Trời tháng năm, ánh nắng tươi sáng. Trong ngự hoa viên của Lê quốc, lại là một mảnh sắc màu rực rỡ, muôn hoa khoe sắc. Tại đây, phía sau núi giả ở phía tây bắc ngự hoa viên lại mơ hồ truyền đến một trận tiếng khóc. "Ô ô.. Đau quá.. mặt Dao nhi đau quá.. Không cần đánh Dao nhi, mặt Dao nhi đau quá.. Ô ô.." Tự xưng Dao nhi là một cô nương khóc đến không thở nổi, nán lại nhìn kỹ, lại thấy bàn tay của cô nương khác đánh tới khuôn mặt nhỏ nhắn kia, dĩ nhiên là đã xưng thành đầu heo; vốn là quần áo xinh đẹp, lại tràn đầy bụi, bộ dáng vô cùng chật vật. Cô nương này không phải ai khác, đúng là đại tiểu thư của phủ Định Quốc hầu Lê quốc, Diệp Tịch Dao. Mà lúc này vừa nghe Diệp Tịch Dao hô đau, hồng y thiếu nữ đứng trước người nàng không những không dừng tay, mà còn nâng tay hung hăng quăng cho Diệp Tịch Dao một cái tát! "Đau không? Cũng chính là ngươi, ngươi là cái phế vật! Ngốc tử!" Thẩm Vân Song vẻ mặt ngoan độc, đáy mắt xinh đẹp, lại mười phần hận ý. Nghĩ lại nàng ta đường đường là nhị…
Chương 62: 62: Không Biết Xấu Hổ Cửa Tới Nháo Sự
Ngốc Nữ Nghịch Thiên Phế Vật Đại Tiểu ThưTác giả: Hạ Hiểu LươngTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrời tháng năm, ánh nắng tươi sáng. Trong ngự hoa viên của Lê quốc, lại là một mảnh sắc màu rực rỡ, muôn hoa khoe sắc. Tại đây, phía sau núi giả ở phía tây bắc ngự hoa viên lại mơ hồ truyền đến một trận tiếng khóc. "Ô ô.. Đau quá.. mặt Dao nhi đau quá.. Không cần đánh Dao nhi, mặt Dao nhi đau quá.. Ô ô.." Tự xưng Dao nhi là một cô nương khóc đến không thở nổi, nán lại nhìn kỹ, lại thấy bàn tay của cô nương khác đánh tới khuôn mặt nhỏ nhắn kia, dĩ nhiên là đã xưng thành đầu heo; vốn là quần áo xinh đẹp, lại tràn đầy bụi, bộ dáng vô cùng chật vật. Cô nương này không phải ai khác, đúng là đại tiểu thư của phủ Định Quốc hầu Lê quốc, Diệp Tịch Dao. Mà lúc này vừa nghe Diệp Tịch Dao hô đau, hồng y thiếu nữ đứng trước người nàng không những không dừng tay, mà còn nâng tay hung hăng quăng cho Diệp Tịch Dao một cái tát! "Đau không? Cũng chính là ngươi, ngươi là cái phế vật! Ngốc tử!" Thẩm Vân Song vẻ mặt ngoan độc, đáy mắt xinh đẹp, lại mười phần hận ý. Nghĩ lại nàng ta đường đường là nhị… Sự xuất hiện của tiểu shota, hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý của phụ tử Diệp gia.Tuy rằng có hơi kiêu ngạo xấu xa một chút, nhưng bằng vào việc lộ ra tiểu bộ dáng đáng yêu, cộng thêm việc bị uy h**p phải quay sang bắt chuyện, chỉ trong chốc lát công phu, tiểu shota liền làm cho phụ tử Diệp gia cực độ yêu thích.Diệp Tịch Dao xem đến nghiến răng nghiến lợi, cũng may phụ tử Diệp gia cũng chưa quên chính sự, cho nên một lát sau, liền trở lại chuyện chính, nói:"Lần này Dao nhi thắng, làm cho Thẩm gia hoàn toàn lâm vào khó khăn, trong khoảng thời gian ngắn, dù có trở mình cũng không gây ra được sóng gió gì.Nhưng từ trước tới nay Thẩm gia đê tiện, lần này ăn mệt lớn như vậy, khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ.Bất quá lần này nhờ có Dao nhi may mắn, bằng không, chúng ta còn tưởng rằng hắn vẫn là lục giai trung kỳ, không nghĩ tới lão già kia sớm đã trở thành linh giả thanh giai.Trách không được lúc trước Thẩm gia kiêu ngạo như thế, bằng vào điểm này mới có thể không kiêng dè như