Hải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong…
Chương 363
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… CHƯƠNG 363Phó Kình Hiên đang mơ màng ngủ, nghe được tiếng gọi thì lập tức tỉnh dậy.Anh ngồi dậy, khẽ day huyệt thái dương, sắc mặt hơi phức tạp.Anh vừa nằm mơ, không ngờ lại mơ thấy Bạch Dương và đứa bé trong bụng cô.Đứa trẻ kia đã sinh ra, là một bé trai, là con của anh.Anh rất vui mừng. Vào lúc anh chuẩn bị đặt tên cho đứa bé, đột nhiên nghe được giọng nói của Tử Yên.Cũng là mơ sao?Trong lúc Phó Kình Hiên không phân biệt được giọng nói của Cố Tử Yên là trong mơ hay ngoài đời thực, giọng nói của Cố Tử Yên lại vang lên: “Kình Hiên, anh mở cửa đi… hu hu hu…”Phó Kình Hiên nghe tiếng khóc của Cố Tử Yên, ánh mắt chợt nghiêm lại, xác định không phải là mơ.Anh vén chăn bước xuống giường, sau khi bật đèn lại đi về phía cửa.Cửa mở ra, Phó Kình Hiên thấy người phụ nữ ngoài cửa với đầu tóc rối bời, quần áo trên người cũng xộc xệch không chịu nổi, anh không khỏi ngẩn người, nhíu mày nói: “Tử Yên?”“Kình Hiên…” Cố Tử Yên ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng nhìn anh.Lúc này Phó Kình Hiên mới phát hiện ra trên mặt cô ta còn có vết thương, sắc mặt sa sầm xuống: “Chuyện gì xảy ra?”Cố Tử Yên nghe anh hỏi thăm, uất ức miệng mếu máo và càng khóc to hơn, lại muốn nhào vào trong lòng anh.Phó Kình Hiên thấy thế, bất giác lùi lại một bước, tránh cô ta.Cố Tử Yên vồ hụt, tiếng khóc chợt nghẹn lại, nhìn anh oán trách: “Kình Hiên, không ngờ anh lại tránh em?”“Khụ.” Phó Kình Hiên cũng biết phản ứng vừa rồi của mình đã làm cô ta thương tâm, che miệng khẽ ho một tiếng, giải thích: “Xin lỗi Tử Yên, em biết anh có bệnh sợ bẩn.”“Em biết, nhưng…”“Được rồi Tử Yên, em nói xem em bị làm sao trước đi?” Phó Kình Hiên ngắt lời cô ta.Cố Tử Yên c*n m** d***: “Em bị người chụp bao tải đánh.”Nghe được bị người ta chụp bao tải, phản ứng đầu tiên của Phó Kình Hiên là hơi buồn cười.Trên thực tế, anh cũng cười thật, mặc dù khóe miệng chỉ hơi cong lên nhưng Cố Tử Yên vẫn nhìn thấy được.“Kình Hiên!” Cố Tử Yên tức giận giậm chân: “Em bị người ta đánh, thế mà anh còn cười em.”“Xin lỗi.” Phó Kình Hiên lại ho khan vài tiếng, không cười nữa, trầm giọng hỏi: “Ai đánh?”Kỳ lạ là anh thấy Tử Yên bị đánh lại không mấy phẫn nộ.“Là đám người cô Bạch, bọn họ bảo em Kình Duy lừa em ra khỏi phòng, sau đó làm em choáng váng ngất đi, nhét em vào trong bao tải, đưa tới trường đua ngựa bên ngoài lại tay đấm chân đá với em. Kình Hiên, anh nhìn em đi, trên người em đều là vết thương.”Cố Tử Yên xắn tay áo lên, để lộ ra cho anh nhìn thấy những vết bầm tím lớn nhỏ trên đó: “Những vết này đều do bọn họ làm. Nước trên người em cũng do bọn họ hắt đấy. Kình Hiên, anh phải đòi lại công bằng cho em. Bọn họ thật quá đáng.”Phó Kình Hiên nhìn vết thương trên cánh tay Cố Tử Yên, vẫn không mấy phẫn nộ, chỉ hơi lạnh giọng nói: “Anh biết rồi, em về tắm đi, anh đi tìm Kình Duy.”
