Hải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong…
Chương 276: Chương 276
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… Phó Kình Hiên nhìn bóng lưng Bạch Dương, không ngăn cản cô rời đi.Bởi vì anh biết, ngăn cản cũng vô ích, còn không bằng dùng những cách khác cứu Tử Yên.Phó Kình Hiên mắt sâu như núi, cũng xoay người rời đi.Bên kia, trong thang máy.Lục Khởi vẫn còn hùng hùng hổ hổ: “Phó Kình Hiên quá hồ đồ, không biết xấu hổ lời như vậy cũng nói được.”“Được rồi, em cũng không giận, anh còn tức cái gì!?” Bạch Dương nhìn dáng vẻ anh ấy tức giận, cười cười.Lục Khởi bĩu môi: “Bảo bối, em không giận thật à?”“Ừ, giận một lúc cũng được, giận quá lâu thì không đáng, dù sao cũng là người không quan trọng.” Bạch Dương nhàn nhạt trả lời.Lục Khởi hưng phấn chớp mắt: “Bảo bối nói đúng, bọn họ chính là người không quan trọng, thế nhưng...”“Cái gì!?” Bạch Dương đi ra khỏi thang máy.Lục Khởi đi sát bên cạnh cô: “Phó Kình Hiên lần này không làm em từ bỏ ý định, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, sợ sẽ làm gì đó.”Ánh mắt Bạch Dương tối lại: “Nếu quả thật là như vậy thì làm tới thôi, dù sao em chỉ có một mình, chân đất không sợ mang giày, chẳng có gì đáng lo.”Lục Khởi sợ hết hồn: “Bé yêu, đừng như vậy, em có chuyện gì thì anh làm thế nào?”Bạch Dương liếc anh: “Được rồi, em chỉ nói vậy thôi, anh còn tưởng thật.”Nhưng nếu như Phó Kình Hiên thật sự chọc tới cô.Cô cũng không phải là không thể kéo anh ta cùng nhau nhau chấm hết.Đang nói chuyện, đến phòng làm việc.Bạch Dương đẩy cửa đi vào, cầm điện thoại ra gọi báo cảnh sát.Cảnh sát vừa nghe cố ý giết người, lập tức xuất cảnh đi bắt người, sau đó Cố Tử Yên bị bắt ngay tại bệnh viện.Lúc bị bắt, Cố Tử Yên cả người như trong mơ, trong lòng vừa sợ vừa hoảng.Chuyện gì xảy ra, không phải Kình Hiên nói sẽ thuyết phục Bạch Dương không báo cảnh sát sao?Làm sao Bạch Dương vẫn báo cảnh sát?Sắc mặt Cố Tử Yên tái nhợt bị đưa về phòng thẩm vấn đồn cảnh sát.Người bên đồn cảnh sát thông báo cho Bạch Dương ngay.“Tôi biết rồi, cám ơn các người, tôi sẽ tới cung cấp chứng cứ ngay.” Bạch Dương mặt không cảm giác để điện thoại xuống, đứng dậy.“Bé cưng, anh đi cùng em.” Lục Khởi vội vàng buông cà phê trong tay xuống nói.Bạch Dương lắc đầu: “Không cần, anh ở lại Thiên Thịnh đi.”“Được rồi.” Lục Khởi hơi bất đắc dĩ đồng ý.“Đi trước đây.” Bạch Dương cầm túi trên bàn làm việc đi ra ngoài.Rất nhanh, cô lái xe đến đồn cảnh sát, ngừng xe ở bãi đỗ xe cạnh đồn cảnh sát, sau đó mở cửa xuống xe.Ngay khi cô vừa đi ra hai bước, đột nhiên sau lưng truyền tới một loạt tiếng nổ xe máy..
Phó Kình Hiên nhìn bóng lưng Bạch Dương, không ngăn cản cô rời đi.
Bởi vì anh biết, ngăn cản cũng vô ích, còn không bằng dùng những cách khác cứu Tử Yên.
Phó Kình Hiên mắt sâu như núi, cũng xoay người rời đi.
Bên kia, trong thang máy.
Lục Khởi vẫn còn hùng hùng hổ hổ: “Phó Kình Hiên quá hồ đồ, không biết xấu hổ lời như vậy cũng nói được.”
“Được rồi, em cũng không giận, anh còn tức cái gì!?” Bạch Dương nhìn dáng vẻ anh ấy tức giận, cười cười.
Lục Khởi bĩu môi: “Bảo bối, em không giận thật à?”
“Ừ, giận một lúc cũng được, giận quá lâu thì không đáng, dù sao cũng là người không quan trọng.” Bạch Dương nhàn nhạt trả lời.
Lục Khởi hưng phấn chớp mắt: “Bảo bối nói đúng, bọn họ chính là người không quan trọng, thế nhưng...”
“Cái gì!?” Bạch Dương đi ra khỏi thang máy.
Lục Khởi đi sát bên cạnh cô: “Phó Kình Hiên lần này không làm em từ bỏ ý định, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, sợ sẽ làm gì đó.”
Ánh mắt Bạch Dương tối lại: “Nếu quả thật là như vậy thì làm tới thôi, dù sao em chỉ có một mình, chân đất không sợ mang giày, chẳng có gì đáng lo.”
Lục Khởi sợ hết hồn: “Bé yêu, đừng như vậy, em có chuyện gì thì anh làm thế nào?”
Bạch Dương liếc anh: “Được rồi, em chỉ nói vậy thôi, anh còn tưởng thật.”
Nhưng nếu như Phó Kình Hiên thật sự chọc tới cô.
