đường nhưng liền vội vã đứng dậy và chạy đi tiếp chắc vì có việc rất khẩn trương. Một người đàn ông từ trên xe bước xuống với khuôn mặt lạnh lùng nhìn theo bóng cô đang khuất dần trong đám đông. Người đàn ông ấy bất giác run khẽ vào bước trở lại xe. Cô gái ấy vội vã chạy đến công ty - nơi mà người ta báo cô đã trúng tuyển cách đây mấy hôm. Vừa đi cô thầm nghĩ: - Xui xẻo thiệt, ngày đầu tiên đi làm đã xuýt muộn lại còn bị đụng xe nữa. Kiểu gì vào trong công ty cũng bị la cho coi. Cô bước vào đại sảnh của công ty và trầm trồ khen ngợi: - Quả đúng là một công ty có tiếng đứng đầu thế giới có khác. Sau đấy cô liền tới bên lễ tân và nói: - Xin chào cô, tôi là Tô Hạ Dương, tôi nhận được điện thoại gọi đến là đã trúng tuyển thư ký giám đốc và hôm nay đến để… 15 năm trước...- Hoàng Niên à, con ra ngoài chơi với Hoàng Hà ( e gái của anh nha) đi - Nguyệt Minh (mẹ của Hoàng Niên) năn nỉ- Con không ra ngoài đâu, có gì vui chứ, thà ngồi đọc sách trong phòng còn thú vị hơn - Hoàng Niên lạnh lùng đáp lời- Hiếm lắm mới có dịp rảnh cả nhà ta đi biển chơi mà con lại ở trong phòng thế này à - Nguyệt Minh tức giận mắng mỏ- Rồi rồi, con biết rồi. Ra là được chứ gì - Hoàng Niên làu bàuRa ngoài bờ biển, anh thấy Hoàng Hà đang ngồi chơi xây lâu đài cát với một cô bé. Vừa thấy anh trai ra, Hoàng Hà vui vẻ:- A, anh hai ra kìa - Hoàng Hà chạy đến bên anh, Hoàng Niên nhìn cô bé nhỏ nhắn kia, thì thầm với Hoàng Hà:- Kia là ai vậy em?- Quên mất không giới thiệu với anh, kia là Tô Hạ Dương, em và bạn ấy vừa mới biết nhau, bạn ấy xây lâu đài cát rất giỏi a. - Hoàng Hà ngây ngô giới thiệuCô bé đứng lên, nhìn thấy Hoàng Niên thì cúi đầu chào anh và nở một nụ cười tươi kiến anh thấy rung rinh( bé tí tuổi đầu yêu với đương) và đứng đơ người. Hoàng Hà giật giật áo anh gọi anh xuống chơi cùng. Sau đó cả ba người cùng xuống biển bơi. Khi hai anh em đã xuống biển thì thấy Hạ Dương vẫn còn đang đứng trên bờ, ngơ ngác nhìn xuống. Hoàng Niên thấy lạ, chạy lại chỗ Hạ Dương hỏi:- Sao em không xuống?- Dạ, em...không...biết bơiHạ Dương trần trừ, rụt rè nói. Hoàng Niên liền suy nghĩ, chạy ra chỗ Hạ Dương và kéo cô đi, nói- Xuống đây anh dạy choHạ Dương vui vẻ chạy theo anh. Hoàng Hà nhìn thấy ông anh lạnh lùng của mình chơi vui vẻ với Hạ Dương thì cười thầm.Sau một lúc giữ cho Hạ Dương bơi, cô đã không sợ nước nữa. Hoàng Niên vui vẻ nhìn cô vầy nước, Hoàng Hà ở trên bờ cát vẫy tay rủ hai người lên bờ chơi bóng chuyền. Hoang Niên gật đầu và quanh lại muốn gọi Hạ Dương thì đã không thấy cô bé đâu. Hoàng Niên hốt hoảng lớn tiếng gọi Hạ Dương:- DƯƠNG DƯƠNG! DƯƠNG DƯƠNGRồi anh lặn xuống dưới tìm cô. Bất giác anh nhìn thấy cô đang dần chìm xuống biển thì vội vàng bơi đến và vớt cô lên. Người cô mềm nhũn nằm trên tay anh ngất đi. Anh mang cô lên bờ, gọi người đến cứu hộ.Một lúc sau cô tỉnh lại, luôn miệng gọi tên anh kiến tim anh thắt lại. Anh cảm thấy hối hận vì đã để cô bị đuối nước. Một người phụ nữ chạy đến, ôm lấy cô và gọi tên cô. Hạ Dương vui vẻ gọi mẹ. Thì ra đây chính là mẹ cô.Dương Dương chỉ tay về phía anh và nói với mẹ:- Mẹ ơi anh ấy cứu con đấy.Hoàng Niên gượng gạo nở một nụ cười chào mẹ cô. Anh cảm thấy không xứng đáng lắm với danh hiệu mà cô đặt cho anh. Vì anh mà cô suýt chết đuối. Vậy thì tự hào cái gì.Tối hôm đó mẹ cô đã mời gia đình anh đi ăn để cảm ơn nhưng trong lòng anh không được vui cho lắm. Trước lúc chia tay nhau, họ đã cùng chụp một bức ảnh kỉ niệm.Hoàng Niên vẫn với khuôn mặt lạnh lẽo xuất hiện trong hình. Hoàng Hà và Hạ Dương vui vẻ cười tươi trong khuôn hình. Hạ Dương thật đáng yêu và thương