Hải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong…
Chương 126: Chương 126
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cố Việt Bân cũng nhận ra lời nói của mình hơi không ổn, lập tức sửa lời: “Cô Bạch hiểu sai ý tôi rồi, ý tôi là muốn mua về, chứ không phải là muốn lấy.”Nói đến đây, ông ta cũng hơi tức giận.Rõ ràng ông ta vốn dĩ có thể lấy được mảnh đất này miễn phí, nhưng vì chuyện Tử Yên làm ra, miễn phí lại trở thành mất tiền, thật sự khiến người ta muốn hộc máu.“Thì ra là thế, vậy xem ra là tôi hiểu lầm rồi.” Bạch Dương nhẹ nhàng vén tóc rơi xuống má trái ra sau tai: “Vậy tổng giám đốc Cố định mua về với giá bao nhiêu?”“Tôi cũng xin nói thẳng, ba nghìn tỷ.” Cố Việt Bân nhìn cô, giơ ba ngón tay lên.Lục Khởi nhìn sang, cuối cùng cũng không nhịn được cất lời: “Tổng giám đốc Cố, ông muốn mua đất ở trung tâm thành phố về với giá ba trăm tỷ, ông đang đùa à? Hay là tập đoàn Tam Thịnh của các ông phá sản rồi nên không có tiền trả nổi?”Nghe thấy lời châm chọc của anh ta, Cố Việt Bân sa sầm mặt: “Tổng giám đốc Lục, nói linh tinh sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy!”Lục Khởi cũng không sợ những điều này, bĩu môi: “Thế nào? Tôi nói sai à? Nếu không sao ông chỉ trả ba nghìn tỷ, ông đang xem thường ai vậy?”“Tổng giám đốc Cố, điểm này tôi cũng đồng tình với anh Khởi, ba nghìn tỷ là quá thấp!” Bạch Dương bưng trà trước mặt mình lên, uống một ngụm nhỏ, vẫn giữ nụ cười nói.Cố Việt Bân cũng biết mình ra giá thấp thật, im lặng mấy giây rồi nói: “Vậy các cô muốn bao nhiêu?”“Một giá thôi, sáu mươi nghìn tỷ!” Bạch Dương đặt tách trà xuống, đưa ra một con số.Đừng nói là Cố Việt Bân, kể cả Lục Khởi cũng ngạc nhiên đến mức ngây người.“Vậy tôi muốn xem thử nhà xưởng của cô có thể thuận lợi xây dựng nổi không!” Cố Việt Bân hừ lạnh một tiếng.Bạch Dương nheo mắt lại: “Tổng giám đốc Cố, ông là đang uy h**p chúng tôi sao?”Cố Việt Bân không trả lời, xoay người rời đi.Lục Khởi nhìn cánh cửa bị ông ta đóng sập lại: “Bảo bối, đừng nói là em đang đùa ông ta nhé?”“Không có.” Bạch Dương tiếp tục bình tĩnh uống trà: “Những gì em nói là thật, chỉ cần ông ta trả cho em số tiền đó, em sẽ bán đất cho ông ta, ông ta không mua nổi muốn nghĩ như vậy thì em cũng hết cách.”Lục Khởi đi một vòng quanh cô, tặc lưỡi nói: “Bây giờ có chưa bao lâu mà bảo bối đã trở thành một con hồ ly trên thương trường rồi, sáu nghìn tỷ, đừng nói là Cố Việt Bân không mua nổi, dù Phó Kình Hiên muốn lấy ra nhiều vốn lưu động như thế cũng không được ấy chứ.”“Cho nên em đành giữ lại thôi.” Bạch Dương cười một tiếng..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Việt Bân cũng nhận ra lời nói của mình hơi không ổn, lập tức sửa lời: “Cô Bạch hiểu sai ý tôi rồi, ý tôi là muốn mua về, chứ không phải là muốn lấy.”
Nói đến đây, ông ta cũng hơi tức giận.
Rõ ràng ông ta vốn dĩ có thể lấy được mảnh đất này miễn phí, nhưng vì chuyện Tử Yên làm ra, miễn phí lại trở thành mất tiền, thật sự khiến người ta muốn hộc máu.
“Thì ra là thế, vậy xem ra là tôi hiểu lầm rồi.” Bạch Dương nhẹ nhàng vén tóc rơi xuống má trái ra sau tai: “Vậy tổng giám đốc Cố định mua về với giá bao nhiêu?”
“Tôi cũng xin nói thẳng, ba nghìn tỷ.” Cố Việt Bân nhìn cô, giơ ba ngón tay lên.
Lục Khởi nhìn sang, cuối cùng cũng không nhịn được cất lời: “Tổng giám đốc Cố, ông muốn mua đất ở trung tâm thành phố về với giá ba trăm tỷ, ông đang đùa à? Hay là tập đoàn Tam Thịnh của các ông phá sản rồi nên không có tiền trả nổi?”
Nghe thấy lời châm chọc của anh ta, Cố Việt Bân sa sầm mặt: “Tổng giám đốc Lục, nói linh tinh sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy!”
Lục Khởi cũng không sợ những điều này, bĩu môi: “Thế nào? Tôi nói sai à? Nếu không sao ông chỉ trả ba nghìn tỷ, ông đang xem thường ai vậy?”
