Hải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong…
Chương 395
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… CHƯƠNG 395Vốn dĩ Bạch Dương không muốn, nhưng cô cảm thấy trong miệng chua chua nên vẫn nhận lấy.Cô súc miệng hai lượt trước, đến khi miệng không thấy chua nữa mới bắt đầu uống nước.Uống mấy ngụm nước rồi cô mới thấy thoải mái hơn, cơn cồn cào trong bụng dần giảm bớt, lúc này cả người mới thở phào nhẹ nhõm.“Tôi không sao, cảm ơn nước của anh nhé Tổng giám đốc Phó. Bao nhiêu tiền vậy, tôi trả lại anh.” Bạch Dương nói rồi lấy điện thoại ra.Phó Kình Hiên đen mặt: “Một chai nước thôi mà, không cần đâu.”“Đương nhiên là cần, tôi không thể tự dưng nhận lòng tốt của người khác.” Bạch Dương thấy anh không lấy điện thoại ra nên đã mở ví và lấy tiền mặt ra.“Đây là tiền nước và tiền đi xe đến.”Bạch Dương dúi tờ có mệnh giá lớn nhất vào trong tay Phó Kình Hiên.Phó Kình Hiên bỗng trở nên lạnh lùng: “Bạch Dương, cô muốn tính toán rõ ràng với tôi như thế sao?”Bạch Dương lạ lùng nhìn anh: “Tính toán rõ ràng không tốt sao? Hai chúng ta ấy, nói dễ nghe thì là vợ chồng trước, khó nghe thì là hai người chẳng có quan hệ gì cả.Nếu đã không có quan hệ gì thì tại sao lại không tính toán rõ ràng chút, chẳng ai nợ ai không tốt sao?”“..” Phó Kình Hiên siết chặt tay, đột nhiên không biết nói gì để phản bác.Đúng thế, hai người họ chính là hai người lạ không có quan hệ gì với nhau cả.Cô làm thế là đúng, nhưng anh lại thấy rất khó chịu.“Được rồi đó Tổng giám đốc Phó, tôi đi trước đây.” Bạch Dương không để ý anh đang nghĩ gì. Cô vặn chặt nắp chai, sau đó bước qua người anh và đi về phía trước để trở lại chỗ ban nãy mà tiếp tục gọi xe.Nhưng cô vừa mới đi được hai bước thì cơn choáng váng ập đến, cả người lung lay.Phó Kình Hiên sải bước đi tới kéo cô lại mới giúp cô không bị ngã: “Cô sao thế?”Anh nhíu mày, ánh mắt đầy căng thẳng.Bạch Dương nhìn thấy thì sửng sốt, cô tưởng mình nhìn nhầm.Nhưng cô chớp mắt hai lần thì vẫn thấy anh vẫn đang căng thẳng, trong lòng rất ngạc nhiên.Anh mà đang lo cho cô sao?Rốt cuộc là anh điên rồi hay thế giới này không bình thường vậy?“Tôi không sao.” Bạch Dương lắc đầu và rút tay về.Phó Kình Hiên nhìn sắc mặt tái nhợt của cô: “Ban nãy cô sắp ngất đến nơi mà còn nói không sao à?”“Tôi không sao thật mà, chỉ là bị hạ đường huyết thôi.” Bạch Dương lạnh nhạt nói.Lần trước khi kiểm tra xong và phát hiện có thai, bác sĩ đã nói là nồng độ đường †rong máu cô hơi thấp, dễ xuất hiện tình trạng hoa mắt chóng mặt.Đây là phản ứng mà đa số người có thai đều có, chẳng có gì lạ cả.“Thật sao?” Phó Kình Hiên vẫn thấy hơi lo lắng.Bạch Dương nói ừ: “Thật.”“Hạ đường huyết thì cần chú ý những gì?” Phó Kình Hiên lại hỏi.Bạch Dương chế nhạo: “Tổng giám đốc Phó à, tôi không phải cô Cố đâu. Anh quan †âm tôi như thế thì không ổn lắm nhỉ?”Phó Kình Hiên mím môi: “Chỉ là tôi không muốn bà nội buồn thôi. Cô mà có chuyện thì bà nội sẽ lo lắng.”