Cô cũng không phải là không thể kéo anh ta cùng nhau nhau chấm hết.
Đang nói chuyện, đến phòng làm việc.
Bạch Dương đẩy cửa đi vào, cầm điện thoại ra gọi báo cảnh sát.
Cảnh sát vừa nghe cố ý giết người, lập tức xuất cảnh đi bắt người, sau đó Cố Tử Yên bị bắt ngay tại bệnh viện.
Lúc bị bắt, Cố Tử Yên cả người như trong mơ, trong lòng vừa sợ vừa hoảng.
Chuyện gì xảy ra, không phải Kình Hiên nói sẽ thuyết phục Bạch Dương không báo cảnh sát sao?
Làm sao Bạch Dương vẫn báo cảnh sát?
Sắc mặt Cố Tử Yên tái nhợt bị đưa về phòng thẩm vấn đồn cảnh sát.
Người bên đồn cảnh sát thông báo cho Bạch Dương ngay.
“Tôi biết rồi, cám ơn các người, tôi sẽ tới cung cấp chứng cứ ngay.” Bạch Dương mặt không cảm giác để điện thoại xuống, đứng dậy.
“Bé cưng, anh đi cùng em.” Lục Khởi vội vàng buông cà phê trong tay xuống nói.
Bạch Dương lắc đầu: “Không cần, anh ở lại Thiên Thịnh đi.”
“Được rồi.” Lục Khởi hơi bất đắc dĩ đồng ý.
“Đi trước đây.” Bạch Dương cầm túi trên bàn làm việc đi ra ngoài.
Rất nhanh, cô lái xe đến đồn cảnh sát, ngừng xe ở bãi đỗ xe cạnh đồn cảnh sát, sau đó mở cửa xuống xe.
Ngay khi cô vừa đi ra hai bước, đột nhiên sau lưng truyền tới một loạt tiếng nổ xe máy..
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… Phó Kình Hiên nhìn bóng lưng Bạch Dương, không ngăn cản cô rời đi.Bởi vì anh biết, ngăn cản cũng vô ích, còn không bằng dùng những cách khác cứu Tử Yên.Phó Kình Hiên mắt sâu như núi, cũng xoay người rời đi.Bên kia, trong thang máy.Lục Khởi vẫn còn hùng hùng hổ hổ: “Phó Kình Hiên quá hồ đồ, không biết xấu hổ lời như vậy cũng nói được.”“Được rồi, em cũng không giận, anh còn tức cái gì!?” Bạch Dương nhìn dáng vẻ anh ấy tức giận, cười cười.Lục Khởi bĩu môi: “Bảo bối, em không giận thật à?”“Ừ, giận một lúc cũng được, giận quá lâu thì không đáng, dù sao cũng là người không quan trọng.” Bạch Dương nhàn nhạt trả lời.Lục Khởi hưng phấn chớp mắt: “Bảo bối nói đúng, bọn họ chính là người không quan trọng, thế nhưng...”“Cái gì!?” Bạch Dương đi ra khỏi thang máy.Lục Khởi đi sát bên cạnh cô: “Phó Kình Hiên lần này không làm em từ bỏ ý định, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, sợ sẽ làm gì đó.”Ánh mắt Bạch Dương tối lại: “Nếu quả thật là như vậy thì làm tới thôi, dù sao em chỉ có một mình, chân đất không sợ mang giày, chẳng có gì đáng lo.”Lục Khởi sợ hết hồn: “Bé yêu, đừng như vậy, em có chuyện gì thì anh làm thế nào?”Bạch Dương liếc anh: “Được rồi, em chỉ nói vậy thôi, anh còn tưởng thật.”Nhưng nếu như Phó Kình Hiên thật sự chọc tới cô.Cô cũng không phải là không thể kéo anh ta cùng nhau nhau chấm hết.Đang nói chuyện, đến phòng làm việc.Bạch Dương đẩy cửa đi vào, cầm điện thoại ra gọi báo cảnh sát.Cảnh sát vừa nghe cố ý giết người, lập tức xuất cảnh đi bắt người, sau đó Cố Tử Yên bị bắt ngay tại bệnh viện.Lúc bị bắt, Cố Tử Yên cả người như trong mơ, trong lòng vừa sợ vừa hoảng.Chuyện gì xảy ra, không phải Kình Hiên nói sẽ thuyết phục Bạch Dương không báo cảnh sát sao?Làm sao Bạch Dương vẫn báo cảnh sát?Sắc mặt Cố Tử Yên tái nhợt bị đưa về phòng thẩm vấn đồn cảnh sát.Người bên đồn cảnh sát thông báo cho Bạch Dương ngay.“Tôi biết rồi, cám ơn các người, tôi sẽ tới cung cấp chứng cứ ngay.” Bạch Dương mặt không cảm giác để điện thoại xuống, đứng dậy.“Bé cưng, anh đi cùng em.” Lục Khởi vội vàng buông cà phê trong tay xuống nói.Bạch Dương lắc đầu: “Không cần, anh ở lại Thiên Thịnh đi.”“Được rồi.” Lục Khởi hơi bất đắc dĩ đồng ý.“Đi trước đây.” Bạch Dương cầm túi trên bàn làm việc đi ra ngoài.Rất nhanh, cô lái xe đến đồn cảnh sát, ngừng xe ở bãi đỗ xe cạnh đồn cảnh sát, sau đó mở cửa xuống xe.Ngay khi cô vừa đi ra hai bước, đột nhiên sau lưng truyền tới một loạt tiếng nổ xe máy..