Tác giả:

Khách sạn quốc tế lớn nhất Lâm Xuyên. Ánh nắng xuyên qua mành cửa, hắt lên một mảng sáng vàng nhạt trên giường lớn phòng Tổng thống. Hứa Nhược Phi mơ màng dụi mắt, vừa cử động một chút đã cảm thấy cả người không thoải mái. Cảm giác đau đớn khó diễn tả làm cô cau mày lại, mặt tái đi. Shhh! Đây là đâu? Thoáng tỉnh táo lại, Hứa Nhược Phi phát hiện đây không phải phòng mình. Tổi qua đã xảy ra chuyện gì? Hứa Nhược Phi lắc lắc đầu, cảm thấy trí nhớ mơ hồ vô cùng. Chợt, cô quay phắt đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Người này… Trên sàn nhà rải rác quần áo của hai người, thậm chí mặt nạ hồ ly cô đeo cũng rơi một bên. Cô chỉ có thể nhặt lấy phần quần áo có vẻ đỡ rách nát nhất khoác lên người. Hứa Nhược Phi còn chưa kịp nghĩ cẩn thận xem chuyện gì xảy ra đã nghe được tiếng đập cửa vang lên. Ngay sau đó, cửa phòng bị người bạo lực đá văng, một đám người ùa vào. Người dẫn đầu là em gái của Hứa Nhược Phi, Hứa Nhược Mộng. “Nhược Mộng?” Đầu Hứa Nhược Phi nổ vang một tiếng, cô nhớ ra rồi. Tối qua Hứa…

Chương 72: Chương 72

Kế Hoạch Tìm Lại Vợ Của Thiếu Gia Họ LệTác giả: SongTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngKhách sạn quốc tế lớn nhất Lâm Xuyên. Ánh nắng xuyên qua mành cửa, hắt lên một mảng sáng vàng nhạt trên giường lớn phòng Tổng thống. Hứa Nhược Phi mơ màng dụi mắt, vừa cử động một chút đã cảm thấy cả người không thoải mái. Cảm giác đau đớn khó diễn tả làm cô cau mày lại, mặt tái đi. Shhh! Đây là đâu? Thoáng tỉnh táo lại, Hứa Nhược Phi phát hiện đây không phải phòng mình. Tổi qua đã xảy ra chuyện gì? Hứa Nhược Phi lắc lắc đầu, cảm thấy trí nhớ mơ hồ vô cùng. Chợt, cô quay phắt đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Người này… Trên sàn nhà rải rác quần áo của hai người, thậm chí mặt nạ hồ ly cô đeo cũng rơi một bên. Cô chỉ có thể nhặt lấy phần quần áo có vẻ đỡ rách nát nhất khoác lên người. Hứa Nhược Phi còn chưa kịp nghĩ cẩn thận xem chuyện gì xảy ra đã nghe được tiếng đập cửa vang lên. Ngay sau đó, cửa phòng bị người bạo lực đá văng, một đám người ùa vào. Người dẫn đầu là em gái của Hứa Nhược Phi, Hứa Nhược Mộng. “Nhược Mộng?” Đầu Hứa Nhược Phi nổ vang một tiếng, cô nhớ ra rồi. Tối qua Hứa… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vài phút sau, nhân viên bán đồ bình thường chỉ phục vụ những khách hàng có thẻ vàng đã chạy tới đây, sau khi khom lưng cúi chào Lệ Đình Nam thì cô ấy đi đến bên cạnh Hứa Nhược Phi nói: “Cô Anna, xin hỏi cô muốn bộ váy nào?”Hứa Nhược Phi tháo kính râm xuống treo trước ngực.Một khuôn mặt ngây thơ dường như có chút không hợp với dáng người động lòng của cô hiện ra trước mặt mọi người.“Vậy cô cần phải hỏi Tổng giám đốc Lệ, tôi là bạn gái dự tiệc ngày mai của anh ấy, trang phục đương nhiên phải phối hợp với tây trang ngày mai.Không bằng cô hỏi Tổng giám đốc Lệ ngày mai định mặc bộ nào?”Nhân viên bán hàng: “Này…” Làm sao cô ấy có tư cách hỏi cách ăn mặc của Tổng giám đốc Lệ vào ngày mai chứ.Lệ Đình Nam liếc mắt nhìn Hứa Nhược Phi một cái, thanh âm mỏng lạnh: “Chọn cho cô ấy lễ phục màu đen”Làn da của Hứa Nhược Phi rất trắng.Hai màu trắng và đen được phối hợp càng thêm hoàn mỹ khi ở trên người cô.Khuôn mặt không được trang điểm lúc này lại không bị chiếc váy có thiết kế tinh xảo này che lấp lại khí chất.Đôi môi nhạt màu khẽ nở một nụ cười mê hoặc quyến rũ.“Tổng giám đốc Lệ, anh thấy bộ này thế nào?”Giọng nói của Hứa Nhược Phi pha lẫn nét ngây thơ trong sáng đồng thời lại mang nét trêu chọc khiến lòng người ngứa ngáy.Đôi mắt đen nhánh khế chớp nhìn Lệ Đình Nam: “Tổng giám đốc Lệ, cho đánh giá đi? Dù sao cũng là anh trả nếu như không hài lòng thì để tôi tranh thủ thời gian đi thay cái khác”Nhân viên bán hàng bên cạnh bị câu nói của Hứa Nhược Phi dọa sợ.Cô gái này dám nói chuyện với Tổng giám đốc Lệ như vậy sao!Mà điều khiến cô ấy ngoài dự đoán chính là Tổng giám đốc Lệ lại không mảy may tức giận.Anh thích ý dựa lên sô pha, hai chân thon dài bắt chéo nhau, đôi môi mím chặt hơi nhếch lên: “Lấy cái này”.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vài phút sau, nhân viên bán đồ bình thường chỉ phục vụ những khách hàng có thẻ vàng đã chạy tới đây, sau khi khom lưng cúi chào Lệ Đình Nam thì cô ấy đi đến bên cạnh Hứa Nhược Phi nói: “Cô Anna, xin hỏi cô muốn bộ váy nào?”