vậy!""Hừ, cái lão cẩu Thẩm Huy kia thật là đủ giảo hoạt, ngay cả ta đều bị hắn lừa.Bất quá bị bàn long ấn trấn áp, đời này của hắn xem như đã phế đi, liền chỉ còn lại một tên Thẩm Lam, không đủ để gây sợ hãi."Người bình thường bị thương hoặc do một duyên cớ nào khác làm cho cấp bậc của linh lực bị hạ xuống, lúc sau còn có thể lại tu luyện.Chỉ khi bị bàn long ấn của Lăng Vân điện trấn áp, như vậy về sau việc tu luyện về sau quả thật lại càng gian nan.Mà tuổi của Thẩm Huy vốn đã lớn, phỏng chừng đến chết cũng đừng mơ tưởng tới việc thăng cấp.Đối với Diệp gia mà nói, đây là một tin tức tốt, cuối cùng phụ tử Diệp gia đã có thể thở phào nhẹ nhõm.Tiếp theo hai người lại hỏi chút chuyện về linh mạch của Diệp Tịch Dao, lại không khỏi việc phải kinh ngạc liên tục, chờ đến khi Diệp Tịch Dao nói bởi vì linh mạch đặc thù nên mới không dùng được pháp khí, Diệp Cảnh Thiên nghe vậy mới không khỏi an ủi, nói:"Thì ra là thế, trách không được lần trước Dao nhi cầm về nhiều pháp khí như vậy, lại một kiện cũng không lưu giữ.Bất quá dùng được hay không dùng được đều như nhau, ta thấy phía trước Dao nhi sử dụng chủy thủ cũng không sai biệt lắm, về phần chuyện tình pháp khí, về sau chậm rãi nói, không cần gấp gáp.""Ân, quả thật như thế, Dao nhi như vậy cũng đã rất tốt.Bất quá hiện tại Dao nhi đã có linh mạch, hơn nữa còn thuận lợi thông qua sơ tuyển, như vậy chuyện về sau, cứ như vậy mà an bài đi xuống.."Trong lời nói của Diệp Hồng có chút thần bí, đợi lúc sau cũng không có lại giải thích, chỉ nói Diệp Tịch Dao tĩnh dưỡng cho thật tốt, liền lập tức cùng Diệp Cảnh Thiên rời đi.Ba ngày sau, Trăm Kiệt yến.Trăm Kiệt yến là nhiệm kỳ truyền thống sau khi sơ tuyển ở cổ mã kết thúc, do quốc chủ của các nơi gánh vác chủ trương thực hiện, để chúc mừng người tỷ thí ở khắp nơi thuận lợi thông qua sơ tuyển, hàng trăm người tỷ thí ở khắp nơi đều quy về đây, nên yến tiệc này mới được gọi là Trăm Kiệt yến.Mà trên thực tế, đây là một hồi hội tụ các các thế lực mượn sức của người tham gia tỷ thí mà thôi.Trường hợp như vậy, thiệt tình Diệp Tịch Dao không nghĩ sẽ đi.Nhưng thanh danh của Diệp gia quá lớn, Diệp Tịch Dao muốn không đi cũng không được.Cũng may sau ba ngày tĩnh dưỡng, nội thương của nàng cũng đã tốt hơn phân nửa, cho nên buổi sáng hôm nay, đợi rửa mặt chải đầu đơn giản một chút, Diệp Tịch Dao liền trực tiếp xuất môn cùng Diệp Hồng.Nhưng vừa mới đi tới cửa, chỉ nghe bên ngoài truyền đến một trận âm thanh khóc nháo, lão Hầu gia Diệp Hồng đi ở phía trước, nháy mắt cả khuôn mặt đều đen."Vô sỉ! Quả thực vô sỉ đến cực điểm!" Diệp Hồng tức giận mắng to, lập tức bước nhanh ra khỏi cửa.Cũng không biết chuyện gì xảy ra, Diệp Tịch Dao cũng theo nhanh ra cửa, nhưng vừa ra khỏi cửa lớn, liền nhất thời nao nao.Chỉ thấy, trước cửa lớn của Diệp gia, dĩ nhiên lúc này lại có ba cỗ quan tài chặn ngang, trên mặt đất rải rác màu bạc của tiền giấy, mấy lão phụ nhân, phụ nữ nhu nhược và trẻ em đều đang choàng trên người áo tang màu trắng khóc thành một đoàn..không biết còn tưởng rằng trong Diệp gia có người chết!Nhưng gần đây Diệp gia không có người chết, như vậy cũng chỉ có thể là có người tìm đến cửa nháo sự.Hơn nữa, nháo sự lần này tám phần là Thẩm gia làm không thể nghi ngờ!.
