Hải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong…
Chương 260: Chương 260
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… Bạch Dương dừng bước, quay đầu lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô Cố có chuyện gì à?”“Chúng ta nói chuyện đi.” Cố Tử Yên cười nói.Bạch Dương nhướng mày: “Nói chuyện?”“Đúng thế.”Bạch Dương cười: “Đừng trách tôi nói thẳng, tôi không nghĩ chúng ta có gì để nói cả”“Không, chúng ta có rất nhiều chuyện để nói.” Cố Tử Yên nhìn thoáng qua bụng Bạch Dương, nhẹ nhàng nói.Hơn một tháng trước, Mạnh San từng chụp ảnh Bạch Dương và Kình Hiên cùng tiến vào một căn phòng, rất lâu vẫn chưa ra ngoài, cô ta biết dưới tình huống cô nam quả nữ, không thể nào không có chuyện gì diễn ra được, mà khi nãy Bạch Dương ngửi cháo gà thấy buồn nôn, cho nên cô ta mới nghi ngờ là Bạch Dương có thai.Mà thời gian mang thai càng dài, phản ứng cơ thể sẽ càng mãnh liệt, chắc chắn Bạch Dương sẽ nghĩ mình bị bệnh sau đó đến bệnh viện khám.Nói không chừng đợi Bạch Dương biết mình có thai rồi sẽ mang đứa con hoang trong bụng đến tìm Kình Hiên, bắt Kình Hiên chịu trách nhiệm.Nghĩ vậy, Cố Tử Yên không nhịn được siết chặt hai tay.Tóm lại, cô ta tuyệt đối không thể để Bạch Dương có cơ hội làm như vậy.Phó Kình Hiên là một người đàn ông rất có trách nhiệm, nếu Bạch Dương thật sự mang thai, nói không chừng sẽ thật sự vì đứa con hoang trong bụng Bạch Dương mà tái hôn với cô, vậy chẳng phải kế hoạch biết bao nhiêu năm của cô ta sẽ trở thành trò cười sao!Sắc mặt Cố Tử Yên dần vặn vẹo, trong mắt tràn đầy ác ý.Bạch Dương híp mắt, trong lòng biết rõ đối phương không có ý tốt.“Được, vậy chúng ta nói chuyện đi.” Bạch Dương rũ mắt xuống: “Tôi cũng muốn biết rốt cuộc cô muốn nói chuyện gì với tôi.”“Nếu cô đồng ý thì đi với tôi.” Cố Tử Yên nở nụ cười giả tạo.Ánh mắt Bạch Dương thoáng trở nên u ám: “Không nói ở đây được à?”.truyện kiếm hiệp hay“Nơi này người đến người đi, không tiện.”“Được, vậy cô dẫn đường đi.” Bạch Dương mỉm cười ra hiệu mời.Cố Tử Yên thầm hừ lạnh.Cười đi.Để xem lát nữa cô còn cười nổi không!Cố Tử Yên cong môi, xoay người đi trước.Bạch Dương nhìn bóng lưng của cô ta, vẻ mặt dần trở nên bình tĩnh, cong môi lấy điện thoại ra gọi cho Phó Kình Hiên.Dù không biết Cố Tử Yên bị cái gì k*ch th*ch, sao đột nhiên lại vội vã tỏ thái độ ác ý với cô như thế, thậm chí còn đặc biệt dẫn cô đến một nơi, rõ ràng là muốn ra tay với cô, nếu đã thế thì sao cô có thể không đáp trả được.Cô sẽ để Phó Kình Hiên nghe xem rốt cuộc Cố Tử Yên ác độc đến mức nào, cô không tin Phó Kình Hiên nghe xong mà không sinh ra khúc mắc với Cố Tử Yên, nói không chừng còn sẽ chia tay với Cố Tử Yên nữa, nếu thật sự như thế thì cũng là Cố Tử Yên tự làm tự chịu.Điện thoại nhanh chóng có người nghe máy, giọng nói trầm khàn dễ nghe của Phó Kình Hiên vang lên: “Chuyện gì?”Bạch Dương nhìn màn hình điện thoại, không trả lời mà bước nhanh đuổi theo Cố Tử Yên.Cố Tử Yên dẫn cô ta đi tới đầu cầu thang..