CHƯƠNG 395
Vốn dĩ Bạch Dương không muốn, nhưng cô cảm thấy trong miệng chua chua nên vẫn nhận lấy.
Cô súc miệng hai lượt trước, đến khi miệng không thấy chua nữa mới bắt đầu uống nước.
Uống mấy ngụm nước rồi cô mới thấy thoải mái hơn, cơn cồn cào trong bụng dần giảm bớt, lúc này cả người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi không sao, cảm ơn nước của anh nhé Tổng giám đốc Phó. Bao nhiêu tiền vậy, tôi trả lại anh.” Bạch Dương nói rồi lấy điện thoại ra.
Phó Kình Hiên đen mặt: “Một chai nước thôi mà, không cần đâu.”
“Đương nhiên là cần, tôi không thể tự dưng nhận lòng tốt của người khác.” Bạch Dương thấy anh không lấy điện thoại ra nên đã mở ví và lấy tiền mặt ra.
“Đây là tiền nước và tiền đi xe đến.”
Bạch Dương dúi tờ có mệnh giá lớn nhất vào trong tay Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên bỗng trở nên lạnh lùng: “Bạch Dương, cô muốn tính toán rõ ràng với tôi như thế sao?”
Bạch Dương lạ lùng nhìn anh: “Tính toán rõ ràng không tốt sao? Hai chúng ta ấy, nói dễ nghe thì là vợ chồng trước, khó nghe thì là hai người chẳng có quan hệ gì cả.
Nếu đã không có quan hệ gì thì tại sao lại không tính toán rõ ràng chút, chẳng ai nợ ai không tốt sao?”
“..” Phó Kình Hiên siết chặt tay, đột nhiên không biết nói gì để phản bác.
Đúng thế, hai người họ chính là hai người lạ không có quan hệ gì với nhau cả.
Cô làm thế là đúng, nhưng anh lại thấy rất khó chịu.
“Được rồi đó Tổng giám đốc Phó, tôi đi trước đây.” Bạch Dương không để ý anh đang nghĩ gì. Cô vặn chặt nắp chai, sau đó bước qua người anh và đi về phía trước để trở lại chỗ ban nãy mà tiếp tục gọi xe.
Nhưng cô vừa mới đi được hai bước thì cơn choáng váng ập đến, cả người lung lay.
Phó Kình Hiên sải bước đi tới kéo cô lại mới giúp cô không bị ngã: “Cô sao thế?”
Anh nhíu mày, ánh mắt đầy căng thẳng.
Bạch Dương nhìn thấy thì sửng sốt, cô tưởng mình nhìn nhầm.
Nhưng cô chớp mắt hai lần thì vẫn thấy anh vẫn đang căng thẳng, trong lòng rất ngạc nhiên.
Anh mà đang lo cho cô sao?
Rốt cuộc là anh điên rồi hay thế giới này không bình thường vậy?
“Tôi không sao.” Bạch Dương lắc đầu và rút tay về.
Phó Kình Hiên nhìn sắc mặt tái nhợt của cô: “Ban nãy cô sắp ngất đến nơi mà còn nói không sao à?”
“Tôi không sao thật mà, chỉ là bị hạ đường huyết thôi.” Bạch Dương lạnh nhạt nói.
Lần trước khi kiểm tra xong và phát hiện có thai, bác sĩ đã nói là nồng độ đường †rong máu cô hơi thấp, dễ xuất hiện tình trạng hoa mắt chóng mặt.
Đây là phản ứng mà đa số người có thai đều có, chẳng có gì lạ cả.
“Thật sao?” Phó Kình Hiên vẫn thấy hơi lo lắng.
Bạch Dương nói ừ: “Thật.”
“Hạ đường huyết thì cần chú ý những gì?” Phó Kình Hiên lại hỏi.
Bạch Dương chế nhạo: “Tổng giám đốc Phó à, tôi không phải cô Cố đâu. Anh quan †âm tôi như thế thì không ổn lắm nhỉ?”
Phó Kình Hiên mím môi: “Chỉ là tôi không muốn bà nội buồn thôi. Cô mà có chuyện thì bà nội sẽ lo lắng.”
