Hải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong…
Chương 162: Chương 162
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… “Không có, tôi thấy rất tốt.” Trình Minh Viễn cười híp mắt nói: “Cho dù Bạch Dương là vợ cũ của Kình Hiên nhưng bây giờ bọn họ chẳng còn quan hệ gì nữa, tôi theo đuổi cô ấy là chuyện rất bình thường.”“Nhưng…” Cố Tử Yên còn muốn nói gì đó.Bạch Dương đã ngắt lời cô ta: “Cô Cố lại không thể nhìn thấy tôi được hoan nghênh như vậy sao?”“Tôi không có, tôi không phải…”“Nếu không phải, vậy cô ngăn cản Trình Minh Viễn theo đuổi tôi làm gì? Nếu cô cảm thấy không thể tán tỉnh vợ cũ của bạn, vậy tôi với cô còn là bạn thời đại học đấy, có phải cô dây dưa với chồng cũ của tôi cũng là chuyện không nên không?” Bạch Dương cười nhạt nhìn cô ta.Mặt Cố Tử Yên lúc đỏ lúc trắng, không nói gì nữa.Cô ta có thể nói gì chứ?Bất kể cô ta nói gì, người cuối cùng bị bẽ mặt vẫn là cô ta.“Xem ra cô Cố chắc hẳn không muốn nói gì nữa rồi, chúng ta đi thôi.” Bạch Dương nói với Trình Minh Viễn.Trình Minh Viễn cười nhạt nhìn Cố Tử Yên, sau đó gật đầu đáp một tiếng.Thủ đoạn giả vờ ngây thơ của Cố Tử Yên rõ ràng như vậy, cũng chỉ có kẻ mắt mù như Kình Hiên mới không nhìn ra, còn cảm thấy cô ta lương thiện đơn thuần.Thật không biết rốt cuộc anh lấy đâu ra kính lọc dày như vậy.Hai người vừa muốn đi tới phía trước, Cao Linh đột nhiên gọi bọn họ lại: “Chờ đã.”Bạch Dương híp mắt lại: “Cô Cao còn có chuyện gì sao?”Cố Tử Yên và Mạnh San đều nhìn Cao Linh.Cao Linh khoanh tay trước ngực, nói với vẻ mặt kiêu căng: “Chẳng lẽ cô Bạch không định xin lỗi Tử Yên sao?”“Xin lỗi chuyện gì?” Bạch Dương nhìn thẳng vào cô ta.Cao Linh lạnh lùng hừ một cái: “Cô bảo người theo đuổi cô bắt cóc Tử Yên, hại Tử Yên vào bệnh viện, chẳng lẽ không nên xin lỗi à?”“Cái gì? Cô bảo người bắt cóc cô ta à?” Trình Minh Viễn cao giọng vì kinh ngạc.Bạch Dương trừng mắt nhìn anh ta: “Anh thấy có khả năng đó sao?”“Tôi cảm thấy có khả năng lắm!” Trình Minh Viễn nghiêm trang gật đầu.Khóe miệng Bạch Dương khẽ giật giật: “Cút!”Trình Minh Viễn nhún vai, không nói nữa.Lúc này, Bạch Dương mới lại nhìn sang hai người Cố Tử Yên và Cao Linh: “Ai nói tôi bảo người bắt cóc cô ta?”“Tử Yên nói chính tai cô ấy nghe được bọn bắt cóc nói lộ ra là cô làm.” Cao Linh nói tiếp.Bạch Dương cười: “Cho nên cô Cao lại tin, sau đó đứng ra đòi lại công bằng thay cô Cố, bảo mấy ngân hàng lớn cắt khoản vay của Thiên Thịnh?”Ban đầu cô tưởng Cao Linh làm vậy là do sự kiện đánh mạt chược lần trước.Mãi đến vừa rồi cô nhìn thấy Cao Linh đi bên cạnh Cố Tử Yên mới loại bỏ suy đoán này.Cao Linh làm thế, có lẽ liên quan tới sự kiện Cố Tử Yên bị bắt cóc lần này.Bây giờ nghe Cao Linh tự nhắc tới, cô đã hoàn toàn xác định rồi.Trong mắt Cao Linh chợt ánh lên vẻ kinh ngạc: “Không ngờ cô lại biết à?”Cố Tử Yên và Mạnh San cũng rất kinh ngạc..