Hứa Nhược Phi tháo kính râm xuống treo trước ngực.

Một khuôn mặt ngây thơ dường như có chút không hợp với dáng người động lòng của cô hiện ra trước mặt mọi người.

“Vậy cô cần phải hỏi Tổng giám đốc Lệ, tôi là bạn gái dự tiệc ngày mai của anh ấy, trang phục đương nhiên phải phối hợp với tây trang ngày mai.

Không bằng cô hỏi Tổng giám đốc Lệ ngày mai định mặc bộ nào?”

Nhân viên bán hàng: “Này…” Làm sao cô ấy có tư cách hỏi cách ăn mặc của Tổng giám đốc Lệ vào ngày mai chứ.

Lệ Đình Nam liếc mắt nhìn Hứa Nhược Phi một cái, thanh âm mỏng lạnh: “Chọn cho cô ấy lễ phục màu đen”

Làn da của Hứa Nhược Phi rất trắng.

Image removed.

Hai màu trắng và đen được phối hợp càng thêm hoàn mỹ khi ở trên người cô.

Khuôn mặt không được trang điểm lúc này lại không bị chiếc váy có thiết kế tinh xảo này che lấp lại khí chất.

Đôi môi nhạt màu khẽ nở một nụ cười mê hoặc quyến rũ.

“Tổng giám đốc Lệ, anh thấy bộ này thế nào?”

Giọng nói của Hứa Nhược Phi pha lẫn nét ngây thơ trong sáng đồng thời lại mang nét trêu chọc khiến lòng người ngứa ngáy.

Đôi mắt đen nhánh khế chớp nhìn Lệ Đình Nam: “Tổng giám đốc Lệ, cho đánh giá đi? Dù sao cũng là anh trả nếu như không hài lòng thì để tôi tranh thủ thời gian đi thay cái khác”

Nhân viên bán hàng bên cạnh bị câu nói của Hứa Nhược Phi dọa sợ.

Cô gái này dám nói chuyện với Tổng giám đốc Lệ như vậy sao!

Mà điều khiến cô ấy ngoài dự đoán chính là Tổng giám đốc Lệ lại không mảy may tức giận.

Anh thích ý dựa lên sô pha, hai chân thon dài bắt chéo nhau, đôi môi mím chặt hơi nhếch lên: “Lấy cái này”.

