Hải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong…
Chương 169: Chương 169
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… Cho dù cậu ta mới mười mấy tuổi nhưng vì chơi bóng rổ nên đã cao hơn một mét tám.Bạch Dương phải ngửa cổ mới có thể nhìn thấy mặt cậu ta.“Ở chỗ tôi cũng được, nhưng dựa vào đâu mà tôi phải cho cậu ở miễn phí chứ? Một đêm ba trăm triệu.”Bạch Dương giơ tay ra hiệu số tiền với cậu ta.Phó Kình Duy giận tới mức dựng lông: “Ba trăm triệu? Sao chị không đi cướp đi?”“Sao vậy, cậu không trả nổi à? Cậu không trả nổi thì đừng ở nữa.” Bạch Dương giang tay ra hiệu mình không thể giúp được gì nữa.Mặt Phó Kình Duy cũng đỏ lên rồi: “Ai nói tôi không trả nổi, tôi chỉ không mang theo tiền trên người thôi.Lần sau tôi trả cho chị không được sao?”“Không được, cậu không trả được tiền thì mau về, tôi không cho ghi nợ, hơn nữa dựa vào đâu mà tôi phải chứa chấp con trai của kẻ thù chứ?” Bạch Dương nói xong, mở cửa lại muốn đi vào.Phó Kình Duy lập tức tái mặt vì câu nói con trai của kẻ thù kia, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, vẫn muốn vào theo.Bạch Dương lập tức đóng cửa, chỉ để lại một khe hở: “Tôi đã nói rồi, cậu không có tiền thì đi đi.”“Tôi không đi!” Phó Kình Duy xuyên qua khe cửa, nhìn cô thở hổn hển nói: “Tôi biết mẹ tôi không đúng, cùng lắm thì lần sau tôi cho chị thêm chút tiền coi như bồi thường, được không?”Bạch Dương mỉm cười: “Không được!”Tiền có thể bù đắp được những tổn thương trong sáu năm đó sao?“Thế này không được, thế kia cũng không được, vậy rốt cuộc chị muốn thế nào?” Phó Kình Duy giậm chân.Bạch Dương nhìn cậu ta: “Rất đơn giản, tôi muốn cậu đi.”“Tôi không đi!” Phó Kình Duy kiên trì.“Cậu không đi, vậy cứ ở bên ngoài đi, đừng hy vọng tôi sẽ mềm lòng cho cậu vào.”Cô nói xong thì đóng cửa lại luôn.Phó Kình Duy trợn mắt há hốc mồm nhìn cánh cửa trước mắt, không dám tin cô lại làm thế thật, nói đóng cửa là đóng cửa luôn.Phó Kình Duy nhất thời không khỏi cảm thấy uất ức, sau đó ngồi phịch xuống đất giống như giận dỗi, trong lòng trách Bạch Dương tuyệt tình, đồng thời cũng hơi hối hận, thậm chí là ngẫm nghĩ lại.Cậu ta nhớ lại những hành vi mình đã làm với cô trong sáu năm qua, sau đó càng nghĩ, cậu ta lại càng cảm thấy có lỗi.Sau khi Bạch Dương vào nhà cũng không rời đi, vẫn đứng ở sau cửa quan sát.Cô thấy Phó Kình Duy thật sự ăn vạ ở đấy không chịu đi, không khỏi cảm thấy hơi đau đầu.Ông trời cố ý phái người này tới để hành hạ cô sao?Bạch Dương lấy điện thoại di động ra gọi cho Phó Kình Hiên.Phó Kình Hiên thấy tên hiện ra trên màn hình, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng khác thường, sau đó nghe máy: “Alo?”Đây còn là lần đầu tiên từ khi ly hôn cô gọi điện thoại cho anh!Chỉ là không biết là vì chuyện gì.“Phó Kình Duy ở chỗ tôi, tổng giám đốc Phó, phiền anh đưa cậu ta về đi.” Bạch Dương nhìn cậu thanh niên đang ngồi trên tấm thảm trước cửa, đau đầu nói.Phó Kình Hiên chau mày: “Kình Duy lại đến chỗ cô sao?”“Đúng vậy, đuổi cũng không đi”..
