Chạng vạng tối, vũng bùn trên mặt đất vùng ngoại thành, một cô gái tóc dài mặc áo len vàng nhạt, máu me khắp người nằm ở nơi đó. Áo len vàng nhạt cũng nhuộm đỏ hơn phân nửa. Trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người kia, đã sớm không có một tia huyết sắc. Mà ở trước mặt cô, một cô gái khuôn mặt trang điểm tinh xảo đứng ở nơi đó, cao ngạo nhìn vào cô gái bên trong vũng bùn. "Thời Duy Hạ, cô không phải rất biết quyến rũ đàn ông sao, tôi ngược lại muốn xem xem, không có gương mặt kia, còn có ai nguyện ý nhìn cô nhiều hơn một chút!" Cô gái cuồng tiếu một tiếng, xuất ra một thanh chủy thủ sắc bén. Một khắc chủy thủ lạnh buốt rạch lên trên da mặt, Thời Duy Hạ đau tan nát cõi lòng. Nước mưa lạnh buốt rơi trên vết thương, cô đau đến toàn thân kịch liệt run rẩy. "Đau không? Đau là đúng rồi. Thời Duy Hạ, cô biết không, tôi chính là thích xem bộ dáng đau khổ của cô!" Cô gái kia hưng phấn cười. "Coi như làm quỷ, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho các ngườii!" Thời Duy Hạ cắn răng, dùng hết chút sức lực…
Chương 64: 64: Ném!
Chồng Yêu Siêu Nuông Chiều TôiTác giả: Vọng Nguyệt Tồn NhãTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhChạng vạng tối, vũng bùn trên mặt đất vùng ngoại thành, một cô gái tóc dài mặc áo len vàng nhạt, máu me khắp người nằm ở nơi đó. Áo len vàng nhạt cũng nhuộm đỏ hơn phân nửa. Trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người kia, đã sớm không có một tia huyết sắc. Mà ở trước mặt cô, một cô gái khuôn mặt trang điểm tinh xảo đứng ở nơi đó, cao ngạo nhìn vào cô gái bên trong vũng bùn. "Thời Duy Hạ, cô không phải rất biết quyến rũ đàn ông sao, tôi ngược lại muốn xem xem, không có gương mặt kia, còn có ai nguyện ý nhìn cô nhiều hơn một chút!" Cô gái cuồng tiếu một tiếng, xuất ra một thanh chủy thủ sắc bén. Một khắc chủy thủ lạnh buốt rạch lên trên da mặt, Thời Duy Hạ đau tan nát cõi lòng. Nước mưa lạnh buốt rơi trên vết thương, cô đau đến toàn thân kịch liệt run rẩy. "Đau không? Đau là đúng rồi. Thời Duy Hạ, cô biết không, tôi chính là thích xem bộ dáng đau khổ của cô!" Cô gái kia hưng phấn cười. "Coi như làm quỷ, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho các ngườii!" Thời Duy Hạ cắn răng, dùng hết chút sức lực… "Quá xấu!" Anh lạnh lùng nói một câu, trên mặt tuấn mỹ tràn đầy ghét bỏ không chút nào che giấu.Nhìn vẻ mặt không vui của người đàn ông Thời Duy Hạ lại nhịn cười không được.Trước kia cô cũng không hiểu tại sao anh lại bá đạo đến mức liền phong cách ăn mặc của cô cũng muốn quản, chỉ cảm thấy anh bá đạo giống cái đồ b**n th**.Nhưng cô của bây giờ, cũng hiểu được hết thảy.Nghĩ nghĩ, cô nghịch ngợm cười, cố ý làm ra vẻ mặt thưởng thức nói với anh."Nhưng em cảm thấy quần áo này khá đẹp, gợi cảm, mặc đi ra ngoài tỉ lệ quay đầu nhất định rất cao."Cô nói hết lời, sắc mặt Long Đình Dạ sắc càng trở nên khó coi.Thời Duy Hạ mừng thầm trong lòng, không màng tới sắc mặt người đàn ông càng ngày càng khó coi, trực tiếp xoay người nhìn về phía nhân viên cửa hàng, lễ phép mở miệng."Giúp tôi lấy một cái lớn hơn hai số, gói lại đi."