Trời tháng năm, ánh nắng tươi sáng. Trong ngự hoa viên của Lê quốc, lại là một mảnh sắc màu rực rỡ, muôn hoa khoe sắc. Tại đây, phía sau núi giả ở phía tây bắc ngự hoa viên lại mơ hồ truyền đến một trận tiếng khóc. "Ô ô.. Đau quá.. mặt Dao nhi đau quá.. Không cần đánh Dao nhi, mặt Dao nhi đau quá.. Ô ô.." Tự xưng Dao nhi là một cô nương khóc đến không thở nổi, nán lại nhìn kỹ, lại thấy bàn tay của cô nương khác đánh tới khuôn mặt nhỏ nhắn kia, dĩ nhiên là đã xưng thành đầu heo; vốn là quần áo xinh đẹp, lại tràn đầy bụi, bộ dáng vô cùng chật vật. Cô nương này không phải ai khác, đúng là đại tiểu thư của phủ Định Quốc hầu Lê quốc, Diệp Tịch Dao. Mà lúc này vừa nghe Diệp Tịch Dao hô đau, hồng y thiếu nữ đứng trước người nàng không những không dừng tay, mà còn nâng tay hung hăng quăng cho Diệp Tịch Dao một cái tát! "Đau không? Cũng chính là ngươi, ngươi là cái phế vật! Ngốc tử!" Thẩm Vân Song vẻ mặt ngoan độc, đáy mắt xinh đẹp, lại mười phần hận ý. Nghĩ lại nàng ta đường đường là nhị…
Chương 102: 102: Giết Không Chừa Lại Một Ai! 1
Ngốc Nữ Nghịch Thiên Phế Vật Đại Tiểu ThưTác giả: Hạ Hiểu LươngTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrời tháng năm, ánh nắng tươi sáng. Trong ngự hoa viên của Lê quốc, lại là một mảnh sắc màu rực rỡ, muôn hoa khoe sắc. Tại đây, phía sau núi giả ở phía tây bắc ngự hoa viên lại mơ hồ truyền đến một trận tiếng khóc. "Ô ô.. Đau quá.. mặt Dao nhi đau quá.. Không cần đánh Dao nhi, mặt Dao nhi đau quá.. Ô ô.." Tự xưng Dao nhi là một cô nương khóc đến không thở nổi, nán lại nhìn kỹ, lại thấy bàn tay của cô nương khác đánh tới khuôn mặt nhỏ nhắn kia, dĩ nhiên là đã xưng thành đầu heo; vốn là quần áo xinh đẹp, lại tràn đầy bụi, bộ dáng vô cùng chật vật. Cô nương này không phải ai khác, đúng là đại tiểu thư của phủ Định Quốc hầu Lê quốc, Diệp Tịch Dao. Mà lúc này vừa nghe Diệp Tịch Dao hô đau, hồng y thiếu nữ đứng trước người nàng không những không dừng tay, mà còn nâng tay hung hăng quăng cho Diệp Tịch Dao một cái tát! "Đau không? Cũng chính là ngươi, ngươi là cái phế vật! Ngốc tử!" Thẩm Vân Song vẻ mặt ngoan độc, đáy mắt xinh đẹp, lại mười phần hận ý. Nghĩ lại nàng ta đường đường là nhị… Một gia nhân của Thẩm gia bị mũi tên nhọn đâm trúng, kinh ngạc tới mức trợn to ánh mắt, chậm rãi cúi đầu, giật mình thấy trước ngực là một lỗ máu đỏ tươi, há mồm muốn nói cái gì đó, lại nháy mắt rầm một tiếng, ngã xuống đất mà chết!Người Thẩm gia đang hưng phấn đắc ý nháy mắt liền cứng lại.Kinh ngạc nhìn về phía người đã chết phe mình, thậm chí ngay cả người của Diệp gia cũng ngây ngẩn, tên áo xanh cầm đầu rùng mình một cái, nháy mắt ánh mắt liếc nhìn xung quanh, hét:"Ai? Đi ra!"Xung quanh lặng ngắt như tờ.Trên mặt đất là một màu đỏ tươi, trong không khí sặc mùi máu tươi, thậm chí đến ngay cả hô hấp nhỏ cũng không tài nào làm được.Mọi người nhìn xung quanh, nhưng vẫn giống như cũ không thấy một bóng người xuất hiện!Tên áo xanh cầm đầu nhất thời hạ ánh mắt xuống, "A" cười lạnh một tiếng..Nhưng ngay tại lúc này, một trận tiếng bước chân bỗng nhiên từ xa truyền đến.Tiếng bước chân kia lúc đầu