Sự xuất hiện của tiểu shota, hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý của phụ tử Diệp gia.
Tuy rằng có hơi kiêu ngạo xấu xa một chút, nhưng bằng vào việc lộ ra tiểu bộ dáng đáng yêu, cộng thêm việc bị uy h**p phải quay sang bắt chuyện, chỉ trong chốc lát công phu, tiểu shota liền làm cho phụ tử Diệp gia cực độ yêu thích.
Diệp Tịch Dao xem đến nghiến răng nghiến lợi, cũng may phụ tử Diệp gia cũng chưa quên chính sự, cho nên một lát sau, liền trở lại chuyện chính, nói:
"Lần này Dao nhi thắng, làm cho Thẩm gia hoàn toàn lâm vào khó khăn, trong khoảng thời gian ngắn, dù có trở mình cũng không gây ra được sóng gió gì.
Nhưng từ trước tới nay Thẩm gia đê tiện, lần này ăn mệt lớn như vậy, khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ.
Bất quá lần này nhờ có Dao nhi may mắn, bằng không, chúng ta còn tưởng rằng hắn vẫn là lục giai trung kỳ, không nghĩ tới lão già kia sớm đã trở thành linh giả thanh giai.
Trách không được lúc trước Thẩm gia kiêu ngạo như thế, bằng vào điểm này mới có thể không kiêng dè như vậy!"
"Hừ, cái lão cẩu Thẩm Huy kia thật là đủ giảo hoạt, ngay cả ta đều bị hắn lừa.
Bất quá bị bàn long ấn trấn áp, đời này của hắn xem như đã phế đi, liền chỉ còn lại một tên Thẩm Lam, không đủ để gây sợ hãi."
Người bình thường bị thương hoặc do một duyên cớ nào khác làm cho cấp bậc của linh lực bị hạ xuống, lúc sau còn có thể lại tu luyện.
Chỉ khi bị bàn long ấn của Lăng Vân điện trấn áp, như vậy về sau việc tu luyện về sau quả thật lại càng gian nan.
Mà tuổi của Thẩm Huy vốn đã lớn, phỏng chừng đến chết cũng đừng mơ tưởng tới việc thăng cấp.
Đối với Diệp gia mà nói, đây là một tin tức tốt, cuối cùng phụ tử Diệp gia đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo hai người lại hỏi chút chuyện về linh mạch của Diệp Tịch Dao, lại không khỏi việc phải kinh ngạc liên tục, chờ đến khi Diệp Tịch Dao nói bởi vì linh mạch đặc thù nên mới không dùng được pháp khí, Diệp Cảnh Thiên nghe vậy mới không khỏi an ủi, nói:
"Thì ra là thế, trách không được lần trước Dao nhi cầm về nhiều pháp khí như vậy, lại một kiện cũng không lưu giữ.
Bất quá dùng được hay không dùng được đều như nhau, ta thấy phía trước Dao nhi sử dụng chủy thủ cũng không sai biệt lắm, về phần chuyện tình pháp khí, về sau chậm rãi nói, không cần gấp gáp."
"Ân, quả thật như thế, Dao nhi như vậy cũng đã rất tốt.
Bất quá hiện tại Dao nhi đã có linh mạch, hơn nữa còn thuận lợi thông qua sơ tuyển, như vậy chuyện về sau, cứ như vậy mà an bài đi xuống.."
Trong lời nói của Diệp Hồng có chút thần bí, đợi lúc sau cũng không có lại giải thích, chỉ nói Diệp Tịch Dao tĩnh dưỡng cho thật tốt, liền lập tức cùng Diệp Cảnh Thiên rời đi.
Ba ngày sau, Trăm Kiệt yến.
Trăm Kiệt yến là nhiệm kỳ truyền thống sau khi sơ tuyển ở cổ mã kết thúc, do quốc chủ của các nơi gánh vác chủ trương thực hiện, để chúc mừng người tỷ thí ở khắp nơi thuận lợi thông qua sơ tuyển, hàng trăm người tỷ thí ở khắp nơi đều quy về đây, nên yến tiệc này mới được gọi là Trăm Kiệt yến.
Mà trên thực tế, đây là một hồi hội tụ các các thế lực mượn sức của người tham gia tỷ thí mà thôi.
Trường hợp như vậy, thiệt tình Diệp Tịch Dao không nghĩ sẽ đi.
Nhưng thanh danh của Diệp gia quá lớn, Diệp Tịch Dao muốn không đi cũng không được.
