Hải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong…
Chương 1134
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… Chương 1134Dì Trương thấy Bạch Dương hơi run rẩy cơ thể, trái tim siết lại, rảo bước đi tới; “Cô Bạch, cô rốt cuộc bị sao vậy? Nói chuyện đi, đừng dọa tôi.”Nếu cô Bạch xảy ra chuyện gì, cậu cả chắc chắn sẽ phát điên.Bạch Dương nghe ra sự lo lắng và căng thẳng trong giọng điệu của dì Trương, cô hít thở sâu bình tĩnh lại, mỉm cười đáp: “Tôi không có sao cả dì Trương, xin lỗi, đã dọa gì sợ rồi.”“Không có chuyện gì?” Dì Trương rõ ràng có chút không tin, cúi đầu đánh giá kỹ Bạch Dương ngồi trên giường.Tuy nhìn một vòng, phát hiện cô quả thật không có chỗ nào không đúng.Chuyện này kỳ lạ rồi.“Cô Bạch, cô thật sự không sao chứ?” Dì Trương vẫn không yên tâm mà lại hỏi một lượt: ‘Vừa rồi cô còn kêu lên, cơ thể còn run rẩy.”Bạch Dương mỉm cười: “Thật sự không sao, vừa rồi tôi run rẩy hét lên, là vì tôi quá vui mừng.”“Vui mừng sao?” Mặt mày dì Trương mờ mịt không hiểu: “Cô Bạch, có chuyện gì vui sao?”Bạch Dương gật mạch đầu, giọng nói khó che giấu sự vui sướng: “Có, mắt của tôi có thể nhìn thấy một chút rồi.”Nghe thấy lời này, dì Trương đầu tiên là sững người, sau đó phản ứng lại, vẻ mặt vô cùng kích động: “Cô Bạch, chuyện này là thật sao? Cô thật sự nhìn thấy rồi sao?”Bạch Dương lắc đầu: “Là thật, có điều không tính là nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy đường nét của một vài thứ, nhưng cụ thể là gì, tôi vẫn chưa nhìn thấy, bao gồm cả màu sắc cũng vậy.”“Vậy cũng tốt lắm rồi.” Dì Trương kích động không vui: “Có thể nhìn thấy đường nét, chứng tỏ mắt đang khôi phục rồi, cô Bạch, chúc mừng cô.”“Cảm ơn.”“Lát nữa chúng ta đến bệnh viện khám tình hình cụ thể.” Dì Trương đề nghị.Bạch Dương ừ một tiếng, cô đồng ý.Cô cũng nghĩ như vậy.Bây giờ mắt có thể nhìn thấy ánh sáng rồi, thuốc mắt cô dùng cũng chắc chắn phải đổi rồi, đương nhiên phải đến bệnh viện tái khám.“Dì Trương, dẫn tôi vào phòng tắm, tôi muốn vệ sinh cá nhân rồi đến bệnh viện cho sớm.” Bạch Dương vén chăn trên người ra.Cô càng muốn sớm khôi phục thị lực, quay về Thiên Thịnh.Khoảng thời gian này, công việc của cô đều giao cho Khởi.Tuy Khởi ở Thiên Thịnh có chức vị giám đốc, nhưng Đoàn Hựu Đình lại rất bất mãn với Khởi, cảm thấy Khởi chiếm vị trí giám đốc, khiến ông ta không thể giao vị trí này cho tâm phúc của ông ta, cho nên nghe thư ký Đông nói những ngày này, Đoàn Hựu Đình đều vô tình hay hữu ý mà gây khó dễ Khởi, mà Khởi rõ ràng là nóng tính, lại vì cô mà nhẫn nhịn không rời khỏi Thiên Thịnh.Tuy cô rất tức giận rất bực mình, rất muốn đánh trả vì Khởi, nhưng do mắt không nhìn †hấy, căn bản không dám xuất hiện ở công †y, cho nên cô cảm thấy rất có lỗi với Khởi, điều cô muốn nhất bây giờ là nhanh chóng khôi phục quay về Thiên Thịnh, cho Đoàn Hựu Đình biết mặt.Rất nhanh, Bạch Dương đã vệ sinh cá nhân xong, ăn sáng xong thì cùng với dì Trương đến bệnh viện Đệ Nhất.Trên đường đi, cô đã gọi điện hẹn trước với Lâm Diệc Hàng.