Cho dù cậu ta mới mười mấy tuổi nhưng vì chơi bóng rổ nên đã cao hơn một mét tám.
Bạch Dương phải ngửa cổ mới có thể nhìn thấy mặt cậu ta.
“Ở chỗ tôi cũng được, nhưng dựa vào đâu mà tôi phải cho cậu ở miễn phí chứ? Một đêm ba trăm triệu.”
Bạch Dương giơ tay ra hiệu số tiền với cậu ta.
Phó Kình Duy giận tới mức dựng lông: “Ba trăm triệu? Sao chị không đi cướp đi?”
“Sao vậy, cậu không trả nổi à? Cậu không trả nổi thì đừng ở nữa.” Bạch Dương giang tay ra hiệu mình không thể giúp được gì nữa.
Mặt Phó Kình Duy cũng đỏ lên rồi: “Ai nói tôi không trả nổi, tôi chỉ không mang theo tiền trên người thôi.
Lần sau tôi trả cho chị không được sao?”
“Không được, cậu không trả được tiền thì mau về, tôi không cho ghi nợ, hơn nữa dựa vào đâu mà tôi phải chứa chấp con trai của kẻ thù chứ?” Bạch Dương nói xong, mở cửa lại muốn đi vào.
Phó Kình Duy lập tức tái mặt vì câu nói con trai của kẻ thù kia, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, vẫn muốn vào theo.
Bạch Dương lập tức đóng cửa, chỉ để lại một khe hở: “Tôi đã nói rồi, cậu không có tiền thì đi đi.”
“Tôi không đi!” Phó Kình Duy xuyên qua khe cửa, nhìn cô thở hổn hển nói: “Tôi biết mẹ tôi không đúng, cùng lắm thì lần sau tôi cho chị thêm chút tiền coi như bồi thường, được không?”
Bạch Dương mỉm cười: “Không được!”
Tiền có thể bù đắp được những tổn thương trong sáu năm đó sao?
“Thế này không được, thế kia cũng không được, vậy rốt cuộc chị muốn thế nào?” Phó Kình Duy giậm chân.
Bạch Dương nhìn cậu ta: “Rất đơn giản, tôi muốn cậu đi.”
“Tôi không đi!” Phó Kình Duy kiên trì.
“Cậu không đi, vậy cứ ở bên ngoài đi, đừng hy vọng tôi sẽ mềm lòng cho cậu vào.”
Cô nói xong thì đóng cửa lại luôn.
Phó Kình Duy trợn mắt há hốc mồm nhìn cánh cửa trước mắt, không dám tin cô lại làm thế thật, nói đóng cửa là đóng cửa luôn.
Phó Kình Duy nhất thời không khỏi cảm thấy uất ức, sau đó ngồi phịch xuống đất giống như giận dỗi, trong lòng trách Bạch Dương tuyệt tình, đồng thời cũng hơi hối hận, thậm chí là ngẫm nghĩ lại.
Cậu ta nhớ lại những hành vi mình đã làm với cô trong sáu năm qua, sau đó càng nghĩ, cậu ta lại càng cảm thấy có lỗi.
Sau khi Bạch Dương vào nhà cũng không rời đi, vẫn đứng ở sau cửa quan sát.
Cô thấy Phó Kình Duy thật sự ăn vạ ở đấy không chịu đi, không khỏi cảm thấy hơi đau đầu.
Ông trời cố ý phái người này tới để hành hạ cô sao?
Bạch Dương lấy điện thoại di động ra gọi cho Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên thấy tên hiện ra trên màn hình, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng khác thường, sau đó nghe máy: “Alo?”
Đây còn là lần đầu tiên từ khi ly hôn cô gọi điện thoại cho anh!
Chỉ là không biết là vì chuyện gì.
“Phó Kình Duy ở chỗ tôi, tổng giám đốc Phó, phiền anh đưa cậu ta về đi.” Bạch Dương nhìn cậu thanh niên đang ngồi trên tấm thảm trước cửa, đau đầu nói.
Phó Kình Hiên chau mày: “Kình Duy lại đến chỗ cô sao?”
“Đúng vậy, đuổi cũng không đi”..