rất nhỏ, tiếp theo ngày càng lớn hơn.Cùng lúc đó, một đám mũi tên nhọn phá gió mà đến, thẳng tắp hướng tới đám người Thẩm gia cùng với người áo xanh vọt tới!"Không tốt! Mau ngăn lại!"Thẩm Huy quát to một tiếng, đồng thời huy động pháp khí trên tay, đem mũi tên nhọn đánh văng ra.Nhưng mũi tên bay đến ngày càng nhiều, hơn nữa còn mang theo linh luẹc mạnh mẽ phá gió mà bay tới, quả thực không thể nào có thể cản hết được! Cho nên bất quá chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, chỉ nghe sưu sưu sưu vang lên, từng tiếng kêu thảm thiết từ trong đám người Thẩm gia lập tức truyền ra!Mà người Diệp gia bên này, trong đó có Triệu Đại Lỗi là người phản ứng lại đầu tiên.Lập tức phát động linh lực hệ thổ của mình, tạo nên một bức tường bằng đất, đem người Diệp gia bảo vệ ở bên trong, để ngừa việc bị ngộ thương.Một trận mưa tên đi tới.Ngoại trừ người Diệp gia, người áo xanh thì dựa vào thực lực cao nên đều bình an vô sự, chỉ có người của Thẩm gia là chết không ít.Nhưng làm cho người ta không nghĩ tới là, có một vài người của Thẩm gia đem chính người của mình chắn trước người, trở thành tấm chắn bằng thịt để có thể tránh thoát một kiếp!Người chết của Thẩm gia nhiều vô số, đều bị bắn thành con nhím, chết không nhắm mắt.Người bị thương cũng không đếm hết, mắt của Thẩm Huy như muốn nứt ra, lúc này đây, trận mưa tên rốt cuộc cũng ngừng lại, không chờ mọi người kịp hô hấp, lại lần nữa đồng loạt ngẩn người!Thì ra chỉ thấy, trước mắt xuất hiện một đội quân mặc áo giáp!Các binh lính này đều cao lớn khôi ngô, thân thể cường tráng.Trên người là áo giáp bằng sắt, tỉ mỉ tinh xảo, đem cả người bọc lấy, thậm chí ngay cả gương mặt cũng bị che lấp đi một nửa, duy chỉ có ánh mắt là vô cùng lạnh lùng kiên nghị chăm chú nhìn vào đám người Thẩm gia và bọn người áo xanh, một bộ áo giáp màu đen dưới ánh sáng chiều tà, lộ ra hàn quang khiến người khác khiếp đảm!Mặc dù trước mắt chỉ thấy những người này đứng yên, nhưng lại không khỏi làm cho người khác, tâm sinh sợ hãi!"Thiết..Thiết Giáp binh?" Thẩm Huy thốt lên.Người khác không rõ lắm, nhưng Thẩm Huy chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra lai lịch của binh lính trước mắt này.Nhưng bọn họ hẳn là phải bị Dịch Thi Tán của Bạch Thủy Tiên độc chết rồi chứ? Nhưng làm thế nào lại còn sống..Khiếp sợ, khó có thể tin, nháy mắt vẻ mặt của Thẩm Huy liền bị thay thế bở phẫn nộ.Ngay cả đám người áo xanh ở bên cạnh, lúc này đây, sắc mặt cũng không hề tốt, trong lòng cũng giống như Thẩm Huy, kinh ngạc vì Thiết Giáp binh còn sống, cùng lúc đó khi nhìn thấy Thiết Giáp binh, theo trực giác, bọn họ đều cảm nhận được một cỗ nguy hiểm không thể diễn tả được.Đúng lúc này, bỗng nhiên Thiết Giáp binh tách ra làm hai hàng, từ giữa chừa ra một con đường.Ngay tại lúc mọi người còn cả kinh, chỉ thấy một cô nương từ phía sau chậm rãi bước ra.Trên người cô nương đó là một bộ y phục màu trắng thuần, ngũ quan xinh đẹp dưới ánh mắt trời lại càng hiện ra tuyệt sắc.Mà lúc này trên tay nàng cầm chính là một cái nõ tiễn, lặng yên không một tiếng động mà tiêu sái bước ra trước mặt của mọi người...
