Hải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong…
Chương 222: Chương 222
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… Cô vừa nói vừa đỏ hồng vành mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy tủi thân.Nếu không gặp phải anh, cô sẽ không gặp phải chuyện gì hết.Nhưng mỗi lần gặp anh, cô đều sẽ gặp phải vài chuyện bất ngờ, đúng là tức chết cô mà.Phó Kình Hiên thấy cô sắp khóc tới nơi thì trong lòng căng thẳng khó hiểu, nhưng trên mặt lại không để lộ ra mảy may: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”Anh nói xong thì cúi người ôm ngang cô lên.Bạch Dương trợn to mắt, vô thức vươn tay choàng lên cổ anh.Nhưng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể truyền tới qua lòng bàn tay, cô lại vội vã buông ra.“Thả tôi xuống!” Bạch Dương lạnh lùng nói.Đọc tiếp tại TАмliπh247.vn nhé!Phó Kình Hiên coi như không nghe thấy gì, hai ba bước đã ôm cô vào phòng khách.Anh để cô ngồi trên sofa, sau đó lấy điện thoại ra gọi: “Gọi một bác sĩ tới Vịnh Tiên Thủy.”Vịnh Tiên Thủy?Đó không phải địa chỉ nhà cô Bạch sao?Trợ lý Trương ngớ người, tuy trong lòng rất thắc mắc nhưng cũng biết điều không hỏi ra miệng, chỉ cung kính đáp lời.Không lâu sau đó, bác sĩ đã có mặt.Phó Kình Hiên chỉ người phụ nữ đang ngồi trên sofa: “Khám chân cho cô ta.”“Vâng.” Bác sĩ gật đầu, đi về phía Bạch Dương.Bạch Dương cũng không muốn trở thành người què nên im lặng giơ chân ra.Bác sĩ khám xong, mở hòm thuốc ra.Phó Kình Hiên đứng bên cạnh hỏi: “Cô ta thế nào?”“Cô Bạch không sao.Chỉ là dây chằng đã sắp lành rồi nay lại bị thương nữa, phải dưỡng lại.” Bác sĩ tìm thuốc làm tan máu bầm ra trả lời.Nghiêm trọng như vậy?Phó Kình Hiên nhíu chặt mày.Vẻ mặt Bạch Dương cũng không thoải mái gì.Vốn là qua hai ngày nữa cô có thể đi lại mà không cần dùng gậy chống.Bây giờ thì tốt rồi, phải dùng gậy chống thêm một thời gian nữa, chuyện gì đây không biết!Bạch Dương tức giận c*n m** d***, ngực phập phồng không thôi.Các bạn chọn truyen1.one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!Bác sĩ bôi thuốc cho cô xong thì rời khỏi.Bạch Dương day trán, hơi mệt mỏi nói: “Được rồi tổng giám đốc Phó, anh cũng về đi.Tôi tin rằng anh cũng nhìn ra, mỗi lần anh xuất hiện trước mặt tôi đều mang tới phiền phức cho tôi, thế nên sau này anh đừng đến tìm tôi nữa.”Phó Kình Hiên nhíu mày, anh đang định nói gì thì điện thoại reo lên, Cố Tử Yên gọi tới.Không biết vì sao, anh bỗng nhiên không muốn nghe, nhất là khi đang ở trước mặt Bạch Dương.Nhưng sau cùng anh vẫn nghe.Anh biết, Cố Tử Yên không có cảm giác an toàn.Nếu anh không nghe, cô ta sẽ gọi liên tục, đến khi anh nghe mới thôi.“Alo, Tử Yên.” Lúc Phó Kình Hiên gọi tên Cố Tử Yên, khóe mắt lại liếc nhìn Bạch Dương.Vô hình chung, anh muốn thấy phản ứng của cô..
Cô vừa nói vừa đỏ hồng vành mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy tủi thân.
Nếu không gặp phải anh, cô sẽ không gặp phải chuyện gì hết.
Nhưng mỗi lần gặp anh, cô đều sẽ gặp phải vài chuyện bất ngờ, đúng là tức chết cô mà.
Phó Kình Hiên thấy cô sắp khóc tới nơi thì trong lòng căng thẳng khó hiểu, nhưng trên mặt lại không để lộ ra mảy may: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.
”
Anh nói xong thì cúi người ôm ngang cô lên.
Bạch Dương trợn to mắt, vô thức vươn tay choàng lên cổ anh.
Nhưng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể truyền tới qua lòng bàn tay, cô lại vội vã buông ra.
“Thả tôi xuống!” Bạch Dương lạnh lùng nói.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.
vn nhé!
Phó Kình Hiên coi như không nghe thấy gì, hai ba bước đã ôm cô vào phòng khách.
Anh để cô ngồi trên sofa, sau đó lấy điện thoại ra gọi: “Gọi một bác sĩ tới Vịnh Tiên Thủy.
”
Vịnh Tiên Thủy?
Đó không phải địa chỉ nhà cô Bạch sao?
Trợ lý Trương ngớ người, tuy trong lòng rất thắc mắc nhưng cũng biết điều không hỏi ra miệng, chỉ cung kính đáp lời.
Không lâu sau đó, bác sĩ đã có mặt.
Phó Kình Hiên chỉ người phụ nữ đang ngồi trên sofa: “Khám chân cho cô ta.
”
“Vâng.
” Bác sĩ gật đầu, đi về phía Bạch Dương.
Bạch Dương cũng không muốn trở thành người què nên im lặng giơ chân ra.
Bác sĩ khám xong, mở hòm thuốc ra.
Phó Kình Hiên đứng bên cạnh hỏi: “Cô ta thế nào?”
