Hải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong…
Chương 325: Chương 325
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… “Kình Hiên, em cũng đi rửa tay.” Lúc này, Cố Tử Yên bỗng nhiên nói với Phó Kình Hiên.Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương đang quỳ bên suối, không lập tức đồng ý: “Lát nữa hẵng đi, đợi Bạch Dương rửa xong đã.”Bây giờ anh hoàn toàn không yên tâm để Cố Tử Yên và Bạch Dương một mình ở với nhau.Không phải không yên tâm Bạch Dương, mà là không yên tâm Tử Yên, ai cũng không biết nhân cách thứ hai của Tử Yên, sẽ xuất hiện lúc nào.“Nhưng tay em toàn là mồ hôi, không thoải mái chút nào.” Cố Tử Yên xòe tay cho Phó Kình Hiên xem.Phó Kình Hiên nhìn lòng bàn tay cô ta ướt đẫm, vẫn không đồng ý: “Đợi thêm chút nữa đi.”“Được thôi.” Ánh mắt Cố Tử Yên chán chường, cúi thấp đầu, hơi thất vọng.Nếu là trước đây, nhìn thấy cô ta như vậy, Phó Kình Hiên đã mềm lòng rồi.Nhưng lúc này, nội tâm của anh lại không chút xúc động, anh thậm chí cảm thấy nhất cử nhất động của cô ta, hình như ảnh hưởng đến anh không lớn như ngày trước, ngược lại là Bạch Dương… Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên nhìn bóng lưng của Bạch Dương, ánh mắt sâu xa.“Anh, anh qua đây chút đi.” Ở nơi xa, Phó Kình Duy vẫy tay với Phó Kình Hiên.“Anh qua đó xem thử.” Phó Kình Hiên nói với Cố Tử Yên.Cố Tử Yên gật đầu: “Anh đi đi.”Phó Kình Hiên ừm một tiếng, nhấc chân đi về phía Phó Kình Duy: “Gọi anh qua đây làm gì?”“Em có lời muốn nói với anh.” Phó Kình Duy thần bí cười hề hề.Cố Tử Yên nhìn hai anh em đang nói chuyện, không rõ có phải Phó Kình Duy lại đang nói xấu cô ta với Phó Kình Hiên không.Nhưng cho dù có phải hay không, cô ta cũng chẳng quan tâm.Nói xấu mà thôi, cô ta có cách khiến Kình Hiên không tin.Khẽ cong môi, Cố Tử Yên thu hồi ánh mắt, đi về phía khe suối.Bạch Dương đã rửa xong mặt rồi, đang ngồi bên bờ suối lấy gương ra trang điểm lại.Cố Tử Yên đi qua đó, ngồi xuống bên cạnh, cách cô tầm ba, bốn mét.Cố Tử Yên vừa cho tay vào dòng nước suối mát lạnh, vừa quay đầu cười chào hỏi với Bạch Dương: “Cô Bạch.”Bạch Dương liếc mắt nhìn cô ta, không trả lời, gập gương cho vào ngăn túi bên cạnh, chuẩn bị rửa tay rời khỏi.Cố Tử Yên nhìn thấy động tác của Bạch Dương, cũng không ngăn cản.Dù sao cô ta thật sự chỉ đến rửa tay thôi, không định làm gì Bạch Dương.Đầu tiên nơi này không có gì che đậy, một khi có động tĩnh, thì hội Kình Hiên sẽ phát hiện ra ngay.Nếu như cô ta ra tay với Bạch Dương ở đây, đó là tự tìm đường chết, mất nhiều hơn được.Bạch Dương rửa tay xong, sau khi dùng khăn lau khô thì đứng dậy, lấy túi định đi.Khóe mắt Cố Tử Yên nhìn qua, bỗng nhiên thấy trên cành cây phía sau Bạch Dương, có một con rắn màu đen đang trườn.Con rắn đó đã ngóc đầu lên, đang thè lưỡi ra, dùng đôi mắt rắn sắc lạnh nhìn chằm chằm Bạch Dương, tư thế sẵn sàng cắn bất cứ lúc nào..
