Trời tháng năm, ánh nắng tươi sáng. Trong ngự hoa viên của Lê quốc, lại là một mảnh sắc màu rực rỡ, muôn hoa khoe sắc. Tại đây, phía sau núi giả ở phía tây bắc ngự hoa viên lại mơ hồ truyền đến một trận tiếng khóc. "Ô ô.. Đau quá.. mặt Dao nhi đau quá.. Không cần đánh Dao nhi, mặt Dao nhi đau quá.. Ô ô.." Tự xưng Dao nhi là một cô nương khóc đến không thở nổi, nán lại nhìn kỹ, lại thấy bàn tay của cô nương khác đánh tới khuôn mặt nhỏ nhắn kia, dĩ nhiên là đã xưng thành đầu heo; vốn là quần áo xinh đẹp, lại tràn đầy bụi, bộ dáng vô cùng chật vật. Cô nương này không phải ai khác, đúng là đại tiểu thư của phủ Định Quốc hầu Lê quốc, Diệp Tịch Dao. Mà lúc này vừa nghe Diệp Tịch Dao hô đau, hồng y thiếu nữ đứng trước người nàng không những không dừng tay, mà còn nâng tay hung hăng quăng cho Diệp Tịch Dao một cái tát! "Đau không? Cũng chính là ngươi, ngươi là cái phế vật! Ngốc tử!" Thẩm Vân Song vẻ mặt ngoan độc, đáy mắt xinh đẹp, lại mười phần hận ý. Nghĩ lại nàng ta đường đường là nhị…

