Đêm lạnh như nước. Trong khoang thuyền tối tăm có tiếng gầm rú vang vang, chỉ nhìn thấy một người đang nằm ở nơi đó, tay chân bị buộc chặt. Trên đầu bắt đầu cảm thấy đau đớn làm người nằm trên mặt đất chậm rãi mở mắt tỉnh lại. “Đại tiểu thư. ” Đột nhiên một thanh âm lạnh nhạt vang lên. Nằm trên mặt đất, Yến Cửu mở mắt tỉnh táo lại, lại phát hiện bản thân mình tứ chi đều bị trói chặt, cô khiếp sợ nói: “Từ Thanh, ngươi làm gì ở đây?”Từ Thanh trên cao nhìn xuống mà nhìn cô, “Phu nhân nói được quả nhiên không sai, tuy rằng năm đó cô là vì đánh cắp tin tình báo mà nữ giả nam trang tiến vào quân đội, nhưng rốt cuộc cô đã ở quân đội quá lâu, trong lòng tất nhiên đã quên mất thân phận của chính mình, lần này làm bộ đội nằm vùng ẩn núp ở Yến thị, còn dám lén đem tên nằm vùng chung kia đưa đi. ”Yến Cửu trong lòng nhảy dựng, quả quyết phủ nhận: “Tôi không có!”“Nếu không có, đại tiểu thư vì cái gì muốn lén lút làm trái mệnh lệnh, muốn đem tên chiến hữu A Khôn của mình thả đi? Lão gia rõ ràng đã…
Chương 25: 25: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân 4
Quân Gia Thần Bí Cực Kì Cưng Chiều Vợ YêuTác giả: Huỳnh HạTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân Sự, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhĐêm lạnh như nước. Trong khoang thuyền tối tăm có tiếng gầm rú vang vang, chỉ nhìn thấy một người đang nằm ở nơi đó, tay chân bị buộc chặt. Trên đầu bắt đầu cảm thấy đau đớn làm người nằm trên mặt đất chậm rãi mở mắt tỉnh lại. “Đại tiểu thư. ” Đột nhiên một thanh âm lạnh nhạt vang lên. Nằm trên mặt đất, Yến Cửu mở mắt tỉnh táo lại, lại phát hiện bản thân mình tứ chi đều bị trói chặt, cô khiếp sợ nói: “Từ Thanh, ngươi làm gì ở đây?”Từ Thanh trên cao nhìn xuống mà nhìn cô, “Phu nhân nói được quả nhiên không sai, tuy rằng năm đó cô là vì đánh cắp tin tình báo mà nữ giả nam trang tiến vào quân đội, nhưng rốt cuộc cô đã ở quân đội quá lâu, trong lòng tất nhiên đã quên mất thân phận của chính mình, lần này làm bộ đội nằm vùng ẩn núp ở Yến thị, còn dám lén đem tên nằm vùng chung kia đưa đi. ”Yến Cửu trong lòng nhảy dựng, quả quyết phủ nhận: “Tôi không có!”“Nếu không có, đại tiểu thư vì cái gì muốn lén lút làm trái mệnh lệnh, muốn đem tên chiến hữu A Khôn của mình thả đi? Lão gia rõ ràng đã… “A a a a a a a a a a ——! Tay của tôi ——!”Người đàn ông trực tiếp nắm lấy bàn tay bị xoắn ở một góc nhất định và lập tức khuỵu xuống.Khi những người khác nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không ai cũng dám tiến lên, từng người từng người một bò té mà chạy.Phó Tư thấy mưa càng lúc càng lớn, người Yến Cửu bị mưa phùn làm ướt, nhưng vẫn ngồi đó uống bia từng chút một, nhìn anh.Vì vậy anh dùng bộ đàm lạnh giọng nói với người của Sơn Hạ một câu, sau đó xoay người đi đến bên cạnh Yến Cửu.Chỉ nghe cô ấy cười khúc khích đùa, "Trợ lý Phó của chúng ta thật sự rất lợi hại, thậm chí còn giỏi hơn cả tôi."Phó Tư nhìn thấy quần áo cô đều bị mưa làm ướt, anh cau mày, lập tức cởi bộ áo của mình mặc lên người cô, “Đại tiểu thư, đã đến giờ về rồi.Chủ tịch nói, mẹ cô đã uống thuốc rồi đi ngủ rồi."Nụ cười Yến Cửu càng lạnh, “Anh uy h**p tôi?”Phó Tư cung kính mà cúi đầu, “Không dám.”Yến Cửu liếc nhìn tòa nhà nhỏ phía xa, cuối cùng nói: "Đi thôi."Cô ngồi vào bên trong xe, xe đi hết một đoạn đường xuống núi.Bóng đêm nặng nề.Một lúc sau, xe tiến vào nhà cổ, dừng ở tiểu khu sân sau.anh thấy Yến Cửu dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, liền tự mình xuống xe gõ cửa tiểu khu trước.Sau đó, cánh cửa được mở ra.Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi hai ba câu, anh quay trở lại xe.Vừa mới chuẩn bị khởi động, liền nghe được phía sau truyền đến giọng nói của Yến Cửu, “Chuyện gì thế?”Phó Tư ngước mắt, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô, thấy đôi mắt cô trong veo, không hề buồn ngủ chút nào.“Quản gia ở tòa nhà nói rằng mẹ cô đã uống thuốc và nghỉ ngơi.”Phó Tư trả lời.Yến Cửu liếc nhìn tòa nhà nhỏ, cười lạnh, "cũng tốt, đã mười năm không gặp, tôi cũng đột ngột không sẵn sàng cho chuyến thăm.Vậy lần sau đi.”.cô nhắm mắt lại, nhưng sau đó nghe thấy người trầm mặc như Phó Tư mở miệng, “nếu Chủ tịch đã đồng ý, vậy ngày mai hẳn là cũng có thể thăm được.”.........................................................
“A a a a a a a a a a ——! Tay của tôi ——!”Người đàn ông trực tiếp nắm lấy bàn tay bị xoắn ở một góc nhất định và lập tức khuỵu xuống.Khi những người khác nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không ai cũng dám tiến lên, từng người từng người một bò té mà chạy.Phó Tư thấy mưa càng lúc càng lớn, người Yến Cửu bị mưa phùn làm ướt, nhưng vẫn ngồi đó uống bia từng chút một, nhìn anh.Vì vậy anh dùng bộ đàm lạnh giọng nói với người của Sơn Hạ một câu, sau đó xoay người đi đến bên cạnh Yến Cửu.Chỉ nghe cô ấy cười khúc khích đùa, "Trợ lý Phó của chúng ta thật sự rất lợi hại, thậm chí còn giỏi hơn cả tôi."Phó Tư nhìn thấy quần áo cô đều bị mưa làm ướt, anh cau mày, lập tức cởi bộ áo của mình mặc lên người cô, “Đại tiểu thư, đã đến giờ về rồi.
Chủ tịch nói, mẹ cô đã uống thuốc rồi đi ngủ rồi."Nụ cười Yến Cửu càng lạnh, “Anh uy h**p tôi?”Phó Tư cung kính mà cúi đầu, “Không dám.”Yến Cửu liếc nhìn tòa nhà nhỏ phía xa, cuối cùng nói: "Đi thôi."Cô ngồi vào bên trong xe, xe đi hết một đoạn đường xuống núi.Bóng đêm nặng nề.Một lúc sau, xe tiến vào nhà cổ, dừng ở tiểu khu sân sau.anh thấy Yến Cửu dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, liền tự mình xuống xe gõ cửa tiểu khu trước.Sau đó, cánh cửa được mở ra.Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi hai ba câu, anh quay trở lại xe.Vừa mới chuẩn bị khởi động, liền nghe được phía sau truyền đến giọng nói của Yến Cửu, “Chuyện gì thế?”Phó Tư ngước mắt, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô, thấy đôi mắt cô trong veo, không hề buồn ngủ chút nào.“Quản gia ở tòa nhà nói rằng mẹ cô đã uống thuốc và nghỉ ngơi.
”Phó Tư trả lời.Yến Cửu liếc nhìn tòa nhà nhỏ, cười lạnh, "cũng tốt, đã mười năm không gặp, tôi cũng đột ngột không sẵn sàng cho chuyến thăm.
Vậy lần sau đi.”.cô nhắm mắt lại, nhưng sau đó nghe thấy người trầm mặc như Phó Tư mở miệng, “nếu Chủ tịch đã đồng ý, vậy ngày mai hẳn là cũng có thể thăm được.”.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
..