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… CHƯƠNG 395Vốn dĩ Bạch Dương không muốn, nhưng cô cảm thấy trong miệng chua chua nên vẫn nhận lấy.Cô súc miệng hai lượt trước, đến khi miệng không thấy chua nữa mới bắt đầu uống nước.Uống mấy ngụm nước rồi cô mới thấy thoải mái hơn, cơn cồn cào trong bụng dần giảm bớt, lúc này cả người mới thở phào nhẹ nhõm.“Tôi không sao, cảm ơn nước của anh nhé Tổng giám đốc Phó. Bao nhiêu tiền vậy, tôi trả lại anh.” Bạch Dương nói rồi lấy điện thoại ra.Phó Kình Hiên đen mặt: “Một chai nước thôi mà, không cần đâu.”“Đương nhiên là cần, tôi không thể tự dưng nhận lòng tốt của người khác.” Bạch Dương thấy anh không lấy điện thoại ra nên đã mở ví và lấy tiền mặt ra.“Đây là tiền nước và tiền đi xe đến.”Bạch Dương dúi tờ có mệnh giá lớn nhất vào trong tay Phó Kình Hiên.Phó Kình Hiên bỗng trở nên lạnh lùng: “Bạch Dương, cô muốn tính toán rõ ràng với tôi như thế sao?”Bạch Dương lạ lùng nhìn anh: “Tính toán rõ ràng không tốt sao? Hai chúng ta ấy, nói dễ nghe thì là vợ chồng trước, khó nghe thì là hai người chẳng có quan hệ gì cả.Nếu đã không có quan hệ gì thì tại sao lại không tính toán rõ ràng chút, chẳng ai nợ ai không tốt sao?”“..” Phó Kình Hiên siết chặt tay, đột nhiên không biết nói gì để phản bác.Đúng thế, hai người họ chính là hai người lạ không có quan hệ gì với nhau cả.Cô làm thế là đúng, nhưng anh lại thấy rất khó chịu.“Được rồi đó Tổng giám đốc Phó, tôi đi trước đây.” Bạch Dương không để ý anh đang nghĩ gì. Cô vặn chặt nắp chai, sau đó bước qua người anh và đi về phía trước để trở lại chỗ ban nãy mà tiếp tục gọi xe.Nhưng cô vừa mới đi được hai bước thì cơn choáng váng ập đến, cả người lung lay.Phó Kình Hiên sải bước đi tới kéo cô lại mới giúp cô không bị ngã: “Cô sao thế?”Anh nhíu mày, ánh mắt đầy căng thẳng.Bạch Dương nhìn thấy thì sửng sốt, cô tưởng mình nhìn nhầm.Nhưng cô chớp mắt hai lần thì vẫn thấy anh vẫn đang căng thẳng, trong lòng rất ngạc nhiên.Anh mà đang lo cho cô sao?Rốt cuộc là anh điên rồi hay thế giới này không bình thường vậy?“Tôi không sao.” Bạch Dương lắc đầu và rút tay về.Phó Kình Hiên nhìn sắc mặt tái nhợt của cô: “Ban nãy cô sắp ngất đến nơi mà còn nói không sao à?”“Tôi không sao thật mà, chỉ là bị hạ đường huyết thôi.” Bạch Dương lạnh nhạt nói.Lần trước khi kiểm tra xong và phát hiện có thai, bác sĩ đã nói là nồng độ đường †rong máu cô hơi thấp, dễ xuất hiện tình trạng hoa mắt chóng mặt.Đây là phản ứng mà đa số người có thai đều có, chẳng có gì lạ cả.“Thật sao?” Phó Kình Hiên vẫn thấy hơi lo lắng.Bạch Dương nói ừ: “Thật.”“Hạ đường huyết thì cần chú ý những gì?” Phó Kình Hiên lại hỏi.Bạch Dương chế nhạo: “Tổng giám đốc Phó à, tôi không phải cô Cố đâu. Anh quan †âm tôi như thế thì không ổn lắm nhỉ?”Phó Kình Hiên mím môi: “Chỉ là tôi không muốn bà nội buồn thôi. Cô mà có chuyện thì bà nội sẽ lo lắng.”