Chương 55: 55: Cầu Ta Ta Tha Cho Ngươi Một Mạng

Ngốc Nữ Nghịch Thiên Phế Vật Đại Tiểu ThưTác giả: Hạ Hiểu LươngTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrời tháng năm, ánh nắng tươi sáng. Trong ngự hoa viên của Lê quốc, lại là một mảnh sắc màu rực rỡ, muôn hoa khoe sắc. Tại đây, phía sau núi giả ở phía tây bắc ngự hoa viên lại mơ hồ truyền đến một trận tiếng khóc. "Ô ô.. Đau quá.. mặt Dao nhi đau quá.. Không cần đánh Dao nhi, mặt Dao nhi đau quá.. Ô ô.." Tự xưng Dao nhi là một cô nương khóc đến không thở nổi, nán lại nhìn kỹ, lại thấy bàn tay của cô nương khác đánh tới khuôn mặt nhỏ nhắn kia, dĩ nhiên là đã xưng thành đầu heo; vốn là quần áo xinh đẹp, lại tràn đầy bụi, bộ dáng vô cùng chật vật. Cô nương này không phải ai khác, đúng là đại tiểu thư của phủ Định Quốc hầu Lê quốc, Diệp Tịch Dao. Mà lúc này vừa nghe Diệp Tịch Dao hô đau, hồng y thiếu nữ đứng trước người nàng không những không dừng tay, mà còn nâng tay hung hăng quăng cho Diệp Tịch Dao một cái tát! "Đau không? Cũng chính là ngươi, ngươi là cái phế vật! Ngốc tử!" Thẩm Vân Song vẻ mặt ngoan độc, đáy mắt xinh đẹp, lại mười phần hận ý. Nghĩ lại nàng ta đường đường là nhị… Thẩm Phi Yến hôm nay là một thân váy dài màu trắng, càng nâng cao bộ dáng đoan trang cao nhã của nàng ta.Chẳng qua, biểu tình của nàng ta qua mức đắc ý, chẳng những phá hủy đi phần mỹ cảm kia, tương phản còn làm cho người ta thấy được sự dối trá ngoan độc."Chết? Làm sao có thể đây.Dù sao, khuôn mặt của Thẩm Đại tiểu thư ngày đó chẳng khác gì đầu heo, ta nghĩ dù có chết, cũng không thể quên được!"Trên mặt của Diệp Tịch Dao không có một tia dao động, nhìn Thẩm Phi Yến trước mắt giống như đang nhìn một vở hài kịch.Mà bị nhắc tới chuyện mất mặt lúc đó trước mặt nhiều người, quả nhiên Thẩm Phi Yến liền giận tái mặt, nhưng tiếp theo lại bình tĩnh xuống, lộ ra vẻ mặt trào phúng, nói:"Hừ! Diệp Tịch Dao, bất quá ngày đó là do ta không có phòng bị, mới bị ngươi đắc thủ đánh lén! Bằng không, chỉ với ngươi ngay cả linh mạch còn không thể tu luyện chẳng khác nào phế vật, cũng có thể xứng làm đối thủ của ta?"Nói xong, Thẩm Phi Yến lạnh lùng cười, tiếp theo tay liền đưa ra sau rút trường kiếm ra, đồng thời trong nháy mắt một cỗ uy áp theo đó mà phát ra!"Xích giai đỉnh! Thế nhưng Thẩm Đại tiểu thư đã đạt tới xích giai đỉnh!" Một người ở dưới đài đang xem cuộc chiến không nhịn được mà kinh hô ra một tiếng."Trời ạ, làm sao có thể.Còn nữa, các ngươi xem pháp khí trong tay nàng, đúng là chanh giai thượng phẩm hệ hỏa! Quả nhiên, thiên tài chính là thiên tài!"Trong lúc nhất thời, âm thanh tán thưởng dưới đài vang lên bốn phía, thậm chí ngay cả Diệp Tịch Dao cũng phải nhíu mày.Phải biết rằng, thời điểm lúc trước đụng phải Thẩm Phi Yến, nàng ta vẫn là xích giai trung kỳ, hiện nay chưa được bao lâu, thế nhưng đã đột phá! Diệp Tịch Dao có chút ngoài ý muốn, nhưng tưởng tượng đến trước đó không lâu gia chủ Thẩm Lam của Thẩm gia cũng đã đột phá đến thanh giai, nhất thời liền hiểu được, lúc trước trên phố còn nghe đồn, vài năm trước ở cổ mã thần miếu, Thẩm Lam đoạt được pháp bảo giúp người tu luyện, việc này hẳn là chuẩn xác không thể nghi ngờ.Nhưng Thẩm Phi Yến vừa mới đột phá không lâu, thậm chí vì mạnh mẽ đột phá không tiếc dùng đồ vật này nọ, khiến cho linh lực của nàng ta cũng không tính là ổn định.Cũng không ai biết rằng, trải qua khoảng thời gian này, Diệp Tịch Dao đã tu luyện đến xích giai trung kỳ, bây giờ cũng đang chạm tới xích giai đỉnh, tuy rằng chưa đột phá, nhưng cũng đã vững chắc, so với Thẩm Phi Yến mạnh mẽ đột phá, thậm chí còn tốt hơn!Hơn nữa, Diệp Tịch Dao tin tưởng, cho dù không có linh lực, nàng cũng có thể áp đảo Thẩm Phi Yến giống như chiếc gối thêu hoa này.Cho nên một lát sau, Diệp Tịch Dao liền rút ra vũ khí của bản thân..Cổ kiếm Trạm Phi vẫn chưa được máu kích hoạt, từ xa nhìn lại, chỉ là một thanh chủy thủ hơi dài tối đen như mực.Cho nên khi Diệp Tịch Dao vừa đem Trạm Phi ra, nhất thời dưới đài vang lên một mảnh cười!"Ha ha ha..Thứ nàng lấy ra là cái gì, chủy thủ?""Quả nhiên là phế vật, thế nhưng ngay cả chủy thủ cũng lấy ra được, chẳng lẽ ngay cả một kiện pháp khí mà Diệp gia cũng không có sao? Không đúng, cho dù có, nàng ta cũng không dùng được, bởi vì nàng ta chính là phế vật..""Ha ha ha.."Một người rồi lại một người nối tiếp trào phúng, nháy mắt bao phủ tất cả khán đài.Người Diệp gia ngồi ở dưới đài, nhất thời sắc mặt đều xanh mét, lại không thể nói được một câu phản bác.Thẩm Phi Yến lại càng đắc ý càng thêm thúc dục pháp khí trong tay, làm cho linh thạch hệ hỏa càng lóe ra sáng ngời, đồng thời vẻ mặt giống như bố thí nói:"Diệp Tịch Dao, ngươi lấy ra một cây chủy thủ để cùng ta tỷ thí? A, thôi quên đi, nếu như vậy, ta cũng không miễn cưỡng, nhìn ở phân thượng ngươi không có linh lực, ta đây liền cho ngươi một cơ hội để sống..Diệp Tịch Dao, chỉ cần hiện tại ngươi quỳ xuống đất, ngoan ngoãn dập đầu ba cái, nói ta sai lầm rồi, ta là phế vật, ta sẽ tạm thời tha ngươi một mạng, cho ngươi nhận thua xuống đài, ngươi cảm thấy thế nào?".

