Tác giả:

Hải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong…

Chương 195: Chương 195

Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này, người quản lý nhà thi đấu dẫn hai nhân viên đến xin lỗi họ: “Tôi thật sự xin lỗi, hai người không bị thương chứ?”“Vai anh ấy bị thương rồi, phiền các anh sắp xếp bác sĩ giúp.” Bạch Dương chỉ vào Phó Kình Hiên.Người quản lý gật đầu: “Vâng, đó là điều đương nhiên ạ, mời hai người theo chúng tôi đến phòng nghỉ.”“Ừm.” Bạch Dương đồng ý.Dù thế nào thì Phó Kình Hiên vì cứu cô nên mới bị thương.Cô có nghĩa vụ cùng anh đi khám.Bạch Dương chống gậy đứng lên.Phó Kình Hiên đưa tay về phía cô: “Tôi đỡ cô!”Bạch Dương liếc nhìn tay anh, thờ ơ từ chối: “Không cần, tôi tự đi được.”Nói xong cô bước về phía trước.Phó Kình Hiên nhìn cô bước đi khó khăn nhưng vẫn từ chối, đôi môi mỏng của anh mím chặt.Cuối cùng anh vẫn nén lại sự bực bội trong lòng, bỏ tay xuống bước đi theo cô.Trong phòng nghỉ, Phó Kình Hiên cởi áo vest và áo sơ mi ra, để lộ thân trên rắn chắc cho bác sĩ bôi thuốc.Bạch Dương ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện với anh, nhìn chằm chằm vào vai anh, nơi đó đã đỏ bừng cả mảng lớn, có thể thấy lúc đó quả bóng rổ đập mạnh như thế nào.Nếu anh không chặn lại cho cô, có lẽ răng cô đã bị gãy mất rồi.“Được.” Phó Kình Hiên đồng ý.Sau khi cúp máy, anh đặt điện thoại xuống, nhìn Bạch Dương: “Vừa nãy cô định nói gì?”“Không có gì.” Bạch Dương lắc đầu.Cô vốn định bảo sẽ mời anh ăn cơm để báo đáp chuyện lần này.Nhưng nghe Cố Tử Yên sắp tới nên lại thôi, lỡ bị Cố Tử Yên hiểu lầm, ai biết cô ta sẽ lại làm gì nữa?Thấy Bạch Dương không muốn nói, Phó Kình Hiên cũng không hỏi, phòng nghỉ lập tức trở nên yên ắng.Đột nhiên Bạch Dương nghĩ đến gì đó bèn vội lấy điện thoại ra.Vừa nãy cô chưa trả lời điện thoại của Lục Khởi, không biết có chuyện gì không.Bạch Dương gọi lại cho Lục Khởi.Lục Khởi nghe máy rất nhanh: “Cưng à, xảy ra chuyện rồi!”Nghe giọng điệu lo lắng của Lục Khởi, Bạch Dương cũng nghiêm túc theo: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này, người quản lý nhà thi đấu dẫn hai nhân viên đến xin lỗi họ: “Tôi thật sự xin lỗi, hai người không bị thương chứ?”

“Vai anh ấy bị thương rồi, phiền các anh sắp xếp bác sĩ giúp.” Bạch Dương chỉ vào Phó Kình Hiên.

Người quản lý gật đầu: “Vâng, đó là điều đương nhiên ạ, mời hai người theo chúng tôi đến phòng nghỉ.”

“Ừm.” Bạch Dương đồng ý.

Dù thế nào thì Phó Kình Hiên vì cứu cô nên mới bị thương.

Cô có nghĩa vụ cùng anh đi khám.

Bạch Dương chống gậy đứng lên.

Phó Kình Hiên đưa tay về phía cô: “Tôi đỡ cô!”

Bạch Dương liếc nhìn tay anh, thờ ơ từ chối: “Không cần, tôi tự đi được.”

Nói xong cô bước về phía trước.

Phó Kình Hiên nhìn cô bước đi khó khăn nhưng vẫn từ chối, đôi môi mỏng của anh mím chặt.

Cuối cùng anh vẫn nén lại sự bực bội trong lòng, bỏ tay xuống bước đi theo cô.

Trong phòng nghỉ, Phó Kình Hiên cởi áo vest và áo sơ mi ra, để lộ thân trên rắn chắc cho bác sĩ bôi thuốc.