“Cô Bạch không sao.
Chỉ là dây chằng đã sắp lành rồi nay lại bị thương nữa, phải dưỡng lại.
” Bác sĩ tìm thuốc làm tan máu bầm ra trả lời.
Nghiêm trọng như vậy?
Phó Kình Hiên nhíu chặt mày.
Vẻ mặt Bạch Dương cũng không thoải mái gì.
Vốn là qua hai ngày nữa cô có thể đi lại mà không cần dùng gậy chống.
Bây giờ thì tốt rồi, phải dùng gậy chống thêm một thời gian nữa, chuyện gì đây không biết!
Bạch Dương tức giận c*n m** d***, ngực phập phồng không thôi.
Các bạn chọn truyen1.
one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Bác sĩ bôi thuốc cho cô xong thì rời khỏi.
Bạch Dương day trán, hơi mệt mỏi nói: “Được rồi tổng giám đốc Phó, anh cũng về đi.
Tôi tin rằng anh cũng nhìn ra, mỗi lần anh xuất hiện trước mặt tôi đều mang tới phiền phức cho tôi, thế nên sau này anh đừng đến tìm tôi nữa.
”
Phó Kình Hiên nhíu mày, anh đang định nói gì thì điện thoại reo lên, Cố Tử Yên gọi tới.
Không biết vì sao, anh bỗng nhiên không muốn nghe, nhất là khi đang ở trước mặt Bạch Dương.
Nhưng sau cùng anh vẫn nghe.
Anh biết, Cố Tử Yên không có cảm giác an toàn.
Nếu anh không nghe, cô ta sẽ gọi liên tục, đến khi anh nghe mới thôi.
“Alo, Tử Yên.
” Lúc Phó Kình Hiên gọi tên Cố Tử Yên, khóe mắt lại liếc nhìn Bạch Dương.
Vô hình chung, anh muốn thấy phản ứng của cô.
.
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… Cô vừa nói vừa đỏ hồng vành mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy tủi thân.Nếu không gặp phải anh, cô sẽ không gặp phải chuyện gì hết.Nhưng mỗi lần gặp anh, cô đều sẽ gặp phải vài chuyện bất ngờ, đúng là tức chết cô mà.Phó Kình Hiên thấy cô sắp khóc tới nơi thì trong lòng căng thẳng khó hiểu, nhưng trên mặt lại không để lộ ra mảy may: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”Anh nói xong thì cúi người ôm ngang cô lên.Bạch Dương trợn to mắt, vô thức vươn tay choàng lên cổ anh.Nhưng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể truyền tới qua lòng bàn tay, cô lại vội vã buông ra.“Thả tôi xuống!” Bạch Dương lạnh lùng nói.Đọc tiếp tại TАмliπh247.vn nhé!Phó Kình Hiên coi như không nghe thấy gì, hai ba bước đã ôm cô vào phòng khách.Anh để cô ngồi trên sofa, sau đó lấy điện thoại ra gọi: “Gọi một bác sĩ tới Vịnh Tiên Thủy.”Vịnh Tiên Thủy?Đó không phải địa chỉ nhà cô Bạch sao?Trợ lý Trương ngớ người, tuy trong lòng rất thắc mắc nhưng cũng biết điều không hỏi ra miệng, chỉ cung kính đáp lời.Không lâu sau đó, bác sĩ đã có mặt.Phó Kình Hiên chỉ người phụ nữ đang ngồi trên sofa: “Khám chân cho cô ta.”“Vâng.” Bác sĩ gật đầu, đi về phía Bạch Dương.Bạch Dương cũng không muốn trở thành người què nên im lặng giơ chân ra.Bác sĩ khám xong, mở hòm thuốc ra.Phó Kình Hiên đứng bên cạnh hỏi: “Cô ta thế nào?”“Cô Bạch không sao.Chỉ là dây chằng đã sắp lành rồi nay lại bị thương nữa, phải dưỡng lại.” Bác sĩ tìm thuốc làm tan máu bầm ra trả lời.Nghiêm trọng như vậy?Phó Kình Hiên nhíu chặt mày.Vẻ mặt Bạch Dương cũng không thoải mái gì.Vốn là qua hai ngày nữa cô có thể đi lại mà không cần dùng gậy chống.Bây giờ thì tốt rồi, phải dùng gậy chống thêm một thời gian nữa, chuyện gì đây không biết!Bạch Dương tức giận c*n m** d***, ngực phập phồng không thôi.Các bạn chọn truyen1.one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!Bác sĩ bôi thuốc cho cô xong thì rời khỏi.Bạch Dương day trán, hơi mệt mỏi nói: “Được rồi tổng giám đốc Phó, anh cũng về đi.Tôi tin rằng anh cũng nhìn ra, mỗi lần anh xuất hiện trước mặt tôi đều mang tới phiền phức cho tôi, thế nên sau này anh đừng đến tìm tôi nữa.”Phó Kình Hiên nhíu mày, anh đang định nói gì thì điện thoại reo lên, Cố Tử Yên gọi tới.Không biết vì sao, anh bỗng nhiên không muốn nghe, nhất là khi đang ở trước mặt Bạch Dương.Nhưng sau cùng anh vẫn nghe.Anh biết, Cố Tử Yên không có cảm giác an toàn.Nếu anh không nghe, cô ta sẽ gọi liên tục, đến khi anh nghe mới thôi.“Alo, Tử Yên.” Lúc Phó Kình Hiên gọi tên Cố Tử Yên, khóe mắt lại liếc nhìn Bạch Dương.Vô hình chung, anh muốn thấy phản ứng của cô..