Tác giả:

Hải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong…

Chương 134: Chương 134

Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… Nhìn bóng lưng cười nói đùa giỡn của hai người, ánh mắt Phó Kình Hiên tối tăm, trong lòng vô cùng bực bội.Sáu năm nay, cô vẫn luôn như kiểu không có anh là không sống nổi, kết quả vừa ly hôn, bên cạnh lập tức có thêm mấy tên đàn ông, còn cười tươi với mấy người đàn ông này như vậy, một người phụ nữ lẳng lơ như thế, sao có thể so với Tử Yên.Nghĩ tới lúc bà nội nói không thích Tử Yên, còn bảo anh ta đừng hối hận vì ly hôn với Bạch Dương, anh ta cảm thấy buồn cười.Hối hận?Sao có thể?Phó Kình Hiên không nghĩ đến Bạch Dương nữa, lấy điện thoại ra gọi đi: “Vẫn chưa tìm thấy sao?”“Vẫn chưa, tôi dẫn người tìm một vòng gần nhà hàng rồi, không tìm thấy cô Cố, tổng giám đốc Phó, hay là chúng ta báo cảnh sát đi?” Trợ lý Trương đứng trước cửa nhà hàng, gãi đầu đề nghị.Phó Kình Hiên siết chặt điện thoại, khàn giọng nói: “Vô dụng thôi, bây giờ không chắc việc Tử Yên mất tích có phải là việc ngoài ý muốn hay không, cho nên cảnh sát sẽ không thụ lý, phải đợi bốn mươi tám giờ sau mới được.”“Vậy chúng ta nên làm gì đây?” Trợ lý Trương nhìn một vòng xung quanh, lạnh run người.Phó Kình Hiên im lặng một lát rồi nói: “Anh tiếp tục hỏi những người xung quanh xem có từng gặp Tử Yên không.”“Vâng!” Trợ lý Trương gật đầu đồng ý.Phó Kình Hiên cất điện thoại rời khỏi nhà hàng, lái xe đến nhà họ Cố.Chẳng mấy chốc đã tới nhà họ Cố.Phó Kình Hiên đi vào theo quản gia, hai vợ chồng Cố Việt Bân cũng đúng lúc đi xuống từ trên lầu, thấy chỉ có một mình anh đi vào thì nghi ngờ hỏi: “Kình Hiên, Tử Yên đâu?”Bà Cố nhìn ra sau lưng anh: “Vẫn chưa vào à?”“Bác gái, không thấy Tử Yên đâu nữa!” Phó Kình Hiên nhìn bà Cố, nói với giọng điệu nặng nề.Bà Cố sửng sốt: “Cháu nói gì, không thấy Tử Yên đâu nữa?”Phó Kình Hiên gật đầu.Cố Việt Bân sa sầm mặt, lớn tiếng chất vấn: “Kình Hiên, không phải Tử Yên đi cùng cháu à, sao con bé lại mất tích được?”“Lúc ăn cơm, cô ấy đi vệ sinh một chuyến, sau đó không trở về, cháu phái người đi tìm, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy, cháu nghi ngờ có lẽ Tử Yên đã xảy ra chuyện rồi.” Phó Kình Hiên trả lời, trong mắt mang theo nỗi áy náy.Bà Cố trợn trắng mắt, ngất xỉu.“Bà xã!” Cố Việt Bân hô to một tiếng, vội vàng đỡ lấy vợ mình.Phó Kình Hiên cũng tiến lên giúp đỡ.Hai người đỡ bà Cố đến sofa.Cố Việt Bân không ngừng ấn huyệt nhân trung cho bà Cố.Cuối cùng, bà Cố ho khan hai tiếng tỉnh lại, đấm ngực khóc lóc: “Tử Yên của tôi, ông xã, Tử Yên của chúng ta mất tích rồi…”“Tôi biết.” Cố Việt Bân ôm vợ vào lòng, đau lòng vỗ lưng cho bà ta: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm Tử Yên về!”.