Quân Gia Thần Bí Cực Kì Cưng Chiều Vợ YêuTác giả: Huỳnh HạTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân Sự, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhĐêm lạnh như nước. Trong khoang thuyền tối tăm có tiếng gầm rú vang vang, chỉ nhìn thấy một người đang nằm ở nơi đó, tay chân bị buộc chặt. Trên đầu bắt đầu cảm thấy đau đớn làm người nằm trên mặt đất chậm rãi mở mắt tỉnh lại. “Đại tiểu thư. ” Đột nhiên một thanh âm lạnh nhạt vang lên. Nằm trên mặt đất, Yến Cửu mở mắt tỉnh táo lại, lại phát hiện bản thân mình tứ chi đều bị trói chặt, cô khiếp sợ nói: “Từ Thanh, ngươi làm gì ở đây?”Từ Thanh trên cao nhìn xuống mà nhìn cô, “Phu nhân nói được quả nhiên không sai, tuy rằng năm đó cô là vì đánh cắp tin tình báo mà nữ giả nam trang tiến vào quân đội, nhưng rốt cuộc cô đã ở quân đội quá lâu, trong lòng tất nhiên đã quên mất thân phận của chính mình, lần này làm bộ đội nằm vùng ẩn núp ở Yến thị, còn dám lén đem tên nằm vùng chung kia đưa đi. ”Yến Cửu trong lòng nhảy dựng, quả quyết phủ nhận: “Tôi không có!”“Nếu không có, đại tiểu thư vì cái gì muốn lén lút làm trái mệnh lệnh, muốn đem tên chiến hữu A Khôn của mình thả đi? Lão gia rõ ràng đã… “A a a a a a a a a a ——! Tay của tôi ——!”Người đàn ông trực tiếp nắm lấy bàn tay bị xoắn ở một góc nhất định và lập tức khuỵu xuống.Khi những người khác nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không ai cũng dám tiến lên, từng người từng người một bò té mà chạy.Phó Tư thấy mưa càng lúc càng lớn, người Yến Cửu bị mưa phùn làm ướt, nhưng vẫn ngồi đó uống bia từng chút một, nhìn anh.Vì vậy anh dùng bộ đàm lạnh giọng nói với người của Sơn Hạ một câu, sau đó xoay người đi đến bên cạnh Yến Cửu.Chỉ nghe cô ấy cười khúc khích đùa, "Trợ lý Phó của chúng ta thật sự rất lợi hại, thậm chí còn giỏi hơn cả tôi."Phó Tư nhìn thấy quần áo cô đều bị mưa làm ướt, anh cau mày, lập tức cởi bộ áo của mình mặc lên người cô, “Đại tiểu thư, đã đến giờ về rồi.Chủ tịch nói, mẹ cô đã uống thuốc rồi đi ngủ rồi."Nụ cười Yến Cửu càng lạnh, “Anh uy h**p tôi?”Phó Tư cung kính mà cúi đầu, “Không dám.”Yến Cửu liếc nhìn tòa nhà nhỏ phía xa, cuối cùng nói: "Đi thôi."Cô ngồi vào bên trong xe, xe đi hết một đoạn đường xuống núi.Bóng đêm nặng nề.Một lúc sau, xe tiến vào nhà cổ, dừng ở tiểu khu sân sau.anh thấy Yến Cửu dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, liền tự mình xuống xe gõ cửa tiểu khu trước.Sau đó, cánh cửa được mở ra.Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi hai ba câu, anh quay trở lại xe.Vừa mới chuẩn bị khởi động, liền nghe được phía sau truyền đến giọng nói của Yến Cửu, “Chuyện gì thế?”Phó Tư ngước mắt, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô, thấy đôi mắt cô trong veo, không hề buồn ngủ chút nào.“Quản gia ở tòa nhà nói rằng mẹ cô đã uống thuốc và nghỉ ngơi.”Phó Tư trả lời.Yến Cửu liếc nhìn tòa nhà nhỏ, cười lạnh, "cũng tốt, đã mười năm không gặp, tôi cũng đột ngột không sẵn sàng cho chuyến thăm.Vậy lần sau đi.”.cô nhắm mắt lại, nhưng sau đó nghe thấy người trầm mặc như Phó Tư mở miệng, “nếu Chủ tịch đã đồng ý, vậy ngày mai hẳn là cũng có thể thăm được.”.........................................................