Hải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong…
Chương 412
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… Tuy anh biết cô nói đúng, suy tính cũng rất đúng.Nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy không dễ chịu gì.Nhéo đầu lông mày, Phó Kinh Hiên gõ chữ: Tuy cô không cần tôi chịu trách nhiệm, nhưng trách nhiệm này, tôi vẫn muốn chịu. Tôi muốn biết rõ suy nghĩ của cô đối với đứa nhỏ kia, là giữ lại, hay là…Động tác gõ chữ của anh chợt dừng lại, vài giây sau, anh mới siết chặt nắm tay, gõ ra hai chữ cuối cùng, gửi đi.Bạch Dương nhìn thấy anh hỏi mình muốn giữ lại đứa nhỏ này hay là muốn bỏ, trái tim không nhịn được mà nhói lên một cái.Tuy lúc trước bác sĩ cũng đã từng hỏi vấn đề này, nhưng lúc ấy cả người cô đều đang rơi vào trạng thái kinh sợ khi biết mình mang thai, cơ bản không suy tính tới vấn đề bỏ hay giữ đứa nhỏ.Nhưng bây giờ ba đứa nhỏ đã hỏi, cô không thể không suy xét đến vấn đề này.Bạch Dương c*n m** d***, ngón tay hơi run rẩy mà đánh chữ: Tôi không biết.Phó Kình Hiên không hề có chút bất ngờ trước câu trả lời này của cô.Mấy ngày nay, cô vẫn chưa đến bệnh viện kiểm tra, chắc chắn là vẫn chưa quyết định.Z-H: Không sao, cô cứ từ từ suy nghĩ.Nếu cô muốn giữ lại thì cứ giữ lại, tôi sẽ âm thầm cùng cô nuôi dưỡng. Nếu cô không muốn giữ lại, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để đền bù tổn thất cho cô.Âm thầm nuôi dưỡng…Nhìn thấy bốn chữ này, mắt Bạch Dương hơi híp lại: Được, tôi sẽ suy nghĩ.Z-H: Suy nghĩ xong thì nói cho tôi biết.Bạch Dương hơi giật khóe môi, không trả lời lại, tắt điện thoại.Anh nói âm thầm nuôi dưỡng, cũng có nghĩa là, không định quang minh chính đại nhận đứa nhỏ trong bụng cô.Tình huống này, hoặc là anh đã kết hôn rồi, hoặc là anh đã có hôn thê, hoặc là gia tộc nhà anh không cho anh có con bên ngoài, cho nên anh mới nói âm thầm nuôi dưỡng, không cho người khác biết anh là ba đứa nhỏ.Có điều bất kể là khả năng nào, cũng không thay đổi được việc đứa nhỏ trong bụng cô là một đứa con riêng không được hoan nghênh.Không được người mẹ là cô hoan nghênh, không được ba hoan nghênh, cũng không được gia tộc bên nội hoan nghênh.Như vậy, đứa bé này nên giữ hay nên bỏ, đã rất rõ ràng.Bạch Dương sờ bụng dưới của mình.Con cái nên được sinh ra cùng với người mình thích, chứ không phải với một người đàn ông mà mình không có tình cảm.Cô cũng không cách nào chấp nhận được việc đứa con mình sinh ra là con ngoài giá thú, cho nên…“Xin lỗi, thật sự xin lỗi, mẹ không phải là một người mẹ tốt, con cũng không nên đầu thai trong bụng mẹ, xin lỗi…” Bạch Dương siết chặt áo ở bụng, chịu đựng nỗi đau đớn ở trong tim, nói xin lỗi với đứa nhỏ trong bụng.Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Lục Khởi hấp tấp bước vào, mặt đầy tức giận.“Sao vậy?” Bạch Dương kìm nén sự áy náy trong lòng, ngẩng đầu hỏi anh ta.
Tuy anh biết cô nói đúng, suy tính cũng rất đúng.
Nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy không dễ chịu gì.
Nhéo đầu lông mày, Phó Kinh Hiên gõ chữ: Tuy cô không cần tôi chịu trách nhiệm, nhưng trách nhiệm này, tôi vẫn muốn chịu. Tôi muốn biết rõ suy nghĩ của cô đối với đứa nhỏ kia, là giữ lại, hay là…
Động tác gõ chữ của anh chợt dừng lại, vài giây sau, anh mới siết chặt nắm tay, gõ ra hai chữ cuối cùng, gửi đi.
Bạch Dương nhìn thấy anh hỏi mình muốn giữ lại đứa nhỏ này hay là muốn bỏ, trái tim không nhịn được mà nhói lên một cái.
Tuy lúc trước bác sĩ cũng đã từng hỏi vấn đề này, nhưng lúc ấy cả người cô đều đang rơi vào trạng thái kinh sợ khi biết mình mang thai, cơ bản không suy tính tới vấn đề bỏ hay giữ đứa nhỏ.
Nhưng bây giờ ba đứa nhỏ đã hỏi, cô không thể không suy xét đến vấn đề này.
Bạch Dương c*n m** d***, ngón tay hơi run rẩy mà đánh chữ: Tôi không biết.
Phó Kình Hiên không hề có chút bất ngờ trước câu trả lời này của cô.
Mấy ngày nay, cô vẫn chưa đến bệnh viện kiểm tra, chắc chắn là vẫn chưa quyết định.
Z-H: Không sao, cô cứ từ từ suy nghĩ.
Nếu cô muốn giữ lại thì cứ giữ lại, tôi sẽ âm thầm cùng cô nuôi dưỡng. Nếu cô không muốn giữ lại, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để đền bù tổn thất cho cô.