Cũng may sau ba ngày tĩnh dưỡng, nội thương của nàng cũng đã tốt hơn phân nửa, cho nên buổi sáng hôm nay, đợi rửa mặt chải đầu đơn giản một chút, Diệp Tịch Dao liền trực tiếp xuất môn cùng Diệp Hồng.
Nhưng vừa mới đi tới cửa, chỉ nghe bên ngoài truyền đến một trận âm thanh khóc nháo, lão Hầu gia Diệp Hồng đi ở phía trước, nháy mắt cả khuôn mặt đều đen.
"Vô sỉ! Quả thực vô sỉ đến cực điểm!" Diệp Hồng tức giận mắng to, lập tức bước nhanh ra khỏi cửa.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, Diệp Tịch Dao cũng theo nhanh ra cửa, nhưng vừa ra khỏi cửa lớn, liền nhất thời nao nao.
Chỉ thấy, trước cửa lớn của Diệp gia, dĩ nhiên lúc này lại có ba cỗ quan tài chặn ngang, trên mặt đất rải rác màu bạc của tiền giấy, mấy lão phụ nhân, phụ nữ nhu nhược và trẻ em đều đang choàng trên người áo tang màu trắng khóc thành một đoàn..
không biết còn tưởng rằng trong Diệp gia có người chết!
Nhưng gần đây Diệp gia không có người chết, như vậy cũng chỉ có thể là có người tìm đến cửa nháo sự.
Hơn nữa, nháo sự lần này tám phần là Thẩm gia làm không thể nghi ngờ!.
Ngốc Nữ Nghịch Thiên Phế Vật Đại Tiểu ThưTác giả: Hạ Hiểu LươngTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrời tháng năm, ánh nắng tươi sáng. Trong ngự hoa viên của Lê quốc, lại là một mảnh sắc màu rực rỡ, muôn hoa khoe sắc. Tại đây, phía sau núi giả ở phía tây bắc ngự hoa viên lại mơ hồ truyền đến một trận tiếng khóc. "Ô ô.. Đau quá.. mặt Dao nhi đau quá.. Không cần đánh Dao nhi, mặt Dao nhi đau quá.. Ô ô.." Tự xưng Dao nhi là một cô nương khóc đến không thở nổi, nán lại nhìn kỹ, lại thấy bàn tay của cô nương khác đánh tới khuôn mặt nhỏ nhắn kia, dĩ nhiên là đã xưng thành đầu heo; vốn là quần áo xinh đẹp, lại tràn đầy bụi, bộ dáng vô cùng chật vật. Cô nương này không phải ai khác, đúng là đại tiểu thư của phủ Định Quốc hầu Lê quốc, Diệp Tịch Dao. Mà lúc này vừa nghe Diệp Tịch Dao hô đau, hồng y thiếu nữ đứng trước người nàng không những không dừng tay, mà còn nâng tay hung hăng quăng cho Diệp Tịch Dao một cái tát! "Đau không? Cũng chính là ngươi, ngươi là cái phế vật! Ngốc tử!" Thẩm Vân Song vẻ mặt ngoan độc, đáy mắt xinh đẹp, lại mười phần hận ý. Nghĩ lại nàng ta đường đường là nhị… Sự xuất hiện của tiểu shota, hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý của phụ tử Diệp gia.Tuy rằng có hơi kiêu ngạo xấu xa một chút, nhưng bằng vào việc lộ ra tiểu bộ dáng đáng yêu, cộng thêm việc bị uy h**p phải quay sang bắt chuyện, chỉ trong chốc lát công phu, tiểu shota liền làm cho phụ tử Diệp gia cực độ yêu thích.Diệp Tịch Dao xem đến nghiến răng nghiến lợi, cũng may phụ tử Diệp gia cũng chưa quên chính sự, cho nên một lát sau, liền trở lại chuyện chính, nói:"Lần này Dao nhi thắng, làm cho Thẩm gia hoàn toàn lâm vào khó khăn, trong khoảng thời gian ngắn, dù có trở mình cũng không gây ra được sóng gió gì.Nhưng từ trước tới nay Thẩm gia đê tiện, lần này ăn mệt lớn như vậy, khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ.Bất quá lần này nhờ có Dao nhi may mắn, bằng không, chúng ta còn tưởng rằng hắn vẫn là lục giai trung kỳ, không nghĩ tới lão già kia sớm đã trở thành linh giả thanh giai.Trách không được lúc trước Thẩm gia kiêu ngạo như thế, bằng vào điểm này mới có thể không