“Tổng giám đốc Cố, điểm này tôi cũng đồng tình với anh Khởi, ba nghìn tỷ là quá thấp!” Bạch Dương bưng trà trước mặt mình lên, uống một ngụm nhỏ, vẫn giữ nụ cười nói.
Cố Việt Bân cũng biết mình ra giá thấp thật, im lặng mấy giây rồi nói: “Vậy các cô muốn bao nhiêu?”
“Một giá thôi, sáu mươi nghìn tỷ!” Bạch Dương đặt tách trà xuống, đưa ra một con số.
Đừng nói là Cố Việt Bân, kể cả Lục Khởi cũng ngạc nhiên đến mức ngây người.
“Vậy tôi muốn xem thử nhà xưởng của cô có thể thuận lợi xây dựng nổi không!” Cố Việt Bân hừ lạnh một tiếng.
Bạch Dương nheo mắt lại: “Tổng giám đốc Cố, ông là đang uy h**p chúng tôi sao?”
Cố Việt Bân không trả lời, xoay người rời đi.
Lục Khởi nhìn cánh cửa bị ông ta đóng sập lại: “Bảo bối, đừng nói là em đang đùa ông ta nhé?”
“Không có.” Bạch Dương tiếp tục bình tĩnh uống trà: “Những gì em nói là thật, chỉ cần ông ta trả cho em số tiền đó, em sẽ bán đất cho ông ta, ông ta không mua nổi muốn nghĩ như vậy thì em cũng hết cách.”
Lục Khởi đi một vòng quanh cô, tặc lưỡi nói: “Bây giờ có chưa bao lâu mà bảo bối đã trở thành một con hồ ly trên thương trường rồi, sáu nghìn tỷ, đừng nói là Cố Việt Bân không mua nổi, dù Phó Kình Hiên muốn lấy ra nhiều vốn lưu động như thế cũng không được ấy chứ.”
“Cho nên em đành giữ lại thôi.” Bạch Dương cười một tiếng..
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cố Việt Bân cũng nhận ra lời nói của mình hơi không ổn, lập tức sửa lời: “Cô Bạch hiểu sai ý tôi rồi, ý tôi là muốn mua về, chứ không phải là muốn lấy.”Nói đến đây, ông ta cũng hơi tức giận.Rõ ràng ông ta vốn dĩ có thể lấy được mảnh đất này miễn phí, nhưng vì chuyện Tử Yên làm ra, miễn phí lại trở thành mất tiền, thật sự khiến người ta muốn hộc máu.“Thì ra là thế, vậy xem ra là tôi hiểu lầm rồi.” Bạch Dương nhẹ nhàng vén tóc rơi xuống má trái ra sau tai: “Vậy tổng giám đốc Cố định mua về với giá bao nhiêu?”“Tôi cũng xin nói thẳng, ba nghìn tỷ.” Cố Việt Bân nhìn cô, giơ ba ngón tay lên.Lục Khởi nhìn sang, cuối cùng cũng không nhịn được cất lời: “Tổng giám đốc Cố, ông muốn mua đất ở trung tâm thành phố về với giá ba trăm tỷ, ông đang đùa à? Hay là tập đoàn Tam Thịnh của các ông phá sản rồi nên không có tiền trả nổi?”Nghe thấy lời châm chọc của anh ta, Cố Việt Bân sa sầm mặt: “Tổng giám đốc Lục, nói linh tinh sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy!”Lục Khởi cũng không sợ những điều này, bĩu môi: “Thế nào? Tôi nói sai à? Nếu không sao ông chỉ trả ba nghìn tỷ, ông đang xem thường ai vậy?”“Tổng giám đốc Cố, điểm này tôi cũng đồng tình với anh Khởi, ba nghìn tỷ là quá thấp!” Bạch Dương bưng trà trước mặt mình lên, uống một ngụm nhỏ, vẫn giữ nụ cười nói.Cố Việt Bân cũng biết mình ra giá thấp thật, im lặng mấy giây rồi nói: “Vậy các cô muốn bao nhiêu?”“Một giá thôi, sáu mươi nghìn tỷ!” Bạch Dương đặt tách trà xuống, đưa ra một con số.Đừng nói là Cố Việt Bân, kể cả Lục Khởi cũng ngạc nhiên đến mức ngây người.“Vậy tôi muốn xem thử nhà xưởng của cô có thể thuận lợi xây dựng nổi không!” Cố Việt Bân hừ lạnh một tiếng.Bạch Dương nheo mắt lại: “Tổng giám đốc Cố, ông là đang uy h**p chúng tôi sao?”Cố Việt Bân không trả lời, xoay người rời đi.Lục Khởi nhìn cánh cửa bị ông ta đóng sập lại: “Bảo bối, đừng nói là em đang đùa ông ta nhé?”“Không có.” Bạch Dương tiếp tục bình tĩnh uống trà: “Những gì em nói là thật, chỉ cần ông ta trả cho em số tiền đó, em sẽ bán đất cho ông ta, ông ta không mua nổi muốn nghĩ như vậy thì em cũng hết cách.”Lục Khởi đi một vòng quanh cô, tặc lưỡi nói: “Bây giờ có chưa bao lâu mà bảo bối đã trở thành một con hồ ly trên thương trường rồi, sáu nghìn tỷ, đừng nói là Cố Việt Bân không mua nổi, dù Phó Kình Hiên muốn lấy ra nhiều vốn lưu động như thế cũng không được ấy chứ.”“Cho nên em đành giữ lại thôi.” Bạch Dương cười một tiếng..