Âm thầm nuôi dưỡng…
Nhìn thấy bốn chữ này, mắt Bạch Dương hơi híp lại: Được, tôi sẽ suy nghĩ.
Z-H: Suy nghĩ xong thì nói cho tôi biết.
Bạch Dương hơi giật khóe môi, không trả lời lại, tắt điện thoại.
Anh nói âm thầm nuôi dưỡng, cũng có nghĩa là, không định quang minh chính đại nhận đứa nhỏ trong bụng cô.
Tình huống này, hoặc là anh đã kết hôn rồi, hoặc là anh đã có hôn thê, hoặc là gia tộc nhà anh không cho anh có con bên ngoài, cho nên anh mới nói âm thầm nuôi dưỡng, không cho người khác biết anh là ba đứa nhỏ.
Có điều bất kể là khả năng nào, cũng không thay đổi được việc đứa nhỏ trong bụng cô là một đứa con riêng không được hoan nghênh.
Không được người mẹ là cô hoan nghênh, không được ba hoan nghênh, cũng không được gia tộc bên nội hoan nghênh.
Như vậy, đứa bé này nên giữ hay nên bỏ, đã rất rõ ràng.
Bạch Dương sờ bụng dưới của mình.
Con cái nên được sinh ra cùng với người mình thích, chứ không phải với một người đàn ông mà mình không có tình cảm.
Cô cũng không cách nào chấp nhận được việc đứa con mình sinh ra là con ngoài giá thú, cho nên…
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi, mẹ không phải là một người mẹ tốt, con cũng không nên đầu thai trong bụng mẹ, xin lỗi…” Bạch Dương siết chặt áo ở bụng, chịu đựng nỗi đau đớn ở trong tim, nói xin lỗi với đứa nhỏ trong bụng.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Lục Khởi hấp tấp bước vào, mặt đầy tức giận.
“Sao vậy?” Bạch Dương kìm nén sự áy náy trong lòng, ngẩng đầu hỏi anh ta.
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… Tuy anh biết cô nói đúng, suy tính cũng rất đúng.Nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy không dễ chịu gì.Nhéo đầu lông mày, Phó Kinh Hiên gõ chữ: Tuy cô không cần tôi chịu trách nhiệm, nhưng trách nhiệm này, tôi vẫn muốn chịu. Tôi muốn biết rõ suy nghĩ của cô đối với đứa nhỏ kia, là giữ lại, hay là…Động tác gõ chữ của anh chợt dừng lại, vài giây sau, anh mới siết chặt nắm tay, gõ ra hai chữ cuối cùng, gửi đi.Bạch Dương nhìn thấy anh hỏi mình muốn giữ lại đứa nhỏ này hay là muốn bỏ, trái tim không nhịn được mà nhói lên một cái.Tuy lúc trước bác sĩ cũng đã từng hỏi vấn đề này, nhưng lúc ấy cả người cô đều đang rơi vào trạng thái kinh sợ khi biết mình mang thai, cơ bản không suy tính tới vấn đề bỏ hay giữ đứa nhỏ.Nhưng bây giờ ba đứa nhỏ đã hỏi, cô không thể không suy xét đến vấn đề này.Bạch Dương c*n m** d***, ngón tay hơi run rẩy mà đánh chữ: Tôi không biết.Phó Kình Hiên không hề có chút bất ngờ trước câu trả lời này của cô.Mấy ngày nay, cô vẫn chưa đến bệnh viện kiểm tra, chắc chắn là vẫn chưa quyết định.Z-H: Không sao, cô cứ từ từ suy nghĩ.Nếu cô muốn giữ lại thì cứ giữ lại, tôi sẽ âm thầm cùng cô nuôi dưỡng. Nếu cô không muốn giữ lại, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để đền bù tổn thất cho cô.Âm thầm nuôi dưỡng…Nhìn thấy bốn chữ này, mắt Bạch Dương hơi híp lại: Được, tôi sẽ suy nghĩ.Z-H: Suy nghĩ xong thì nói cho tôi biết.Bạch Dương hơi giật khóe môi, không trả lời lại, tắt điện thoại.Anh nói âm thầm nuôi dưỡng, cũng có nghĩa là, không định quang minh chính đại nhận đứa nhỏ trong bụng cô.Tình huống này, hoặc là anh đã kết hôn rồi, hoặc là anh đã có hôn thê, hoặc là gia tộc nhà anh không cho anh có con bên ngoài, cho nên anh mới nói âm thầm nuôi dưỡng, không cho người khác biết anh là ba đứa nhỏ.Có điều bất kể là khả năng nào, cũng không thay đổi được việc đứa nhỏ trong bụng cô là một đứa con riêng không được hoan nghênh.Không được người mẹ là cô hoan nghênh, không được ba hoan nghênh, cũng không được gia tộc bên nội hoan nghênh.Như vậy, đứa bé này nên giữ hay nên bỏ, đã rất rõ ràng.Bạch Dương sờ bụng dưới của mình.Con cái nên được sinh ra cùng với người mình thích, chứ không phải với một người đàn ông mà mình không có tình cảm.Cô cũng không cách nào chấp nhận được việc đứa con mình sinh ra là con ngoài giá thú, cho nên…“Xin lỗi, thật sự xin lỗi, mẹ không phải là một người mẹ tốt, con cũng không nên đầu thai trong bụng mẹ, xin lỗi…” Bạch Dương siết chặt áo ở bụng, chịu đựng nỗi đau đớn ở trong tim, nói xin lỗi với đứa nhỏ trong bụng.Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Lục Khởi hấp tấp bước vào, mặt đầy tức giận.“Sao vậy?” Bạch Dương kìm nén sự áy náy trong lòng, ngẩng đầu hỏi anh ta.