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… Cho dù cậu ta mới mười mấy tuổi nhưng vì chơi bóng rổ nên đã cao hơn một mét tám.Bạch Dương phải ngửa cổ mới có thể nhìn thấy mặt cậu ta.“Ở chỗ tôi cũng được, nhưng dựa vào đâu mà tôi phải cho cậu ở miễn phí chứ? Một đêm ba trăm triệu.”Bạch Dương giơ tay ra hiệu số tiền với cậu ta.Phó Kình Duy giận tới mức dựng lông: “Ba trăm triệu? Sao chị không đi cướp đi?”“Sao vậy, cậu không trả nổi à? Cậu không trả nổi thì đừng ở nữa.” Bạch Dương giang tay ra hiệu mình không thể giúp được gì nữa.Mặt Phó Kình Duy cũng đỏ lên rồi: “Ai nói tôi không trả nổi, tôi chỉ không mang theo tiền trên người thôi.Lần sau tôi trả cho chị không được sao?”“Không được, cậu không trả được tiền thì mau về, tôi không cho ghi nợ, hơn nữa dựa vào đâu mà tôi phải chứa chấp con trai của kẻ thù chứ?” Bạch Dương nói xong, mở cửa lại muốn đi vào.Phó Kình Duy lập tức tái mặt vì câu nói con trai của kẻ thù kia, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, vẫn muốn vào theo.Bạch Dương lập tức đóng cửa, chỉ để lại một khe hở: “Tôi đã nói rồi, cậu không có tiền thì đi đi.”“Tôi không đi!” Phó Kình Duy xuyên qua khe cửa, nhìn cô thở hổn hển nói: “Tôi biết mẹ tôi không đúng, cùng lắm thì lần sau tôi cho chị thêm chút tiền coi như bồi thường, được không?”Bạch Dương mỉm cười: “Không được!”Tiền có thể bù đắp được những tổn thương trong sáu năm đó sao?“Thế này không được, thế kia cũng không được, vậy rốt cuộc chị muốn thế nào?” Phó Kình Duy giậm chân.Bạch Dương nhìn cậu ta: “Rất đơn giản, tôi muốn cậu đi.”“Tôi không đi!” Phó Kình Duy kiên trì.“Cậu không đi, vậy cứ ở bên ngoài đi, đừng hy vọng tôi sẽ mềm lòng cho cậu vào.”Cô nói xong thì đóng cửa lại luôn.Phó Kình Duy trợn mắt há hốc mồm nhìn cánh cửa trước mắt, không dám tin cô lại làm thế thật, nói đóng cửa là đóng cửa luôn.Phó Kình Duy nhất thời không khỏi cảm thấy uất ức, sau đó ngồi phịch xuống đất giống như giận dỗi, trong lòng trách Bạch Dương tuyệt tình, đồng thời cũng hơi hối hận, thậm chí là ngẫm nghĩ lại.Cậu ta nhớ lại những hành vi mình đã làm với cô trong sáu năm qua, sau đó càng nghĩ, cậu ta lại càng cảm thấy có lỗi.Sau khi Bạch Dương vào nhà cũng không rời đi, vẫn đứng ở sau cửa quan sát.Cô thấy Phó Kình Duy thật sự ăn vạ ở đấy không chịu đi, không khỏi cảm thấy hơi đau đầu.Ông trời cố ý phái người này tới để hành hạ cô sao?Bạch Dương lấy điện thoại di động ra gọi cho Phó Kình Hiên.Phó Kình Hiên thấy tên hiện ra trên màn hình, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng khác thường, sau đó nghe máy: “Alo?”Đây còn là lần đầu tiên từ khi ly hôn cô gọi điện thoại cho anh!Chỉ là không biết là vì chuyện gì.“Phó Kình Duy ở chỗ tôi, tổng giám đốc Phó, phiền anh đưa cậu ta về đi.” Bạch Dương nhìn cậu thanh niên đang ngồi trên tấm thảm trước cửa, đau đầu nói.Phó Kình Hiên chau mày: “Kình Duy lại đến chỗ cô sao?”“Đúng vậy, đuổi cũng không đi”..