Một gia nhân của Thẩm gia bị mũi tên nhọn đâm trúng, kinh ngạc tới mức trợn to ánh mắt, chậm rãi cúi đầu, giật mình thấy trước ngực là một lỗ máu đỏ tươi, há mồm muốn nói cái gì đó, lại nháy mắt rầm một tiếng, ngã xuống đất mà chết!
Người Thẩm gia đang hưng phấn đắc ý nháy mắt liền cứng lại.
Kinh ngạc nhìn về phía người đã chết phe mình, thậm chí ngay cả người của Diệp gia cũng ngây ngẩn, tên áo xanh cầm đầu rùng mình một cái, nháy mắt ánh mắt liếc nhìn xung quanh, hét:
"Ai? Đi ra!"
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Trên mặt đất là một màu đỏ tươi, trong không khí sặc mùi máu tươi, thậm chí đến ngay cả hô hấp nhỏ cũng không tài nào làm được.
Mọi người nhìn xung quanh, nhưng vẫn giống như cũ không thấy một bóng người xuất hiện!
Tên áo xanh cầm đầu nhất thời hạ ánh mắt xuống, "A" cười lạnh một tiếng..
Nhưng ngay tại lúc này, một trận tiếng bước chân bỗng nhiên từ xa truyền đến.
Tiếng bước chân kia lúc đầu rất nhỏ, tiếp theo ngày càng lớn hơn.
Cùng lúc đó, một đám mũi tên nhọn phá gió mà đến, thẳng tắp hướng tới đám người Thẩm gia cùng với người áo xanh vọt tới!
"Không tốt! Mau ngăn lại!"
Thẩm Huy quát to một tiếng, đồng thời huy động pháp khí trên tay, đem mũi tên nhọn đánh văng ra.
Nhưng mũi tên bay đến ngày càng nhiều, hơn nữa còn mang theo linh luẹc mạnh mẽ phá gió mà bay tới, quả thực không thể nào có thể cản hết được! Cho nên bất quá chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, chỉ nghe sưu sưu sưu vang lên, từng tiếng kêu thảm thiết từ trong đám người Thẩm gia lập tức truyền ra!
Mà người Diệp gia bên này, trong đó có Triệu Đại Lỗi là người phản ứng lại đầu tiên.
Lập tức phát động linh lực hệ thổ của mình, tạo nên một bức tường bằng đất, đem người Diệp gia bảo vệ ở bên trong, để ngừa việc bị ngộ thương.
Một trận mưa tên đi tới.
Ngoại trừ người Diệp gia, người áo xanh thì dựa vào thực lực cao nên đều bình an vô sự, chỉ có người của Thẩm gia là chết không ít.
Nhưng làm cho người ta không nghĩ tới là, có một vài người của Thẩm gia đem chính người của mình chắn trước người, trở thành tấm chắn bằng thịt để có thể tránh thoát một kiếp!
Người chết của Thẩm gia nhiều vô số, đều bị bắn thành con nhím, chết không nhắm mắt.
Người bị thương cũng không đếm hết, mắt của Thẩm Huy như muốn nứt ra, lúc này đây, trận mưa tên rốt cuộc cũng ngừng lại, không chờ mọi người kịp hô hấp, lại lần nữa đồng loạt ngẩn người!
Thì ra chỉ thấy, trước mắt xuất hiện một đội quân mặc áo giáp!
Các binh lính này đều cao lớn khôi ngô, thân thể cường tráng.
Trên người là áo giáp bằng sắt, tỉ mỉ tinh xảo, đem cả người bọc lấy, thậm chí ngay cả gương mặt cũng bị che lấp đi một nửa, duy chỉ có ánh mắt là vô cùng lạnh lùng kiên nghị chăm chú nhìn vào đám người Thẩm gia và bọn người áo xanh, một bộ áo giáp màu đen dưới ánh sáng chiều tà, lộ ra hàn quang khiến người khác khiếp đảm!
Mặc dù trước mắt chỉ thấy những người này đứng yên, nhưng lại không khỏi làm cho người khác, tâm sinh sợ hãi!
"Thiết..
Thiết Giáp binh?" Thẩm Huy thốt lên.