Thẩm Phi Yến hôm nay là một thân váy dài màu trắng, càng nâng cao bộ dáng đoan trang cao nhã của nàng ta.

Chẳng qua, biểu tình của nàng ta qua mức đắc ý, chẳng những phá hủy đi phần mỹ cảm kia, tương phản còn làm cho người ta thấy được sự dối trá ngoan độc.

"Chết? Làm sao có thể đây.

Dù sao, khuôn mặt của Thẩm Đại tiểu thư ngày đó chẳng khác gì đầu heo, ta nghĩ dù có chết, cũng không thể quên được!"

Trên mặt của Diệp Tịch Dao không có một tia dao động, nhìn Thẩm Phi Yến trước mắt giống như đang nhìn một vở hài kịch.

Mà bị nhắc tới chuyện mất mặt lúc đó trước mặt nhiều người, quả nhiên Thẩm Phi Yến liền giận tái mặt, nhưng tiếp theo lại bình tĩnh xuống, lộ ra vẻ mặt trào phúng, nói:

"Hừ! Diệp Tịch Dao, bất quá ngày đó là do ta không có phòng bị, mới bị ngươi đắc thủ đánh lén! Bằng không, chỉ với ngươi ngay cả linh mạch còn không thể tu luyện chẳng khác nào phế vật, cũng có thể xứng làm đối thủ của ta?"

Nói xong, Thẩm Phi Yến lạnh lùng cười, tiếp theo tay liền đưa ra sau rút trường kiếm ra, đồng thời trong nháy mắt một cỗ uy áp theo đó mà phát ra!

"Xích giai đỉnh! Thế nhưng Thẩm Đại tiểu thư đã đạt tới xích giai đỉnh!" Một người ở dưới đài đang xem cuộc chiến không nhịn được mà kinh hô ra một tiếng.

"Trời ạ, làm sao có thể.

Còn nữa, các ngươi xem pháp khí trong tay nàng, đúng là chanh giai thượng phẩm hệ hỏa! Quả nhiên, thiên tài chính là thiên tài!"

Trong lúc nhất thời, âm thanh tán thưởng dưới đài vang lên bốn phía, thậm chí ngay cả Diệp Tịch Dao cũng phải nhíu mày.

Phải biết rằng, thời điểm lúc trước đụng phải Thẩm Phi Yến, nàng ta vẫn là xích giai trung kỳ, hiện nay chưa được bao lâu, thế nhưng đã đột phá! Diệp Tịch Dao có chút ngoài ý muốn, nhưng tưởng tượng đến trước đó không lâu gia chủ Thẩm Lam của Thẩm gia cũng đã đột phá đến thanh giai, nhất thời liền hiểu được, lúc trước trên phố còn nghe đồn, vài năm trước ở cổ mã thần miếu, Thẩm Lam đoạt được pháp bảo giúp người tu luyện, việc này hẳn là chuẩn xác không thể nghi ngờ.

Nhưng Thẩm Phi Yến vừa mới đột phá không lâu, thậm chí vì mạnh mẽ đột phá không tiếc dùng đồ vật này nọ, khiến cho linh lực của nàng ta cũng không tính là ổn định.

Cũng không ai biết rằng, trải qua khoảng thời gian này, Diệp Tịch Dao đã tu luyện đến xích giai trung kỳ, bây giờ cũng đang chạm tới xích giai đỉnh, tuy rằng chưa đột phá, nhưng cũng đã vững chắc, so với Thẩm Phi Yến mạnh mẽ đột phá, thậm chí còn tốt hơn!

Hơn nữa, Diệp Tịch Dao tin tưởng, cho dù không có linh lực, nàng cũng có thể áp đảo Thẩm Phi Yến giống như chiếc gối thêu hoa này.

Cho nên một lát sau, Diệp Tịch Dao liền rút ra vũ khí của bản thân..

Cổ kiếm Trạm Phi vẫn chưa được máu kích hoạt, từ xa nhìn lại, chỉ là một thanh chủy thủ hơi dài tối đen như mực.

Cho nên khi Diệp Tịch Dao vừa đem Trạm Phi ra, nhất thời dưới đài vang lên một mảnh cười!

"Ha ha ha..

Thứ nàng lấy ra là cái gì, chủy thủ?"