Bạch Dương dừng bước, quay đầu lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô Cố có chuyện gì à?”
“Chúng ta nói chuyện đi.” Cố Tử Yên cười nói.
Bạch Dương nhướng mày: “Nói chuyện?”
“Đúng thế.”
Bạch Dương cười: “Đừng trách tôi nói thẳng, tôi không nghĩ chúng ta có gì để nói cả”
“Không, chúng ta có rất nhiều chuyện để nói.” Cố Tử Yên nhìn thoáng qua bụng Bạch Dương, nhẹ nhàng nói.
Hơn một tháng trước, Mạnh San từng chụp ảnh Bạch Dương và Kình Hiên cùng tiến vào một căn phòng, rất lâu vẫn chưa ra ngoài, cô ta biết dưới tình huống cô nam quả nữ, không thể nào không có chuyện gì diễn ra được, mà khi nãy Bạch Dương ngửi cháo gà thấy buồn nôn, cho nên cô ta mới nghi ngờ là Bạch Dương có thai.
Mà thời gian mang thai càng dài, phản ứng cơ thể sẽ càng mãnh liệt, chắc chắn Bạch Dương sẽ nghĩ mình bị bệnh sau đó đến bệnh viện khám.
Nói không chừng đợi Bạch Dương biết mình có thai rồi sẽ mang đứa con hoang trong bụng đến tìm Kình Hiên, bắt Kình Hiên chịu trách nhiệm.
Nghĩ vậy, Cố Tử Yên không nhịn được siết chặt hai tay.
Tóm lại, cô ta tuyệt đối không thể để Bạch Dương có cơ hội làm như vậy.
Phó Kình Hiên là một người đàn ông rất có trách nhiệm, nếu Bạch Dương thật sự mang thai, nói không chừng sẽ thật sự vì đứa con hoang trong bụng Bạch Dương mà tái hôn với cô, vậy chẳng phải kế hoạch biết bao nhiêu năm của cô ta sẽ trở thành trò cười sao!
Sắc mặt Cố Tử Yên dần vặn vẹo, trong mắt tràn đầy ác ý.
Bạch Dương híp mắt, trong lòng biết rõ đối phương không có ý tốt.
“Được, vậy chúng ta nói chuyện đi.” Bạch Dương rũ mắt xuống: “Tôi cũng muốn biết rốt cuộc cô muốn nói chuyện gì với tôi.”
“Nếu cô đồng ý thì đi với tôi.” Cố Tử Yên nở nụ cười giả tạo.
Ánh mắt Bạch Dương thoáng trở nên u ám: “Không nói ở đây được à?”.
truyện kiếm hiệp hay
“Nơi này người đến người đi, không tiện.”
“Được, vậy cô dẫn đường đi.” Bạch Dương mỉm cười ra hiệu mời.
Cố Tử Yên thầm hừ lạnh.
Cười đi.
Để xem lát nữa cô còn cười nổi không!
Cố Tử Yên cong môi, xoay người đi trước.
Bạch Dương nhìn bóng lưng của cô ta, vẻ mặt dần trở nên bình tĩnh, cong môi lấy điện thoại ra gọi cho Phó Kình Hiên.
Dù không biết Cố Tử Yên bị cái gì k*ch th*ch, sao đột nhiên lại vội vã tỏ thái độ ác ý với cô như thế, thậm chí còn đặc biệt dẫn cô đến một nơi, rõ ràng là muốn ra tay với cô, nếu đã thế thì sao cô có thể không đáp trả được.
Cô sẽ để Phó Kình Hiên nghe xem rốt cuộc Cố Tử Yên ác độc đến mức nào, cô không tin Phó Kình Hiên nghe xong mà không sinh ra khúc mắc với Cố Tử Yên, nói không chừng còn sẽ chia tay với Cố Tử Yên nữa, nếu thật sự như thế thì cũng là Cố Tử Yên tự làm tự chịu.
Điện thoại nhanh chóng có người nghe máy, giọng nói trầm khàn dễ nghe của Phó Kình Hiên vang lên: “Chuyện gì?”
Bạch Dương nhìn màn hình điện thoại, không trả lời mà bước nhanh đuổi theo Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên dẫn cô ta đi tới đầu cầu thang..