CHƯƠNG 363
Phó Kình Hiên đang mơ màng ngủ, nghe được tiếng gọi thì lập tức tỉnh dậy.
Anh ngồi dậy, khẽ day huyệt thái dương, sắc mặt hơi phức tạp.
Anh vừa nằm mơ, không ngờ lại mơ thấy Bạch Dương và đứa bé trong bụng cô.
Đứa trẻ kia đã sinh ra, là một bé trai, là con của anh.
Anh rất vui mừng. Vào lúc anh chuẩn bị đặt tên cho đứa bé, đột nhiên nghe được giọng nói của Tử Yên.
Cũng là mơ sao?
Trong lúc Phó Kình Hiên không phân biệt được giọng nói của Cố Tử Yên là trong mơ hay ngoài đời thực, giọng nói của Cố Tử Yên lại vang lên: “Kình Hiên, anh mở cửa đi… hu hu hu…”
Phó Kình Hiên nghe tiếng khóc của Cố Tử Yên, ánh mắt chợt nghiêm lại, xác định không phải là mơ.
Anh vén chăn bước xuống giường, sau khi bật đèn lại đi về phía cửa.
Cửa mở ra, Phó Kình Hiên thấy người phụ nữ ngoài cửa với đầu tóc rối bời, quần áo trên người cũng xộc xệch không chịu nổi, anh không khỏi ngẩn người, nhíu mày nói: “Tử Yên?”
“Kình Hiên…” Cố Tử Yên ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng nhìn anh.
Lúc này Phó Kình Hiên mới phát hiện ra trên mặt cô ta còn có vết thương, sắc mặt sa sầm xuống: “Chuyện gì xảy ra?”
Cố Tử Yên nghe anh hỏi thăm, uất ức miệng mếu máo và càng khóc to hơn, lại muốn nhào vào trong lòng anh.
Phó Kình Hiên thấy thế, bất giác lùi lại một bước, tránh cô ta.
Cố Tử Yên vồ hụt, tiếng khóc chợt nghẹn lại, nhìn anh oán trách: “Kình Hiên, không ngờ anh lại tránh em?”
“Khụ.” Phó Kình Hiên cũng biết phản ứng vừa rồi của mình đã làm cô ta thương tâm, che miệng khẽ ho một tiếng, giải thích: “Xin lỗi Tử Yên, em biết anh có bệnh sợ bẩn.”
“Em biết, nhưng…”
“Được rồi Tử Yên, em nói xem em bị làm sao trước đi?” Phó Kình Hiên ngắt lời cô ta.
Cố Tử Yên c*n m** d***: “Em bị người chụp bao tải đánh.”
Nghe được bị người ta chụp bao tải, phản ứng đầu tiên của Phó Kình Hiên là hơi buồn cười.
Trên thực tế, anh cũng cười thật, mặc dù khóe miệng chỉ hơi cong lên nhưng Cố Tử Yên vẫn nhìn thấy được.
“Kình Hiên!” Cố Tử Yên tức giận giậm chân: “Em bị người ta đánh, thế mà anh còn cười em.”
“Xin lỗi.” Phó Kình Hiên lại ho khan vài tiếng, không cười nữa, trầm giọng hỏi: “Ai đánh?”
Kỳ lạ là anh thấy Tử Yên bị đánh lại không mấy phẫn nộ.
“Là đám người cô Bạch, bọn họ bảo em Kình Duy lừa em ra khỏi phòng, sau đó làm em choáng váng ngất đi, nhét em vào trong bao tải, đưa tới trường đua ngựa bên ngoài lại tay đấm chân đá với em. Kình Hiên, anh nhìn em đi, trên người em đều là vết thương.”
Cố Tử Yên xắn tay áo lên, để lộ ra cho anh nhìn thấy những vết bầm tím lớn nhỏ trên đó: “Những vết này đều do bọn họ làm. Nước trên người em cũng do bọn họ hắt đấy. Kình Hiên, anh phải đòi lại công bằng cho em. Bọn họ thật quá đáng.”
Phó Kình Hiên nhìn vết thương trên cánh tay Cố Tử Yên, vẫn không mấy phẫn nộ, chỉ hơi lạnh giọng nói: “Anh biết rồi, em về tắm đi, anh đi tìm Kình Duy.”