“Kình Hiên, em cũng đi rửa tay.” Lúc này, Cố Tử Yên bỗng nhiên nói với Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương đang quỳ bên suối, không lập tức đồng ý: “Lát nữa hẵng đi, đợi Bạch Dương rửa xong đã.”
Bây giờ anh hoàn toàn không yên tâm để Cố Tử Yên và Bạch Dương một mình ở với nhau.
Không phải không yên tâm Bạch Dương, mà là không yên tâm Tử Yên, ai cũng không biết nhân cách thứ hai của Tử Yên, sẽ xuất hiện lúc nào.
“Nhưng tay em toàn là mồ hôi, không thoải mái chút nào.” Cố Tử Yên xòe tay cho Phó Kình Hiên xem.
Phó Kình Hiên nhìn lòng bàn tay cô ta ướt đẫm, vẫn không đồng ý: “Đợi thêm chút nữa đi.”
“Được thôi.” Ánh mắt Cố Tử Yên chán chường, cúi thấp đầu, hơi thất vọng.
Nếu là trước đây, nhìn thấy cô ta như vậy, Phó Kình Hiên đã mềm lòng rồi.
Nhưng lúc này, nội tâm của anh lại không chút xúc động, anh thậm chí cảm thấy nhất cử nhất động của cô ta, hình như ảnh hưởng đến anh không lớn như ngày trước, ngược lại là Bạch Dương… Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên nhìn bóng lưng của Bạch Dương, ánh mắt sâu xa.
“Anh, anh qua đây chút đi.” Ở nơi xa, Phó Kình Duy vẫy tay với Phó Kình Hiên.
“Anh qua đó xem thử.” Phó Kình Hiên nói với Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên gật đầu: “Anh đi đi.”
Phó Kình Hiên ừm một tiếng, nhấc chân đi về phía Phó Kình Duy: “Gọi anh qua đây làm gì?”
“Em có lời muốn nói với anh.” Phó Kình Duy thần bí cười hề hề.
Cố Tử Yên nhìn hai anh em đang nói chuyện, không rõ có phải Phó Kình Duy lại đang nói xấu cô ta với Phó Kình Hiên không.
Nhưng cho dù có phải hay không, cô ta cũng chẳng quan tâm.
Nói xấu mà thôi, cô ta có cách khiến Kình Hiên không tin.
Khẽ cong môi, Cố Tử Yên thu hồi ánh mắt, đi về phía khe suối.
Bạch Dương đã rửa xong mặt rồi, đang ngồi bên bờ suối lấy gương ra trang điểm lại.
Cố Tử Yên đi qua đó, ngồi xuống bên cạnh, cách cô tầm ba, bốn mét.
Cố Tử Yên vừa cho tay vào dòng nước suối mát lạnh, vừa quay đầu cười chào hỏi với Bạch Dương: “Cô Bạch.”
Bạch Dương liếc mắt nhìn cô ta, không trả lời, gập gương cho vào ngăn túi bên cạnh, chuẩn bị rửa tay rời khỏi.
Cố Tử Yên nhìn thấy động tác của Bạch Dương, cũng không ngăn cản.
Dù sao cô ta thật sự chỉ đến rửa tay thôi, không định làm gì Bạch Dương.
Đầu tiên nơi này không có gì che đậy, một khi có động tĩnh, thì hội Kình Hiên sẽ phát hiện ra ngay.
Nếu như cô ta ra tay với Bạch Dương ở đây, đó là tự tìm đường chết, mất nhiều hơn được.
Bạch Dương rửa tay xong, sau khi dùng khăn lau khô thì đứng dậy, lấy túi định đi.
Khóe mắt Cố Tử Yên nhìn qua, bỗng nhiên thấy trên cành cây phía sau Bạch Dương, có một con rắn màu đen đang trườn.
Con rắn đó đã ngóc đầu lên, đang thè lưỡi ra, dùng đôi mắt rắn sắc lạnh nhìn chằm chằm Bạch Dương, tư thế sẵn sàng cắn bất cứ lúc nào..