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… Bạch Dương dừng bước, quay đầu lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô Cố có chuyện gì à?”“Chúng ta nói chuyện đi.” Cố Tử Yên cười nói.Bạch Dương nhướng mày: “Nói chuyện?”“Đúng thế.”Bạch Dương cười: “Đừng trách tôi nói thẳng, tôi không nghĩ chúng ta có gì để nói cả”“Không, chúng ta có rất nhiều chuyện để nói.” Cố Tử Yên nhìn thoáng qua bụng Bạch Dương, nhẹ nhàng nói.Hơn một tháng trước, Mạnh San từng chụp ảnh Bạch Dương và Kình Hiên cùng tiến vào một căn phòng, rất lâu vẫn chưa ra ngoài, cô ta biết dưới tình huống cô nam quả nữ, không thể nào không có chuyện gì diễn ra được, mà khi nãy Bạch Dương ngửi cháo gà thấy buồn nôn, cho nên cô ta mới nghi ngờ là Bạch Dương có thai.Mà thời gian mang thai càng dài, phản ứng cơ thể sẽ càng mãnh liệt, chắc chắn Bạch Dương sẽ nghĩ mình bị bệnh sau đó đến bệnh viện khám.Nói không chừng đợi Bạch Dương biết mình có thai rồi sẽ mang đứa con hoang trong bụng đến tìm Kình Hiên, bắt Kình Hiên chịu trách nhiệm.Nghĩ vậy, Cố Tử Yên không nhịn được siết chặt hai tay.Tóm lại, cô ta tuyệt đối không thể để Bạch Dương có cơ hội làm như vậy.Phó Kình Hiên là một người đàn ông rất có trách nhiệm, nếu Bạch Dương thật sự mang thai, nói không chừng sẽ thật sự vì đứa con hoang trong bụng Bạch Dương mà tái hôn với cô, vậy chẳng phải kế hoạch biết bao nhiêu năm của cô ta sẽ trở thành trò cười sao!Sắc mặt Cố Tử Yên dần vặn vẹo, trong mắt tràn đầy ác ý.Bạch Dương híp mắt, trong lòng biết rõ đối phương không có ý tốt.“Được, vậy chúng ta nói chuyện đi.” Bạch Dương rũ mắt xuống: “Tôi cũng muốn biết rốt cuộc cô muốn nói chuyện gì với tôi.”“Nếu cô đồng ý thì đi với tôi.” Cố Tử Yên nở nụ cười giả tạo.Ánh mắt Bạch Dương thoáng trở nên u ám: “Không nói ở đây được à?”.truyện kiếm hiệp hay“Nơi này người đến người đi, không tiện.”“Được, vậy cô dẫn đường đi.” Bạch Dương mỉm cười ra hiệu mời.Cố Tử Yên thầm hừ lạnh.Cười đi.Để xem lát nữa cô còn cười nổi không!Cố Tử Yên cong môi, xoay người đi trước.Bạch Dương nhìn bóng lưng của cô ta, vẻ mặt dần trở nên bình tĩnh, cong môi lấy điện thoại ra gọi cho Phó Kình Hiên.Dù không biết Cố Tử Yên bị cái gì k*ch th*ch, sao đột nhiên lại vội vã tỏ thái độ ác ý với cô như thế, thậm chí còn đặc biệt dẫn cô đến một nơi, rõ ràng là muốn ra tay với cô, nếu đã thế thì sao cô có thể không đáp trả được.Cô sẽ để Phó Kình Hiên nghe xem rốt cuộc Cố Tử Yên ác độc đến mức nào, cô không tin Phó Kình Hiên nghe xong mà không sinh ra khúc mắc với Cố Tử Yên, nói không chừng còn sẽ chia tay với Cố Tử Yên nữa, nếu thật sự như thế thì cũng là Cố Tử Yên tự làm tự chịu.Điện thoại nhanh chóng có người nghe máy, giọng nói trầm khàn dễ nghe của Phó Kình Hiên vang lên: “Chuyện gì?”Bạch Dương nhìn màn hình điện thoại, không trả lời mà bước nhanh đuổi theo Cố Tử Yên.Cố Tử Yên dẫn cô ta đi tới đầu cầu thang..