* * *Vài phút sau."Cảm ơn cô đã hân hạnh chiếu cố, đây là quần áo đã đóng gói xong." Nhân viên cửa hàng mỉm cười đem túi xách đưa cho Thời Duy Hạ.Thời Duy Hạ vừa muốn duỗi tay nhận đồ, lại bị một bàn tay to giành trước một bước, vẻ mặt ghét bỏ trực tiếp lấy qua, sau đó mặt không biểu tình xoay người ra khỏi cửa hàng quần áo, giơ tay đem đồ đưa cho Mạc Tùy, thanh âm lạnh lùng mệnh lệnh nói."Ném!"Nghe vậy, Mạc Tùy sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc nhìn túi xách trước mặt.Mới vừa mua đồ liền muốn vứt bỏ? Này có phải quá lãng phí rồi không.Bất quá nhìn sắc mặt khó coi của Long Đình Dạ, Mạc Tùy cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng đưa tay nhận túi xách gật gật đầu, liền trực tiếp xoay người đi tìm thùng rác."Long Đình Dạ, anh thật muốn ném nó?" Thời Duy Hạ đuổi tới, thấy Mạc Tùy đã xoay người rời đi, trong lòng không khỏi có chút bất đắc dĩ."Bằng không, em cho rằng anh đang nói giỡn?" Long Đình Dạ hừ lạnh một tiếng, khó chịu nói."Bỏ đi, nếu anh không thích vậy ném đi, dù sao anh cũng không thiếu này một cái áo này." Thời Duy Hạ lắc lắc đầu, không khỏi thở dài một tiếng.Giọng nói cô rơi xuống, biểu tình trên mặt người đàn ông cứng đờ, ngay sau đó để ý hỏi cô."Mua cho anh?""Bằng không thì sao, anh thật cho rằng em muốn mặc thành như vậy ra đường sao.." Cô biểu biểu môi.Cái áo sơmi trắng này vốn mỏng, lấy làm váy ngủ còn được, cô lại không tính mặc thành như vậy ra đường cho người ta nhìn loạn.Lời cô vừa nói xong, người đàn ông cũng đã xoay người đi nhanh tới hướng Mạc Tuỳ."Dừng tay, dám vứt bỏ cậu liền xong rồi!"Vào lúc Mạc Tùy vừa muốn đem túi xách cùng quần áo bên trong ném vào thùng rác, phía sau bỗng vang lên một âm thanh đầy tức giận.Mạc Tùy cả kinh quay đầu nhìn lại, thấy đó là khuôn mặt khẩn trương lại khó chịu của Long Đình Dạ.Anh ta vội phản ứng lại thu tay về, nhìn thoáng qua đồ trên tay thở dài một hơi, may mắn đồ vẫn còn đây."Ông chủ.." Mạc Tùy đưa túi đồ cho Long Đình Dạ, trên mặt lại càng thêm nghi hoặc cùng khó hiểu.Vừa rồi rõ ràng ông chủ kêu anh ta ném đồ đi, sao bây giờ lại..Lựa chọn của ông chủ sao lại giống như thời tiết, thay đổi nhanh như vậy.Phải biết rằng, từ trước đến nay ông chủ vẫn là người bình tĩnh trầm ổn, không dễ dàng đưa ra quyết định, một khi đưa ra cũng sẽ không hối hận.Nhiều năm như thế, Mạc Tùy cũng là lần đầu tiên thấy ông chủ hối hận với lựa chọn do chính mình đưa ra, hơn nữa..tốc độ hối hận còn nhanh đến nỗi khiến anh ta không kịp phòng bị..
"Quá xấu!" Anh lạnh lùng nói một câu, trên mặt tuấn mỹ tràn đầy ghét bỏ không chút nào che giấu.
Nhìn vẻ mặt không vui của người đàn ông Thời Duy Hạ lại nhịn cười không được.
Trước kia cô cũng không hiểu tại sao anh lại bá đạo đến mức liền phong cách ăn mặc của cô cũng muốn quản, chỉ cảm thấy anh bá đạo giống cái đồ b**n th**.
Nhưng cô của bây giờ, cũng hiểu được hết thảy.
Nghĩ nghĩ, cô nghịch ngợm cười, cố ý làm ra vẻ mặt thưởng thức nói với anh.
"Nhưng em cảm thấy quần áo này khá đẹp, gợi cảm, mặc đi ra ngoài tỉ lệ quay đầu nhất định rất cao.
"
Cô nói hết lời, sắc mặt Long Đình Dạ sắc càng trở nên khó coi.
Thời Duy Hạ mừng thầm trong lòng, không màng tới sắc mặt người đàn ông càng ngày càng khó coi, trực tiếp xoay người nhìn về phía nhân viên cửa hàng, lễ phép mở miệng.
"Giúp tôi lấy một cái lớn hơn hai số, gói lại đi.
"
* * *
Vài phút sau.
"Cảm ơn cô đã hân hạnh chiếu cố, đây là quần áo đã đóng gói xong.
" Nhân viên cửa hàng mỉm cười đem túi xách đưa cho Thời Duy Hạ.
Thời Duy Hạ vừa muốn duỗi tay nhận đồ, lại bị một bàn tay to giành trước một bước, vẻ mặt ghét bỏ trực tiếp lấy qua, sau đó mặt không biểu tình xoay người ra khỏi cửa hàng quần áo, giơ tay đem đồ đưa cho Mạc Tùy, thanh âm lạnh lùng mệnh lệnh nói.