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… “Kình Hiên, em cũng đi rửa tay.” Lúc này, Cố Tử Yên bỗng nhiên nói với Phó Kình Hiên.Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương đang quỳ bên suối, không lập tức đồng ý: “Lát nữa hẵng đi, đợi Bạch Dương rửa xong đã.”Bây giờ anh hoàn toàn không yên tâm để Cố Tử Yên và Bạch Dương một mình ở với nhau.Không phải không yên tâm Bạch Dương, mà là không yên tâm Tử Yên, ai cũng không biết nhân cách thứ hai của Tử Yên, sẽ xuất hiện lúc nào.“Nhưng tay em toàn là mồ hôi, không thoải mái chút nào.” Cố Tử Yên xòe tay cho Phó Kình Hiên xem.Phó Kình Hiên nhìn lòng bàn tay cô ta ướt đẫm, vẫn không đồng ý: “Đợi thêm chút nữa đi.”“Được thôi.” Ánh mắt Cố Tử Yên chán chường, cúi thấp đầu, hơi thất vọng.Nếu là trước đây, nhìn thấy cô ta như vậy, Phó Kình Hiên đã mềm lòng rồi.Nhưng lúc này, nội tâm của anh lại không chút xúc động, anh thậm chí cảm thấy nhất cử nhất động của cô ta, hình như ảnh hưởng đến anh không lớn như ngày trước, ngược lại là Bạch Dương… Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên nhìn bóng lưng của Bạch Dương, ánh mắt sâu xa.“Anh, anh qua đây chút đi.” Ở nơi xa, Phó Kình Duy vẫy tay với Phó Kình Hiên.“Anh qua đó xem thử.” Phó Kình Hiên nói với Cố Tử Yên.Cố Tử Yên gật đầu: “Anh đi đi.”Phó Kình Hiên ừm một tiếng, nhấc chân đi về phía Phó Kình Duy: “Gọi anh qua đây làm gì?”“Em có lời muốn nói với anh.” Phó Kình Duy thần bí cười hề hề.Cố Tử Yên nhìn hai anh em đang nói chuyện, không rõ có phải Phó Kình Duy lại đang nói xấu cô ta với Phó Kình Hiên không.Nhưng cho dù có phải hay không, cô ta cũng chẳng quan tâm.Nói xấu mà thôi, cô ta có cách khiến Kình Hiên không tin.Khẽ cong môi, Cố Tử Yên thu hồi ánh mắt, đi về phía khe suối.Bạch Dương đã rửa xong mặt rồi, đang ngồi bên bờ suối lấy gương ra trang điểm lại.Cố Tử Yên đi qua đó, ngồi xuống bên cạnh, cách cô tầm ba, bốn mét.Cố Tử Yên vừa cho tay vào dòng nước suối mát lạnh, vừa quay đầu cười chào hỏi với Bạch Dương: “Cô Bạch.”Bạch Dương liếc mắt nhìn cô ta, không trả lời, gập gương cho vào ngăn túi bên cạnh, chuẩn bị rửa tay rời khỏi.Cố Tử Yên nhìn thấy động tác của Bạch Dương, cũng không ngăn cản.Dù sao cô ta thật sự chỉ đến rửa tay thôi, không định làm gì Bạch Dương.Đầu tiên nơi này không có gì che đậy, một khi có động tĩnh, thì hội Kình Hiên sẽ phát hiện ra ngay.Nếu như cô ta ra tay với Bạch Dương ở đây, đó là tự tìm đường chết, mất nhiều hơn được.Bạch Dương rửa tay xong, sau khi dùng khăn lau khô thì đứng dậy, lấy túi định đi.Khóe mắt Cố Tử Yên nhìn qua, bỗng nhiên thấy trên cành cây phía sau Bạch Dương, có một con rắn màu đen đang trườn.Con rắn đó đã ngóc đầu lên, đang thè lưỡi ra, dùng đôi mắt rắn sắc lạnh nhìn chằm chằm Bạch Dương, tư thế sẵn sàng cắn bất cứ lúc nào..