"Quả nhiên là phế vật, thế nhưng ngay cả chủy thủ cũng lấy ra được, chẳng lẽ ngay cả một kiện pháp khí mà Diệp gia cũng không có sao? Không đúng, cho dù có, nàng ta cũng không dùng được, bởi vì nàng ta chính là phế vật.."

"Ha ha ha.."

Một người rồi lại một người nối tiếp trào phúng, nháy mắt bao phủ tất cả khán đài.

Người Diệp gia ngồi ở dưới đài, nhất thời sắc mặt đều xanh mét, lại không thể nói được một câu phản bác.

Thẩm Phi Yến lại càng đắc ý càng thêm thúc dục pháp khí trong tay, làm cho linh thạch hệ hỏa càng lóe ra sáng ngời, đồng thời vẻ mặt giống như bố thí nói:

"Diệp Tịch Dao, ngươi lấy ra một cây chủy thủ để cùng ta tỷ thí? A, thôi quên đi, nếu như vậy, ta cũng không miễn cưỡng, nhìn ở phân thượng ngươi không có linh lực, ta đây liền cho ngươi một cơ hội để sống..

Diệp Tịch Dao, chỉ cần hiện tại ngươi quỳ xuống đất, ngoan ngoãn dập đầu ba cái, nói ta sai lầm rồi, ta là phế vật, ta sẽ tạm thời tha ngươi một mạng, cho ngươi nhận thua xuống đài, ngươi cảm thấy thế nào?".