"Ném!"
Nghe vậy, Mạc Tùy sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc nhìn túi xách trước mặt.
Mới vừa mua đồ liền muốn vứt bỏ? Này có phải quá lãng phí rồi không.
Bất quá nhìn sắc mặt khó coi của Long Đình Dạ, Mạc Tùy cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng đưa tay nhận túi xách gật gật đầu, liền trực tiếp xoay người đi tìm thùng rác.
"Long Đình Dạ, anh thật muốn ném nó?" Thời Duy Hạ đuổi tới, thấy Mạc Tùy đã xoay người rời đi, trong lòng không khỏi có chút bất đắc dĩ.
"Bằng không, em cho rằng anh đang nói giỡn?" Long Đình Dạ hừ lạnh một tiếng, khó chịu nói.
"Bỏ đi, nếu anh không thích vậy ném đi, dù sao anh cũng không thiếu này một cái áo này.
" Thời Duy Hạ lắc lắc đầu, không khỏi thở dài một tiếng.
Giọng nói cô rơi xuống, biểu tình trên mặt người đàn ông cứng đờ, ngay sau đó để ý hỏi cô.
"Mua cho anh?"
"Bằng không thì sao, anh thật cho rằng em muốn mặc thành như vậy ra đường sao.
.
" Cô biểu biểu môi.
Cái áo sơmi trắng này vốn mỏng, lấy làm váy ngủ còn được, cô lại không tính mặc thành như vậy ra đường cho người ta nhìn loạn.
Lời cô vừa nói xong, người đàn ông cũng đã xoay người đi nhanh tới hướng Mạc Tuỳ.
"Dừng tay, dám vứt bỏ cậu liền xong rồi!"
Vào lúc Mạc Tùy vừa muốn đem túi xách cùng quần áo bên trong ném vào thùng rác, phía sau bỗng vang lên một âm thanh đầy tức giận.
Mạc Tùy cả kinh quay đầu nhìn lại, thấy đó là khuôn mặt khẩn trương lại khó chịu của Long Đình Dạ.
Anh ta vội phản ứng lại thu tay về, nhìn thoáng qua đồ trên tay thở dài một hơi, may mắn đồ vẫn còn đây.
"Ông chủ.
.
" Mạc Tùy đưa túi đồ cho Long Đình Dạ, trên mặt lại càng thêm nghi hoặc cùng khó hiểu.
Vừa rồi rõ ràng ông chủ kêu anh ta ném đồ đi, sao bây giờ lại.
.
Lựa chọn của ông chủ sao lại giống như thời tiết, thay đổi nhanh như vậy.
Phải biết rằng, từ trước đến nay ông chủ vẫn là người bình tĩnh trầm ổn, không dễ dàng đưa ra quyết định, một khi đưa ra cũng sẽ không hối hận.
Nhiều năm như thế, Mạc Tùy cũng là lần đầu tiên thấy ông chủ hối hận với lựa chọn do chính mình đưa ra, hơn nữa.
.
tốc độ hối hận còn nhanh đến nỗi khiến anh ta không kịp phòng bị.
.
Chồng Yêu Siêu Nuông Chiều TôiTác giả: Vọng Nguyệt Tồn NhãTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhChạng vạng tối, vũng bùn trên mặt đất vùng ngoại thành, một cô gái tóc dài mặc áo len vàng nhạt, máu me khắp người nằm ở nơi đó. Áo len vàng nhạt cũng nhuộm đỏ hơn phân nửa. Trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người kia, đã sớm không có một tia huyết sắc. Mà ở trước mặt cô, một cô gái khuôn mặt trang điểm tinh xảo đứng ở nơi đó, cao ngạo nhìn vào cô gái bên trong vũng bùn. "Thời Duy Hạ, cô không phải rất biết quyến rũ đàn ông sao, tôi ngược lại muốn xem xem, không có gương mặt kia, còn có ai nguyện ý nhìn cô nhiều hơn một chút!" Cô gái cuồng tiếu một tiếng, xuất ra một thanh chủy thủ sắc bén. Một khắc chủy thủ lạnh buốt rạch lên trên da mặt, Thời Duy Hạ đau tan nát cõi lòng. Nước mưa lạnh buốt rơi trên vết thương, cô đau đến toàn thân kịch liệt run rẩy. "Đau không? Đau là đúng rồi. Thời Duy Hạ, cô biết không, tôi chính là thích xem bộ dáng đau khổ của cô!" Cô gái kia hưng phấn cười. "Coi như làm quỷ, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho các ngườii!" Thời Duy Hạ cắn răng, dùng hết chút sức lực… "Quá xấu!" Anh