Bạch Dương ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện với anh, nhìn chằm chằm vào vai anh, nơi đó đã đỏ bừng cả mảng lớn, có thể thấy lúc đó quả bóng rổ đập mạnh như thế nào.

Nếu anh không chặn lại cho cô, có lẽ răng cô đã bị gãy mất rồi.

Image removed.

“Được.” Phó Kình Hiên đồng ý.

Sau khi cúp máy, anh đặt điện thoại xuống, nhìn Bạch Dương: “Vừa nãy cô định nói gì?”

“Không có gì.” Bạch Dương lắc đầu.

Cô vốn định bảo sẽ mời anh ăn cơm để báo đáp chuyện lần này.

Nhưng nghe Cố Tử Yên sắp tới nên lại thôi, lỡ bị Cố Tử Yên hiểu lầm, ai biết cô ta sẽ lại làm gì nữa?

Thấy Bạch Dương không muốn nói, Phó Kình Hiên cũng không hỏi, phòng nghỉ lập tức trở nên yên ắng.

Đột nhiên Bạch Dương nghĩ đến gì đó bèn vội lấy điện thoại ra.

Vừa nãy cô chưa trả lời điện thoại của Lục Khởi, không biết có chuyện gì không.

Bạch Dương gọi lại cho Lục Khởi.

Lục Khởi nghe máy rất nhanh: “Cưng à, xảy ra chuyện rồi!”

Nghe giọng điệu lo lắng của Lục Khởi, Bạch Dương cũng nghiêm túc theo: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.

Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này, người quản lý nhà thi đấu dẫn hai nhân viên đến xin lỗi họ: “Tôi thật sự xin lỗi, hai người không bị thương chứ?”“Vai anh ấy bị thương rồi, phiền các anh sắp xếp bác sĩ giúp.” Bạch Dương chỉ vào Phó Kình Hiên.Người quản lý gật đầu: “Vâng, đó là điều đương nhiên ạ, mời hai người theo chúng tôi đến phòng nghỉ.”“Ừm.” Bạch Dương đồng ý.Dù thế nào thì Phó Kình Hiên vì cứu cô nên mới bị thương.Cô có nghĩa vụ cùng anh đi khám.Bạch Dương chống gậy đứng lên.Phó Kình Hiên đưa tay về phía cô: “Tôi đỡ cô!”Bạch Dương liếc nhìn tay anh, thờ ơ từ chối: “Không cần, tôi tự đi được.”Nói xong cô bước về phía trước.Phó Kình Hiên nhìn cô bước đi khó khăn nhưng vẫn từ chối, đôi môi mỏng của anh mím chặt.Cuối cùng anh vẫn nén lại sự bực bội trong lòng, bỏ tay xuống bước đi theo cô.Trong phòng nghỉ, Phó Kình Hiên cởi áo vest và áo sơ mi ra, để lộ thân trên rắn chắc cho bác sĩ bôi thuốc.Bạch Dương ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện với anh, nhìn chằm chằm vào vai anh, nơi đó đã đỏ bừng cả mảng lớn, có thể thấy lúc đó quả bóng rổ đập mạnh như thế nào.Nếu anh không chặn lại cho cô, có lẽ răng cô đã bị gãy mất rồi.“Được.” Phó Kình Hiên đồng ý.Sau khi cúp máy, anh đặt điện thoại xuống, nhìn Bạch Dương: “Vừa nãy cô định nói gì?”“Không có gì.” Bạch Dương lắc đầu.Cô vốn định bảo sẽ mời anh ăn cơm để báo đáp chuyện lần này.Nhưng nghe Cố Tử Yên sắp tới nên lại thôi, lỡ bị Cố Tử Yên hiểu lầm, ai biết cô ta sẽ lại làm gì nữa?Thấy Bạch Dương không muốn nói, Phó Kình Hiên cũng không hỏi, phòng nghỉ lập tức trở nên yên ắng.Đột nhiên Bạch Dương nghĩ đến gì đó bèn vội lấy điện thoại ra.Vừa nãy cô chưa trả lời điện thoại của Lục Khởi, không biết có chuyện gì không.Bạch Dương gọi lại cho Lục Khởi.Lục Khởi nghe máy rất nhanh: “Cưng à, xảy ra chuyện rồi!”Nghe giọng điệu lo lắng của Lục Khởi, Bạch Dương cũng nghiêm túc theo: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.

Chương 195: Chương 195