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… CHƯƠNG 363Phó Kình Hiên đang mơ màng ngủ, nghe được tiếng gọi thì lập tức tỉnh dậy.Anh ngồi dậy, khẽ day huyệt thái dương, sắc mặt hơi phức tạp.Anh vừa nằm mơ, không ngờ lại mơ thấy Bạch Dương và đứa bé trong bụng cô.Đứa trẻ kia đã sinh ra, là một bé trai, là con của anh.Anh rất vui mừng. Vào lúc anh chuẩn bị đặt tên cho đứa bé, đột nhiên nghe được giọng nói của Tử Yên.Cũng là mơ sao?Trong lúc Phó Kình Hiên không phân biệt được giọng nói của Cố Tử Yên là trong mơ hay ngoài đời thực, giọng nói của Cố Tử Yên lại vang lên: “Kình Hiên, anh mở cửa đi… hu hu hu…”Phó Kình Hiên nghe tiếng khóc của Cố Tử Yên, ánh mắt chợt nghiêm lại, xác định không phải là mơ.Anh vén chăn bước xuống giường, sau khi bật đèn lại đi về phía cửa.Cửa mở ra, Phó Kình Hiên thấy người phụ nữ ngoài cửa với đầu tóc rối bời, quần áo trên người cũng xộc xệch không chịu nổi, anh không khỏi ngẩn người, nhíu mày nói: “Tử Yên?”“Kình Hiên…” Cố Tử Yên ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng nhìn anh.Lúc này Phó Kình Hiên mới phát hiện ra trên mặt cô ta còn có vết thương, sắc mặt sa sầm xuống: “Chuyện gì xảy ra?”Cố Tử Yên nghe anh hỏi thăm, uất ức miệng mếu máo và càng khóc to hơn, lại muốn nhào vào trong lòng anh.Phó Kình Hiên thấy thế, bất giác lùi lại một bước, tránh cô ta.Cố Tử Yên vồ hụt, tiếng khóc chợt nghẹn lại, nhìn anh oán trách: “Kình Hiên, không ngờ anh lại tránh em?”“Khụ.” Phó Kình Hiên cũng biết phản ứng vừa rồi của mình đã làm cô ta thương tâm, che miệng khẽ ho một tiếng, giải thích: “Xin lỗi Tử Yên, em biết anh có bệnh sợ bẩn.”“Em biết, nhưng…”“Được rồi Tử Yên, em nói xem em bị làm sao trước đi?” Phó Kình Hiên ngắt lời cô ta.Cố Tử Yên c*n m** d***: “Em bị người chụp bao tải đánh.”Nghe được bị người ta chụp bao tải, phản ứng đầu tiên của Phó Kình Hiên là hơi buồn cười.Trên thực tế, anh cũng cười thật, mặc dù khóe miệng chỉ hơi cong lên nhưng Cố Tử Yên vẫn nhìn thấy được.“Kình Hiên!” Cố Tử Yên tức giận giậm chân: “Em bị người ta đánh, thế mà anh còn cười em.”“Xin lỗi.” Phó Kình Hiên lại ho khan vài tiếng, không cười nữa, trầm giọng hỏi: “Ai đánh?”Kỳ lạ là anh thấy Tử Yên bị đánh lại không mấy phẫn nộ.“Là đám người cô Bạch, bọn họ bảo em Kình Duy lừa em ra khỏi phòng, sau đó làm em choáng váng ngất đi, nhét em vào trong bao tải, đưa tới trường đua ngựa bên ngoài lại tay đấm chân đá với em. Kình Hiên, anh nhìn em đi, trên người em đều là vết thương.”Cố Tử Yên xắn tay áo lên, để lộ ra cho anh nhìn thấy những vết bầm tím lớn nhỏ trên đó: “Những vết này đều do bọn họ làm. Nước trên người em cũng do bọn họ hắt đấy. Kình Hiên, anh phải đòi lại công bằng cho em. Bọn họ thật quá đáng.”Phó Kình Hiên nhìn vết thương trên cánh tay Cố Tử Yên, vẫn không mấy phẫn nộ, chỉ hơi lạnh giọng nói: “Anh biết rồi, em về tắm đi, anh đi tìm Kình Duy.”