kiêng dè như vậy!""Hừ, cái lão cẩu Thẩm Huy kia thật là đủ giảo hoạt, ngay cả ta đều bị hắn lừa.Bất quá bị bàn long ấn trấn áp, đời này của hắn xem như đã phế đi, liền chỉ còn lại một tên Thẩm Lam, không đủ để gây sợ hãi."Người bình thường bị thương hoặc do một duyên cớ nào khác làm cho cấp bậc của linh lực bị hạ xuống, lúc sau còn có thể lại tu luyện.Chỉ khi bị bàn long ấn của Lăng Vân điện trấn áp, như vậy về sau việc tu luyện về sau quả thật lại càng gian nan.Mà tuổi của Thẩm Huy vốn đã lớn, phỏng chừng đến chết cũng đừng mơ tưởng tới việc thăng cấp.Đối với Diệp gia mà nói, đây là một tin tức tốt, cuối cùng phụ tử Diệp gia đã có thể thở phào nhẹ nhõm.Tiếp theo hai người lại hỏi chút chuyện về linh mạch của Diệp Tịch Dao, lại không khỏi việc phải kinh ngạc liên tục, chờ đến khi Diệp Tịch Dao nói bởi vì linh mạch đặc thù nên mới không dùng được pháp khí, Diệp Cảnh Thiên nghe vậy mới không khỏi an ủi, nói:"Thì ra là thế, trách không được lần trước Dao nhi cầm về nhiều pháp khí như vậy, lại một kiện cũng không lưu giữ.Bất quá dùng được hay không dùng được đều như nhau, ta thấy phía trước Dao nhi sử dụng chủy thủ cũng không sai biệt lắm, về phần chuyện tình pháp khí, về sau chậm rãi nói, không cần gấp gáp.""Ân, quả thật như thế, Dao nhi như vậy cũng đã rất tốt.Bất quá hiện tại Dao nhi đã có linh mạch, hơn nữa còn thuận lợi thông qua sơ tuyển, như vậy chuyện về sau, cứ như vậy mà an bài đi xuống.."Trong lời nói của Diệp Hồng có chút thần bí, đợi lúc sau cũng không có lại giải thích, chỉ nói Diệp Tịch Dao tĩnh dưỡng cho thật tốt, liền lập tức cùng Diệp Cảnh Thiên rời đi.Ba ngày sau, Trăm Kiệt yến.Trăm Kiệt yến là nhiệm kỳ truyền thống sau khi sơ tuyển ở cổ mã kết thúc, do quốc chủ của các nơi gánh vác chủ trương thực hiện, để chúc mừng người tỷ thí ở khắp nơi thuận lợi thông qua sơ tuyển, hàng trăm người tỷ thí ở khắp nơi đều quy về đây, nên yến tiệc này mới được gọi là Trăm Kiệt yến.Mà trên thực tế, đây là một hồi hội tụ các các thế lực mượn sức của người tham gia tỷ thí mà thôi.Trường hợp như vậy, thiệt tình Diệp Tịch Dao không nghĩ sẽ đi.Nhưng thanh danh của Diệp gia quá lớn, Diệp Tịch Dao muốn không đi cũng không được.Cũng may sau ba ngày tĩnh dưỡng, nội thương của nàng cũng đã tốt hơn phân nửa, cho nên buổi sáng hôm nay, đợi rửa mặt chải đầu đơn giản một chút, Diệp Tịch Dao liền trực tiếp xuất môn cùng Diệp Hồng.Nhưng vừa mới đi tới cửa, chỉ nghe bên ngoài truyền đến một trận âm thanh khóc nháo, lão Hầu gia Diệp Hồng đi ở phía trước, nháy mắt cả khuôn mặt đều đen."Vô sỉ! Quả thực vô sỉ đến cực điểm!" Diệp Hồng tức giận mắng to, lập tức bước nhanh ra khỏi cửa.Cũng không biết chuyện gì xảy ra, Diệp Tịch Dao cũng theo nhanh ra cửa, nhưng vừa ra khỏi cửa lớn, liền nhất thời nao nao.Chỉ thấy, trước cửa lớn của Diệp gia, dĩ nhiên lúc này lại có ba cỗ quan tài chặn ngang, trên mặt đất rải rác màu bạc của tiền giấy, mấy lão phụ nhân, phụ nữ nhu nhược và trẻ em đều đang choàng trên người áo tang màu trắng khóc thành một đoàn..không biết còn tưởng rằng trong Diệp gia có người chết!Nhưng gần đây Diệp gia không có người chết, như vậy cũng chỉ có thể là có người tìm đến cửa nháo sự.Hơn nữa, nháo sự lần này tám phần là Thẩm gia làm không thể nghi ngờ!.