“Không có, tôi thấy rất tốt.” Trình Minh Viễn cười híp mắt nói: “Cho dù Bạch Dương là vợ cũ của Kình Hiên nhưng bây giờ bọn họ chẳng còn quan hệ gì nữa, tôi theo đuổi cô ấy là chuyện rất bình thường.”
“Nhưng…” Cố Tử Yên còn muốn nói gì đó.
Bạch Dương đã ngắt lời cô ta: “Cô Cố lại không thể nhìn thấy tôi được hoan nghênh như vậy sao?”
“Tôi không có, tôi không phải…”
“Nếu không phải, vậy cô ngăn cản Trình Minh Viễn theo đuổi tôi làm gì? Nếu cô cảm thấy không thể tán tỉnh vợ cũ của bạn, vậy tôi với cô còn là bạn thời đại học đấy, có phải cô dây dưa với chồng cũ của tôi cũng là chuyện không nên không?” Bạch Dương cười nhạt nhìn cô ta.
Mặt Cố Tử Yên lúc đỏ lúc trắng, không nói gì nữa.
Cô ta có thể nói gì chứ?
Bất kể cô ta nói gì, người cuối cùng bị bẽ mặt vẫn là cô ta.
“Xem ra cô Cố chắc hẳn không muốn nói gì nữa rồi, chúng ta đi thôi.” Bạch Dương nói với Trình Minh Viễn.
Trình Minh Viễn cười nhạt nhìn Cố Tử Yên, sau đó gật đầu đáp một tiếng.
Thủ đoạn giả vờ ngây thơ của Cố Tử Yên rõ ràng như vậy, cũng chỉ có kẻ mắt mù như Kình Hiên mới không nhìn ra, còn cảm thấy cô ta lương thiện đơn thuần.
Thật không biết rốt cuộc anh lấy đâu ra kính lọc dày như vậy.
Hai người vừa muốn đi tới phía trước, Cao Linh đột nhiên gọi bọn họ lại: “Chờ đã.”
Bạch Dương híp mắt lại: “Cô Cao còn có chuyện gì sao?”
Cố Tử Yên và Mạnh San đều nhìn Cao Linh.
Cao Linh khoanh tay trước ngực, nói với vẻ mặt kiêu căng: “Chẳng lẽ cô Bạch không định xin lỗi Tử Yên sao?”
“Xin lỗi chuyện gì?” Bạch Dương nhìn thẳng vào cô ta.
Cao Linh lạnh lùng hừ một cái: “Cô bảo người theo đuổi cô bắt cóc Tử Yên, hại Tử Yên vào bệnh viện, chẳng lẽ không nên xin lỗi à?”
“Cái gì? Cô bảo người bắt cóc cô ta à?” Trình Minh Viễn cao giọng vì kinh ngạc.
Bạch Dương trừng mắt nhìn anh ta: “Anh thấy có khả năng đó sao?”
“Tôi cảm thấy có khả năng lắm!” Trình Minh Viễn nghiêm trang gật đầu.
Khóe miệng Bạch Dương khẽ giật giật: “Cút!”
Trình Minh Viễn nhún vai, không nói nữa.
Lúc này, Bạch Dương mới lại nhìn sang hai người Cố Tử Yên và Cao Linh: “Ai nói tôi bảo người bắt cóc cô ta?”
“Tử Yên nói chính tai cô ấy nghe được bọn bắt cóc nói lộ ra là cô làm.” Cao Linh nói tiếp.
Bạch Dương cười: “Cho nên cô Cao lại tin, sau đó đứng ra đòi lại công bằng thay cô Cố, bảo mấy ngân hàng lớn cắt khoản vay của Thiên Thịnh?”
Ban đầu cô tưởng Cao Linh làm vậy là do sự kiện đánh mạt chược lần trước.
Mãi đến vừa rồi cô nhìn thấy Cao Linh đi bên cạnh Cố Tử Yên mới loại bỏ suy đoán này.
Cao Linh làm thế, có lẽ liên quan tới sự kiện Cố Tử Yên bị bắt cóc lần này.
Bây giờ nghe Cao Linh tự nhắc tới, cô đã hoàn toàn xác định rồi.
Trong mắt Cao Linh chợt ánh lên vẻ kinh ngạc: “Không ngờ cô lại biết à?”