lạnh lùng nói một câu, trên mặt tuấn mỹ tràn đầy ghét bỏ không chút nào che giấu.Nhìn vẻ mặt không vui của người đàn ông Thời Duy Hạ lại nhịn cười không được.Trước kia cô cũng không hiểu tại sao anh lại bá đạo đến mức liền phong cách ăn mặc của cô cũng muốn quản, chỉ cảm thấy anh bá đạo giống cái đồ b**n th**.Nhưng cô của bây giờ, cũng hiểu được hết thảy.Nghĩ nghĩ, cô nghịch ngợm cười, cố ý làm ra vẻ mặt thưởng thức nói với anh."Nhưng em cảm thấy quần áo này khá đẹp, gợi cảm, mặc đi ra ngoài tỉ lệ quay đầu nhất định rất cao."Cô nói hết lời, sắc mặt Long Đình Dạ sắc càng trở nên khó coi.Thời Duy Hạ mừng thầm trong lòng, không màng tới sắc mặt người đàn ông càng ngày càng khó coi, trực tiếp xoay người nhìn về phía nhân viên cửa hàng, lễ phép mở miệng."Giúp tôi lấy một cái lớn hơn hai số, gói lại đi."* * *Vài phút sau."Cảm ơn cô đã hân hạnh chiếu cố, đây là quần áo đã đóng gói xong." Nhân viên cửa hàng mỉm cười đem túi xách đưa cho Thời Duy Hạ.Thời Duy Hạ vừa muốn duỗi tay nhận đồ, lại bị một bàn tay to giành trước một bước, vẻ mặt ghét bỏ trực tiếp lấy qua, sau đó mặt không biểu tình xoay người ra khỏi cửa hàng quần áo, giơ tay đem đồ đưa cho Mạc Tùy, thanh âm lạnh lùng mệnh lệnh nói."Ném!"Nghe vậy, Mạc Tùy sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc nhìn túi xách trước mặt.Mới vừa mua đồ liền muốn vứt bỏ? Này có phải quá lãng phí rồi không.Bất quá nhìn sắc mặt khó coi của Long Đình Dạ, Mạc Tùy cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng đưa tay nhận túi xách gật gật đầu, liền trực tiếp xoay người đi tìm thùng rác."Long Đình Dạ, anh thật muốn ném nó?" Thời Duy Hạ đuổi tới, thấy Mạc Tùy đã xoay người rời đi, trong lòng không khỏi có chút bất đắc dĩ."Bằng không, em cho rằng anh đang nói giỡn?" Long Đình Dạ hừ lạnh một tiếng, khó chịu nói."Bỏ đi, nếu anh không thích vậy ném đi, dù sao anh cũng không thiếu này một cái áo này." Thời Duy Hạ lắc lắc đầu, không khỏi thở dài một tiếng.Giọng nói cô rơi xuống, biểu tình trên mặt người đàn ông cứng đờ, ngay sau đó để ý hỏi cô."Mua cho anh?""Bằng không thì sao, anh thật cho rằng em muốn mặc thành như vậy ra đường sao.." Cô biểu biểu môi.Cái áo sơmi trắng này vốn mỏng, lấy làm váy ngủ còn được, cô lại không tính mặc thành như vậy ra đường cho người ta nhìn loạn.Lời cô vừa nói xong, người đàn ông cũng đã xoay người đi nhanh tới hướng Mạc Tuỳ."Dừng tay, dám vứt bỏ cậu liền xong rồi!"Vào lúc Mạc Tùy vừa muốn đem túi xách cùng quần áo bên trong ném vào thùng rác, phía sau bỗng vang lên một âm thanh đầy tức giận.Mạc Tùy cả kinh quay đầu nhìn lại, thấy đó là khuôn mặt khẩn trương lại khó chịu của Long Đình Dạ.Anh ta vội phản ứng lại thu tay về, nhìn thoáng qua đồ trên tay thở dài một hơi, may mắn đồ vẫn còn đây."Ông chủ.." Mạc Tùy đưa túi đồ cho Long Đình Dạ, trên mặt lại càng thêm nghi hoặc cùng khó hiểu.Vừa rồi rõ ràng ông chủ kêu anh ta ném đồ đi, sao bây giờ lại..Lựa chọn của ông chủ sao lại giống như thời tiết, thay đổi nhanh như vậy.Phải biết rằng, từ trước đến nay ông chủ vẫn là người bình tĩnh trầm ổn, không dễ dàng đưa ra quyết định, một khi đưa ra cũng sẽ không hối hận.Nhiều năm như thế, Mạc Tùy cũng là lần đầu tiên thấy ông chủ hối hận với lựa chọn do chính mình đưa ra, hơn nữa..tốc độ hối hận còn nhanh đến nỗi khiến anh ta không kịp phòng bị..