Chương 1134
Dì Trương thấy Bạch Dương hơi run rẩy cơ thể, trái tim siết lại, rảo bước đi tới; “Cô Bạch, cô rốt cuộc bị sao vậy? Nói chuyện đi, đừng dọa tôi.”
Nếu cô Bạch xảy ra chuyện gì, cậu cả chắc chắn sẽ phát điên.
Bạch Dương nghe ra sự lo lắng và căng thẳng trong giọng điệu của dì Trương, cô hít thở sâu bình tĩnh lại, mỉm cười đáp: “Tôi không có sao cả dì Trương, xin lỗi, đã dọa gì sợ rồi.”
“Không có chuyện gì?” Dì Trương rõ ràng có chút không tin, cúi đầu đánh giá kỹ Bạch Dương ngồi trên giường.
Tuy nhìn một vòng, phát hiện cô quả thật không có chỗ nào không đúng.
Chuyện này kỳ lạ rồi.
“Cô Bạch, cô thật sự không sao chứ?” Dì Trương vẫn không yên tâm mà lại hỏi một lượt: ‘Vừa rồi cô còn kêu lên, cơ thể còn run rẩy.”
Bạch Dương mỉm cười: “Thật sự không sao, vừa rồi tôi run rẩy hét lên, là vì tôi quá vui mừng.”
“Vui mừng sao?” Mặt mày dì Trương mờ mịt không hiểu: “Cô Bạch, có chuyện gì vui sao?”
Bạch Dương gật mạch đầu, giọng nói khó che giấu sự vui sướng: “Có, mắt của tôi có thể nhìn thấy một chút rồi.”
Nghe thấy lời này, dì Trương đầu tiên là sững người, sau đó phản ứng lại, vẻ mặt vô cùng kích động: “Cô Bạch, chuyện này là thật sao? Cô thật sự nhìn thấy rồi sao?”
Bạch Dương lắc đầu: “Là thật, có điều không tính là nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy đường nét của một vài thứ, nhưng cụ thể là gì, tôi vẫn chưa nhìn thấy, bao gồm cả màu sắc cũng vậy.”
“Vậy cũng tốt lắm rồi.” Dì Trương kích động không vui: “Có thể nhìn thấy đường nét, chứng tỏ mắt đang khôi phục rồi, cô Bạch, chúc mừng cô.”
“Cảm ơn.”
“Lát nữa chúng ta đến bệnh viện khám tình hình cụ thể.” Dì Trương đề nghị.
Bạch Dương ừ một tiếng, cô đồng ý.
Cô cũng nghĩ như vậy.
Bây giờ mắt có thể nhìn thấy ánh sáng rồi, thuốc mắt cô dùng cũng chắc chắn phải đổi rồi, đương nhiên phải đến bệnh viện tái khám.
“Dì Trương, dẫn tôi vào phòng tắm, tôi muốn vệ sinh cá nhân rồi đến bệnh viện cho sớm.” Bạch Dương vén chăn trên người ra.
Cô càng muốn sớm khôi phục thị lực, quay về Thiên Thịnh.
Khoảng thời gian này, công việc của cô đều giao cho Khởi.
Tuy Khởi ở Thiên Thịnh có chức vị giám đốc, nhưng Đoàn Hựu Đình lại rất bất mãn với Khởi, cảm thấy Khởi chiếm vị trí giám đốc, khiến ông ta không thể giao vị trí này cho tâm phúc của ông ta, cho nên nghe thư ký Đông nói những ngày này, Đoàn Hựu Đình đều vô tình hay hữu ý mà gây khó dễ Khởi, mà Khởi rõ ràng là nóng tính, lại vì cô mà nhẫn nhịn không rời khỏi Thiên Thịnh.
Tuy cô rất tức giận rất bực mình, rất muốn đánh trả vì Khởi, nhưng do mắt không nhìn †hấy, căn bản không dám xuất hiện ở công †y, cho nên cô cảm thấy rất có lỗi với Khởi, điều cô muốn nhất bây giờ là nhanh chóng khôi phục quay về Thiên Thịnh, cho Đoàn Hựu Đình biết mặt.
Rất nhanh, Bạch Dương đã vệ sinh cá nhân xong, ăn sáng xong thì cùng với dì Trương đến bệnh viện Đệ Nhất.
Trên đường đi, cô đã gọi điện hẹn trước với Lâm Diệc Hàng.