Cố Tử Yên và Mạnh San cũng rất kinh ngạc..
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… “Không có, tôi thấy rất tốt.” Trình Minh Viễn cười híp mắt nói: “Cho dù Bạch Dương là vợ cũ của Kình Hiên nhưng bây giờ bọn họ chẳng còn quan hệ gì nữa, tôi theo đuổi cô ấy là chuyện rất bình thường.”“Nhưng…” Cố Tử Yên còn muốn nói gì đó.Bạch Dương đã ngắt lời cô ta: “Cô Cố lại không thể nhìn thấy tôi được hoan nghênh như vậy sao?”“Tôi không có, tôi không phải…”“Nếu không phải, vậy cô ngăn cản Trình Minh Viễn theo đuổi tôi làm gì? Nếu cô cảm thấy không thể tán tỉnh vợ cũ của bạn, vậy tôi với cô còn là bạn thời đại học đấy, có phải cô dây dưa với chồng cũ của tôi cũng là chuyện không nên không?” Bạch Dương cười nhạt nhìn cô ta.Mặt Cố Tử Yên lúc đỏ lúc trắng, không nói gì nữa.Cô ta có thể nói gì chứ?Bất kể cô ta nói gì, người cuối cùng bị bẽ mặt vẫn là cô ta.“Xem ra cô Cố chắc hẳn không muốn nói gì nữa rồi, chúng ta đi thôi.” Bạch Dương nói với Trình Minh Viễn.Trình Minh Viễn cười nhạt nhìn Cố Tử Yên, sau đó gật đầu đáp một tiếng.Thủ đoạn giả vờ ngây thơ của Cố Tử Yên rõ ràng như vậy, cũng chỉ có kẻ mắt mù như Kình Hiên mới không nhìn ra, còn cảm thấy cô ta lương thiện đơn thuần.Thật không biết rốt cuộc anh lấy đâu ra kính lọc dày như vậy.Hai người vừa muốn đi tới phía trước, Cao Linh đột nhiên gọi bọn họ lại: “Chờ đã.”Bạch Dương híp mắt lại: “Cô Cao còn có chuyện gì sao?”Cố Tử Yên và Mạnh San đều nhìn Cao Linh.Cao Linh khoanh tay trước ngực, nói với vẻ mặt kiêu căng: “Chẳng lẽ cô Bạch không định xin lỗi Tử Yên sao?”“Xin lỗi chuyện gì?” Bạch Dương nhìn thẳng vào cô ta.Cao Linh lạnh lùng hừ một cái: “Cô bảo người theo đuổi cô bắt cóc Tử Yên, hại Tử Yên vào bệnh viện, chẳng lẽ không nên xin lỗi à?”“Cái gì? Cô bảo người bắt cóc cô ta à?” Trình Minh Viễn cao giọng vì kinh ngạc.Bạch Dương trừng mắt nhìn anh ta: “Anh thấy có khả năng đó sao?”“Tôi cảm thấy có khả năng lắm!” Trình Minh Viễn nghiêm trang gật đầu.Khóe miệng Bạch Dương khẽ giật giật: “Cút!”Trình Minh Viễn nhún vai, không nói nữa.Lúc này, Bạch Dương mới lại nhìn sang hai người Cố Tử Yên và Cao Linh: “Ai nói tôi bảo người bắt cóc cô ta?”“Tử Yên nói chính tai cô ấy nghe được bọn bắt cóc nói lộ ra là cô làm.” Cao Linh nói tiếp.Bạch Dương cười: “Cho nên cô Cao lại tin, sau đó đứng ra đòi lại công bằng thay cô Cố, bảo mấy ngân hàng lớn cắt khoản vay của Thiên Thịnh?”Ban đầu cô tưởng Cao Linh làm vậy là do sự kiện đánh mạt chược lần trước.Mãi đến vừa rồi cô nhìn thấy Cao Linh đi bên cạnh Cố Tử Yên mới loại bỏ suy đoán này.Cao Linh làm thế, có lẽ liên quan tới sự kiện Cố Tử Yên bị bắt cóc lần này.Bây giờ nghe Cao Linh tự nhắc tới, cô đã hoàn toàn xác định rồi.Trong mắt Cao Linh chợt ánh lên vẻ kinh ngạc: “Không ngờ cô lại biết à?”Cố Tử Yên và Mạnh San cũng rất kinh ngạc..