Kế Hoạch Tìm Lại Vợ Của Thiếu Gia Họ LệTác giả: SongTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngKhách sạn quốc tế lớn nhất Lâm Xuyên. Ánh nắng xuyên qua mành cửa, hắt lên một mảng sáng vàng nhạt trên giường lớn phòng Tổng thống. Hứa Nhược Phi mơ màng dụi mắt, vừa cử động một chút đã cảm thấy cả người không thoải mái. Cảm giác đau đớn khó diễn tả làm cô cau mày lại, mặt tái đi. Shhh! Đây là đâu? Thoáng tỉnh táo lại, Hứa Nhược Phi phát hiện đây không phải phòng mình. Tổi qua đã xảy ra chuyện gì? Hứa Nhược Phi lắc lắc đầu, cảm thấy trí nhớ mơ hồ vô cùng. Chợt, cô quay phắt đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Người này… Trên sàn nhà rải rác quần áo của hai người, thậm chí mặt nạ hồ ly cô đeo cũng rơi một bên. Cô chỉ có thể nhặt lấy phần quần áo có vẻ đỡ rách nát nhất khoác lên người. Hứa Nhược Phi còn chưa kịp nghĩ cẩn thận xem chuyện gì xảy ra đã nghe được tiếng đập cửa vang lên. Ngay sau đó, cửa phòng bị người bạo lực đá văng, một đám người ùa vào. Người dẫn đầu là em gái của Hứa Nhược Phi, Hứa Nhược Mộng. “Nhược Mộng?” Đầu Hứa Nhược Phi nổ vang một tiếng, cô nhớ ra rồi. Tối qua Hứa… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vài phút sau, nhân viên bán đồ bình thường chỉ phục vụ những khách hàng có thẻ vàng đã chạy tới đây, sau khi khom lưng cúi chào Lệ Đình Nam thì cô ấy đi đến bên cạnh Hứa Nhược Phi nói: “Cô Anna, xin hỏi cô muốn bộ váy nào?”Hứa Nhược Phi tháo kính râm xuống treo trước ngực.Một khuôn mặt ngây thơ dường như có chút không hợp với dáng người động lòng của cô hiện ra trước mặt mọi người.“Vậy cô cần phải hỏi Tổng giám đốc Lệ, tôi là bạn gái dự tiệc ngày mai của anh ấy, trang phục đương nhiên phải phối hợp với tây trang ngày mai.Không bằng cô hỏi Tổng giám đốc Lệ ngày mai định mặc bộ nào?”Nhân viên bán hàng: “Này…” Làm sao cô ấy có tư cách hỏi cách ăn mặc của Tổng giám đốc Lệ vào ngày mai chứ.Lệ Đình Nam liếc mắt nhìn Hứa Nhược Phi một cái, thanh âm mỏng lạnh: “Chọn cho cô ấy lễ phục màu đen”Làn da của Hứa Nhược Phi rất trắng.Hai màu trắng và đen được phối hợp càng thêm hoàn mỹ khi ở trên người cô.Khuôn mặt không được trang điểm lúc này lại không bị chiếc váy có thiết kế tinh xảo này che lấp lại khí chất.Đôi môi nhạt màu khẽ nở một nụ cười mê hoặc quyến rũ.“Tổng giám đốc Lệ, anh thấy bộ này thế nào?”Giọng nói của Hứa Nhược Phi pha lẫn nét ngây thơ trong sáng đồng thời lại mang nét trêu chọc khiến lòng người ngứa ngáy.Đôi mắt đen nhánh khế chớp nhìn Lệ Đình Nam: “Tổng giám đốc Lệ, cho đánh giá đi? Dù sao cũng là anh trả nếu như không hài lòng thì để tôi tranh thủ thời gian đi thay cái khác”Nhân viên bán hàng bên cạnh bị câu nói của Hứa Nhược Phi dọa sợ.Cô gái này dám nói chuyện với Tổng giám đốc Lệ như vậy sao!Mà điều khiến cô ấy ngoài dự đoán chính là Tổng giám đốc Lệ lại không mảy may tức giận.Anh thích ý dựa lên sô pha, hai chân thon dài bắt chéo nhau, đôi môi mím chặt hơi nhếch lên: “Lấy cái này”.

Chương 72: Chương 72