Nhìn bóng lưng cười nói đùa giỡn của hai người, ánh mắt Phó Kình Hiên tối tăm, trong lòng vô cùng bực bội.

Sáu năm nay, cô vẫn luôn như kiểu không có anh là không sống nổi, kết quả vừa ly hôn, bên cạnh lập tức có thêm mấy tên đàn ông, còn cười tươi với mấy người đàn ông này như vậy, một người phụ nữ lẳng lơ như thế, sao có thể so với Tử Yên.

Nghĩ tới lúc bà nội nói không thích Tử Yên, còn bảo anh ta đừng hối hận vì ly hôn với Bạch Dương, anh ta cảm thấy buồn cười.

Hối hận?

Sao có thể?

Phó Kình Hiên không nghĩ đến Bạch Dương nữa, lấy điện thoại ra gọi đi: “Vẫn chưa tìm thấy sao?”

“Vẫn chưa, tôi dẫn người tìm một vòng gần nhà hàng rồi, không tìm thấy cô Cố, tổng giám đốc Phó, hay là chúng ta báo cảnh sát đi?” Trợ lý Trương đứng trước cửa nhà hàng, gãi đầu đề nghị.

Phó Kình Hiên siết chặt điện thoại, khàn giọng nói: “Vô dụng thôi, bây giờ không chắc việc Tử Yên mất tích có phải là việc ngoài ý muốn hay không, cho nên cảnh sát sẽ không thụ lý, phải đợi bốn mươi tám giờ sau mới được.”

“Vậy chúng ta nên làm gì đây?” Trợ lý Trương nhìn một vòng xung quanh, lạnh run người.

Phó Kình Hiên im lặng một lát rồi nói: “Anh tiếp tục hỏi những người xung quanh xem có từng gặp Tử Yên không.”

“Vâng!” Trợ lý Trương gật đầu đồng ý.

Phó Kình Hiên cất điện thoại rời khỏi nhà hàng, lái xe đến nhà họ Cố.

Chẳng mấy chốc đã tới nhà họ Cố.

Phó Kình Hiên đi vào theo quản gia, hai vợ chồng Cố Việt Bân cũng đúng lúc đi xuống từ trên lầu, thấy chỉ có một mình anh đi vào thì nghi ngờ hỏi: “Kình Hiên, Tử Yên đâu?”

Bà Cố nhìn ra sau lưng anh: “Vẫn chưa vào à?”

“Bác gái, không thấy Tử Yên đâu nữa!” Phó Kình Hiên nhìn bà Cố, nói với giọng điệu nặng nề.

Bà Cố sửng sốt: “Cháu nói gì, không thấy Tử Yên đâu nữa?”

Phó Kình Hiên gật đầu.

Cố Việt Bân sa sầm mặt, lớn tiếng chất vấn: “Kình Hiên, không phải Tử Yên đi cùng cháu à, sao con bé lại mất tích được?”

“Lúc ăn cơm, cô ấy đi vệ sinh một chuyến, sau đó không trở về, cháu phái người đi tìm, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy, cháu nghi ngờ có lẽ Tử Yên đã xảy ra chuyện rồi.” Phó Kình Hiên trả lời, trong mắt mang theo nỗi áy náy.

Bà Cố trợn trắng mắt, ngất xỉu.

“Bà xã!” Cố Việt Bân hô to một tiếng, vội vàng đỡ lấy vợ mình.

Phó Kình Hiên cũng tiến lên giúp đỡ.

Hai người đỡ bà Cố đến sofa.

Cố Việt Bân không ngừng ấn huyệt nhân trung cho bà Cố.

Cuối cùng, bà Cố ho khan hai tiếng tỉnh lại, đấm ngực khóc lóc: “Tử Yên của tôi, ông xã, Tử Yên của chúng ta mất tích rồi…”

“Tôi biết.” Cố Việt Bân ôm vợ vào lòng, đau lòng vỗ lưng cho bà ta: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm Tử Yên về!”.

Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… Nhìn bóng lưng cười nói đùa giỡn của hai người, ánh mắt Phó Kình Hiên tối tăm, trong lòng vô cùng bực bội.Sáu năm nay, cô vẫn luôn như kiểu không có anh là không sống nổi, kết quả vừa ly hôn, bên cạnh lập tức có thêm mấy tên đàn ông, còn cười tươi với mấy người đàn ông này như vậy, một người phụ nữ lẳng lơ như thế, sao có thể so với Tử Yên.Nghĩ tới lúc bà nội nói không thích Tử Yên, còn bảo anh ta đừng hối hận vì ly hôn với Bạch Dương, anh ta cảm thấy buồn cười.Hối hận?Sao có thể?Phó Kình Hiên không nghĩ đến Bạch Dương nữa, lấy điện thoại ra gọi đi: “Vẫn chưa tìm thấy sao?”“Vẫn chưa, tôi dẫn người tìm một vòng gần nhà hàng rồi, không tìm thấy cô Cố, tổng giám đốc Phó, hay là chúng ta báo cảnh sát đi?” Trợ lý Trương đứng trước cửa nhà hàng, gãi đầu đề nghị.Phó Kình Hiên siết chặt điện thoại, khàn giọng nói: “Vô dụng thôi, bây giờ không chắc việc Tử Yên mất tích có phải là việc ngoài ý muốn hay không, cho nên cảnh sát sẽ không thụ lý, phải đợi bốn mươi tám giờ sau mới được.”“Vậy chúng ta nên làm gì đây?” Trợ lý Trương nhìn một vòng xung quanh, lạnh run người.Phó Kình Hiên im lặng một lát rồi nói: “Anh tiếp tục hỏi những người xung quanh xem có từng gặp Tử Yên không.”“Vâng!” Trợ lý Trương gật đầu đồng ý.Phó Kình Hiên cất điện thoại rời khỏi nhà hàng, lái xe đến nhà họ Cố.Chẳng mấy chốc đã tới nhà họ Cố.Phó Kình Hiên đi vào theo quản gia, hai vợ chồng Cố Việt Bân cũng đúng lúc đi xuống từ trên lầu, thấy chỉ có một mình anh đi vào thì nghi ngờ hỏi: “Kình Hiên, Tử Yên đâu?”Bà Cố nhìn ra sau lưng anh: “Vẫn chưa vào à?”“Bác gái, không thấy Tử Yên đâu nữa!” Phó Kình Hiên nhìn bà Cố, nói với giọng điệu nặng nề.Bà Cố sửng sốt: “Cháu nói gì, không thấy Tử Yên đâu nữa?”Phó Kình Hiên gật đầu.Cố Việt Bân sa sầm mặt, lớn tiếng chất vấn: “Kình Hiên, không phải Tử Yên đi cùng cháu à, sao con bé lại mất tích được?”“Lúc ăn cơm, cô ấy đi vệ sinh một chuyến, sau đó không trở về, cháu phái người đi tìm, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy, cháu nghi ngờ có lẽ Tử Yên đã xảy ra chuyện rồi.” Phó Kình Hiên trả lời, trong mắt mang theo nỗi áy náy.Bà Cố trợn trắng mắt, ngất xỉu.“Bà xã!” Cố Việt Bân hô to một tiếng, vội vàng đỡ lấy vợ mình.Phó Kình Hiên cũng tiến lên giúp đỡ.Hai người đỡ bà Cố đến sofa.Cố Việt Bân không ngừng ấn huyệt nhân trung cho bà Cố.Cuối cùng, bà Cố ho khan hai tiếng tỉnh lại, đấm ngực khóc lóc: “Tử Yên của tôi, ông xã, Tử Yên của chúng ta mất tích rồi…”“Tôi biết.” Cố Việt Bân ôm vợ vào lòng, đau lòng vỗ lưng cho bà ta: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm Tử Yên về!”.

Chương 134: Chương 134