Người khác không rõ lắm, nhưng Thẩm Huy chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra lai lịch của binh lính trước mắt này.
Nhưng bọn họ hẳn là phải bị Dịch Thi Tán của Bạch Thủy Tiên độc chết rồi chứ? Nhưng làm thế nào lại còn sống..
Khiếp sợ, khó có thể tin, nháy mắt vẻ mặt của Thẩm Huy liền bị thay thế bở phẫn nộ.
Ngay cả đám người áo xanh ở bên cạnh, lúc này đây, sắc mặt cũng không hề tốt, trong lòng cũng giống như Thẩm Huy, kinh ngạc vì Thiết Giáp binh còn sống, cùng lúc đó khi nhìn thấy Thiết Giáp binh, theo trực giác, bọn họ đều cảm nhận được một cỗ nguy hiểm không thể diễn tả được.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Thiết Giáp binh tách ra làm hai hàng, từ giữa chừa ra một con đường.
Ngay tại lúc mọi người còn cả kinh, chỉ thấy một cô nương từ phía sau chậm rãi bước ra.
Trên người cô nương đó là một bộ y phục màu trắng thuần, ngũ quan xinh đẹp dưới ánh mắt trời lại càng hiện ra tuyệt sắc.
Mà lúc này trên tay nàng cầm chính là một cái nõ tiễn, lặng yên không một tiếng động mà tiêu sái bước ra trước mặt của mọi người...
Ngốc Nữ Nghịch Thiên Phế Vật Đại Tiểu ThưTác giả: Hạ Hiểu LươngTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrời tháng năm, ánh nắng tươi sáng. Trong ngự hoa viên của Lê quốc, lại là một mảnh sắc màu rực rỡ, muôn hoa khoe sắc. Tại đây, phía sau núi giả ở phía tây bắc ngự hoa viên lại mơ hồ truyền đến một trận tiếng khóc. "Ô ô.. Đau quá.. mặt Dao nhi đau quá.. Không cần đánh Dao nhi, mặt Dao nhi đau quá.. Ô ô.." Tự xưng Dao nhi là một cô nương khóc đến không thở nổi, nán lại nhìn kỹ, lại thấy bàn tay của cô nương khác đánh tới khuôn mặt nhỏ nhắn kia, dĩ nhiên là đã xưng thành đầu heo; vốn là quần áo xinh đẹp, lại tràn đầy bụi, bộ dáng vô cùng chật vật. Cô nương này không phải ai khác, đúng là đại tiểu thư của phủ Định Quốc hầu Lê quốc, Diệp Tịch Dao. Mà lúc này vừa nghe Diệp Tịch Dao hô đau, hồng y thiếu nữ đứng trước người nàng không những không dừng tay, mà còn nâng tay hung hăng quăng cho Diệp Tịch Dao một cái tát! "Đau không? Cũng chính là ngươi, ngươi là cái phế vật! Ngốc tử!" Thẩm Vân Song vẻ mặt ngoan độc, đáy mắt xinh đẹp, lại mười phần hận ý. Nghĩ lại nàng ta đường đường là nhị… Một gia nhân của Thẩm gia bị mũi tên nhọn đâm trúng, kinh ngạc tới mức trợn to ánh mắt, chậm rãi cúi đầu, giật mình thấy trước ngực là một lỗ máu đỏ tươi, há mồm muốn nói cái gì đó, lại nháy mắt rầm một tiếng, ngã xuống đất mà chết!Người Thẩm gia đang hưng phấn đắc ý nháy mắt liền cứng lại.Kinh ngạc nhìn về phía người đã chết phe mình, thậm chí ngay cả người của Diệp gia cũng ngây ngẩn, tên áo xanh cầm đầu rùng mình một cái, nháy mắt ánh mắt liếc nhìn xung quanh, hét:"Ai? Đi ra!"Xung quanh lặng ngắt như tờ.Trên mặt đất là một màu đỏ tươi, trong không khí sặc mùi máu tươi, thậm chí đến ngay cả hô hấp nhỏ cũng không tài nào làm được.Mọi người nhìn xung quanh, nhưng vẫn giống như cũ không thấy một bóng người xuất hiện!Tên áo xanh cầm đầu nhất thời hạ ánh mắt xuống, "A" cười lạnh một tiếng..Nhưng ngay tại lúc này, một trận tiếng bước chân bỗng nhiên từ xa truyền đến.Tiếng bước chân