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… Chương 1134Dì Trương thấy Bạch Dương hơi run rẩy cơ thể, trái tim siết lại, rảo bước đi tới; “Cô Bạch, cô rốt cuộc bị sao vậy? Nói chuyện đi, đừng dọa tôi.”Nếu cô Bạch xảy ra chuyện gì, cậu cả chắc chắn sẽ phát điên.Bạch Dương nghe ra sự lo lắng và căng thẳng trong giọng điệu của dì Trương, cô hít thở sâu bình tĩnh lại, mỉm cười đáp: “Tôi không có sao cả dì Trương, xin lỗi, đã dọa gì sợ rồi.”“Không có chuyện gì?” Dì Trương rõ ràng có chút không tin, cúi đầu đánh giá kỹ Bạch Dương ngồi trên giường.Tuy nhìn một vòng, phát hiện cô quả thật không có chỗ nào không đúng.Chuyện này kỳ lạ rồi.“Cô Bạch, cô thật sự không sao chứ?” Dì Trương vẫn không yên tâm mà lại hỏi một lượt: ‘Vừa rồi cô còn kêu lên, cơ thể còn run rẩy.”Bạch Dương mỉm cười: “Thật sự không sao, vừa rồi tôi run rẩy hét lên, là vì tôi quá vui mừng.”“Vui mừng sao?” Mặt mày dì Trương mờ mịt không hiểu: “Cô Bạch, có chuyện gì vui sao?”Bạch Dương gật mạch đầu, giọng nói khó che giấu sự vui sướng: “Có, mắt của tôi có thể nhìn thấy một chút rồi.”Nghe thấy lời này, dì Trương đầu tiên là sững người, sau đó phản ứng lại, vẻ mặt vô cùng kích động: “Cô Bạch, chuyện này là thật sao? Cô thật sự nhìn thấy rồi sao?”Bạch Dương lắc đầu: “Là thật, có điều không tính là nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy đường nét của một vài thứ, nhưng cụ thể là gì, tôi vẫn chưa nhìn thấy, bao gồm cả màu sắc cũng vậy.”“Vậy cũng tốt lắm rồi.” Dì Trương kích động không vui: “Có thể nhìn thấy đường nét, chứng tỏ mắt đang khôi phục rồi, cô Bạch, chúc mừng cô.”“Cảm ơn.”“Lát nữa chúng ta đến bệnh viện khám tình hình cụ thể.” Dì Trương đề nghị.Bạch Dương ừ một tiếng, cô đồng ý.Cô cũng nghĩ như vậy.Bây giờ mắt có thể nhìn thấy ánh sáng rồi, thuốc mắt cô dùng cũng chắc chắn phải đổi rồi, đương nhiên phải đến bệnh viện tái khám.“Dì Trương, dẫn tôi vào phòng tắm, tôi muốn vệ sinh cá nhân rồi đến bệnh viện cho sớm.” Bạch Dương vén chăn trên người ra.Cô càng muốn sớm khôi phục thị lực, quay về Thiên Thịnh.Khoảng thời gian này, công việc của cô đều giao cho Khởi.Tuy Khởi ở Thiên Thịnh có chức vị giám đốc, nhưng Đoàn Hựu Đình lại rất bất mãn với Khởi, cảm thấy Khởi chiếm vị trí giám đốc, khiến ông ta không thể giao vị trí này cho tâm phúc của ông ta, cho nên nghe thư ký Đông nói những ngày này, Đoàn Hựu Đình đều vô tình hay hữu ý mà gây khó dễ Khởi, mà Khởi rõ ràng là nóng tính, lại vì cô mà nhẫn nhịn không rời khỏi Thiên Thịnh.Tuy cô rất tức giận rất bực mình, rất muốn đánh trả vì Khởi, nhưng do mắt không nhìn †hấy, căn bản không dám xuất hiện ở công †y, cho nên cô cảm thấy rất có lỗi với Khởi, điều cô muốn nhất bây giờ là nhanh chóng khôi phục quay về Thiên Thịnh, cho Đoàn Hựu Đình biết mặt.Rất nhanh, Bạch Dương đã vệ sinh cá nhân xong, ăn sáng xong thì cùng với dì Trương đến bệnh viện Đệ Nhất.Trên đường đi, cô đã gọi điện hẹn trước với Lâm Diệc Hàng.