Ngốc Nữ Nghịch Thiên Phế Vật Đại Tiểu ThưTác giả: Hạ Hiểu LươngTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrời tháng năm, ánh nắng tươi sáng. Trong ngự hoa viên của Lê quốc, lại là một mảnh sắc màu rực rỡ, muôn hoa khoe sắc. Tại đây, phía sau núi giả ở phía tây bắc ngự hoa viên lại mơ hồ truyền đến một trận tiếng khóc. "Ô ô.. Đau quá.. mặt Dao nhi đau quá.. Không cần đánh Dao nhi, mặt Dao nhi đau quá.. Ô ô.." Tự xưng Dao nhi là một cô nương khóc đến không thở nổi, nán lại nhìn kỹ, lại thấy bàn tay của cô nương khác đánh tới khuôn mặt nhỏ nhắn kia, dĩ nhiên là đã xưng thành đầu heo; vốn là quần áo xinh đẹp, lại tràn đầy bụi, bộ dáng vô cùng chật vật. Cô nương này không phải ai khác, đúng là đại tiểu thư của phủ Định Quốc hầu Lê quốc, Diệp Tịch Dao. Mà lúc này vừa nghe Diệp Tịch Dao hô đau, hồng y thiếu nữ đứng trước người nàng không những không dừng tay, mà còn nâng tay hung hăng quăng cho Diệp Tịch Dao một cái tát! "Đau không? Cũng chính là ngươi, ngươi là cái phế vật! Ngốc tử!" Thẩm Vân Song vẻ mặt ngoan độc, đáy mắt xinh đẹp, lại mười phần hận ý. Nghĩ lại nàng ta đường đường là nhị… Thẩm Phi Yến hôm nay là một thân váy dài màu trắng, càng nâng cao bộ dáng đoan trang cao nhã của nàng ta.Chẳng qua, biểu tình của nàng ta qua mức đắc ý, chẳng những phá hủy đi phần mỹ cảm kia, tương phản còn làm cho người ta thấy được sự dối trá ngoan độc."Chết? Làm sao có thể đây.Dù sao, khuôn mặt của Thẩm Đại tiểu thư ngày đó chẳng khác gì đầu heo, ta nghĩ dù có chết, cũng không thể quên được!"Trên mặt của Diệp Tịch Dao không có một tia dao động, nhìn Thẩm Phi Yến trước mắt giống như đang nhìn một vở hài kịch.Mà bị nhắc tới chuyện mất mặt lúc đó trước mặt nhiều người, quả nhiên Thẩm Phi Yến liền giận tái mặt, nhưng tiếp theo lại bình tĩnh xuống, lộ ra vẻ mặt trào phúng, nói:"Hừ! Diệp Tịch Dao, bất quá ngày đó là do ta không có phòng bị, mới bị ngươi đắc thủ đánh lén! Bằng không, chỉ với ngươi ngay cả linh mạch còn không thể tu luyện chẳng khác nào phế vật, cũng có thể xứng làm đối thủ của ta?"Nói xong, Thẩm Phi Yến lạnh lùng cười, tiếp theo tay liền đưa ra sau rút trường kiếm ra, đồng thời trong nháy mắt một cỗ uy áp theo đó mà phát ra!"Xích giai đỉnh! Thế nhưng Thẩm Đại tiểu thư đã đạt tới xích giai đỉnh!" Một người ở dưới đài đang xem cuộc chiến không nhịn được mà kinh hô ra một tiếng."Trời ạ, làm sao có thể.Còn nữa, các ngươi xem pháp khí trong tay nàng, đúng là chanh giai thượng phẩm hệ hỏa! Quả nhiên, thiên tài chính là thiên tài!"Trong lúc nhất thời, âm thanh tán thưởng dưới đài vang lên bốn phía, thậm chí ngay cả Diệp Tịch Dao cũng phải nhíu mày.Phải biết rằng, thời điểm lúc trước đụng phải Thẩm Phi Yến, nàng ta vẫn là xích giai trung kỳ, hiện nay chưa được bao lâu, thế nhưng đã đột phá! Diệp Tịch Dao có chút ngoài ý muốn, nhưng tưởng tượng đến trước đó không lâu gia chủ Thẩm Lam của Thẩm gia cũng đã đột phá đến thanh giai, nhất thời liền hiểu được, lúc trước trên phố còn nghe đồn, vài năm trước ở cổ mã thần miếu, Thẩm Lam đoạt được pháp bảo giúp người tu luyện, việc này hẳn là chuẩn xác không thể nghi ngờ.Nhưng Thẩm Phi Yến vừa mới đột phá không lâu, thậm chí vì mạnh mẽ đột phá không tiếc dùng đồ vật này nọ, khiến cho linh lực của nàng ta cũng không tính là ổn định.Cũng không ai biết rằng, trải qua khoảng thời gian này, Diệp Tịch Dao đã tu luyện đến xích giai trung kỳ, bây giờ cũng đang chạm tới xích giai đỉnh, tuy rằng chưa đột phá, nhưng cũng đã vững chắc, so với Thẩm Phi Yến mạnh mẽ đột phá, thậm chí còn tốt hơn!Hơn nữa, Diệp Tịch Dao tin tưởng, cho dù không có linh lực, nàng cũng có thể áp đảo Thẩm Phi Yến giống như chiếc gối thêu hoa này.Cho nên một lát sau, Diệp Tịch Dao liền rút ra vũ khí của bản thân..Cổ kiếm Trạm Phi vẫn chưa được máu kích hoạt, từ xa nhìn lại, chỉ là một thanh chủy thủ hơi dài tối đen như mực.Cho nên khi Diệp Tịch Dao vừa đem Trạm Phi ra, nhất thời dưới đài vang lên một mảnh cười!"Ha ha ha..Thứ nàng lấy ra là cái gì, chủy thủ?""Quả nhiên là phế vật, thế nhưng ngay cả chủy thủ cũng lấy ra được, chẳng lẽ ngay cả một kiện pháp khí mà Diệp gia cũng không có sao? Không đúng, cho dù có, nàng ta cũng không dùng được, bởi vì nàng ta chính là phế vật..""Ha ha ha.."Một người rồi lại một người nối tiếp trào phúng, nháy mắt bao phủ tất cả khán đài.Người Diệp gia ngồi ở dưới đài, nhất thời sắc mặt đều xanh mét, lại không thể nói được một câu phản bác.Thẩm Phi Yến lại càng đắc ý càng thêm thúc dục pháp khí trong tay, làm cho linh thạch hệ hỏa càng lóe ra sáng ngời, đồng thời vẻ mặt giống như bố thí nói:"Diệp Tịch Dao, ngươi lấy ra một cây chủy thủ để cùng ta tỷ thí? A, thôi quên đi, nếu như vậy, ta cũng không miễn cưỡng, nhìn ở phân thượng ngươi không có linh lực, ta đây liền cho ngươi một cơ hội để sống..Diệp Tịch Dao, chỉ cần hiện tại ngươi quỳ xuống đất, ngoan ngoãn dập đầu ba cái, nói ta sai lầm rồi, ta là phế vật, ta sẽ tạm thời tha ngươi một mạng, cho ngươi nhận thua xuống đài, ngươi cảm thấy thế nào?".

Chương 55: 55: Cầu Ta Ta Tha Cho Ngươi Một Mạng