kia lúc đầu rất nhỏ, tiếp theo ngày càng lớn hơn.Cùng lúc đó, một đám mũi tên nhọn phá gió mà đến, thẳng tắp hướng tới đám người Thẩm gia cùng với người áo xanh vọt tới!"Không tốt! Mau ngăn lại!"Thẩm Huy quát to một tiếng, đồng thời huy động pháp khí trên tay, đem mũi tên nhọn đánh văng ra.Nhưng mũi tên bay đến ngày càng nhiều, hơn nữa còn mang theo linh luẹc mạnh mẽ phá gió mà bay tới, quả thực không thể nào có thể cản hết được! Cho nên bất quá chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, chỉ nghe sưu sưu sưu vang lên, từng tiếng kêu thảm thiết từ trong đám người Thẩm gia lập tức truyền ra!Mà người Diệp gia bên này, trong đó có Triệu Đại Lỗi là người phản ứng lại đầu tiên.Lập tức phát động linh lực hệ thổ của mình, tạo nên một bức tường bằng đất, đem người Diệp gia bảo vệ ở bên trong, để ngừa việc bị ngộ thương.Một trận mưa tên đi tới.Ngoại trừ người Diệp gia, người áo xanh thì dựa vào thực lực cao nên đều bình an vô sự, chỉ có người của Thẩm gia là chết không ít.Nhưng làm cho người ta không nghĩ tới là, có một vài người của Thẩm gia đem chính người của mình chắn trước người, trở thành tấm chắn bằng thịt để có thể tránh thoát một kiếp!Người chết của Thẩm gia nhiều vô số, đều bị bắn thành con nhím, chết không nhắm mắt.Người bị thương cũng không đếm hết, mắt của Thẩm Huy như muốn nứt ra, lúc này đây, trận mưa tên rốt cuộc cũng ngừng lại, không chờ mọi người kịp hô hấp, lại lần nữa đồng loạt ngẩn người!Thì ra chỉ thấy, trước mắt xuất hiện một đội quân mặc áo giáp!Các binh lính này đều cao lớn khôi ngô, thân thể cường tráng.Trên người là áo giáp bằng sắt, tỉ mỉ tinh xảo, đem cả người bọc lấy, thậm chí ngay cả gương mặt cũng bị che lấp đi một nửa, duy chỉ có ánh mắt là vô cùng lạnh lùng kiên nghị chăm chú nhìn vào đám người Thẩm gia và bọn người áo xanh, một bộ áo giáp màu đen dưới ánh sáng chiều tà, lộ ra hàn quang khiến người khác khiếp đảm!Mặc dù trước mắt chỉ thấy những người này đứng yên, nhưng lại không khỏi làm cho người khác, tâm sinh sợ hãi!"Thiết..Thiết Giáp binh?" Thẩm Huy thốt lên.Người khác không rõ lắm, nhưng Thẩm Huy chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra lai lịch của binh lính trước mắt này.Nhưng bọn họ hẳn là phải bị Dịch Thi Tán của Bạch Thủy Tiên độc chết rồi chứ? Nhưng làm thế nào lại còn sống..Khiếp sợ, khó có thể tin, nháy mắt vẻ mặt của Thẩm Huy liền bị thay thế bở phẫn nộ.Ngay cả đám người áo xanh ở bên cạnh, lúc này đây, sắc mặt cũng không hề tốt, trong lòng cũng giống như Thẩm Huy, kinh ngạc vì Thiết Giáp binh còn sống, cùng lúc đó khi nhìn thấy Thiết Giáp binh, theo trực giác, bọn họ đều cảm nhận được một cỗ nguy hiểm không thể diễn tả được.Đúng lúc này, bỗng nhiên Thiết Giáp binh tách ra làm hai hàng, từ giữa chừa ra một con đường.Ngay tại lúc mọi người còn cả kinh, chỉ thấy một cô nương từ phía sau chậm rãi bước ra.Trên người cô nương đó là một bộ y phục màu trắng thuần, ngũ quan xinh đẹp dưới ánh mắt trời lại càng hiện ra tuyệt sắc.Mà lúc này trên tay nàng cầm chính là một cái nõ tiễn, lặng yên không một tiếng động mà tiêu sái bước ra trước mặt của mọi người...