Hải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong…
Chương 1246
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… Chương 1246Nếu là vậy, Bạch Dương đã có thể hoàn toàn xác định được đây chính là quyển album từ lúc cô ra đời, mỗi một tấm ảnh ở đầy đều ghi lại dáng vẻ mỗi ngày của cô sau khi ra đời.Những album tài liệu như thế này không hiếm, hầu như gia đình nào cũng làm cho con mình một quyển, có nhà chụp hết cả năm, cũng có nhà nửa năm, có nhà chỉ 100 ngày.Nhìn độ dày của quyển album này thì chắc đã ghi lại nửa năm.Nhưng điều Bạch Dương chưa nghĩ ra là, nếu như chỉ là album tài liệu về cô, tại sao ông ngoại lại không cho cô xem?Bạch Dương nheo mắt, trong lòng đầy mối băn khoăn nghi hoặc.Dẫu vậy, cô cũng chẳng nghĩ nhiều, cứ coi như ông ngoại muốn giữ làm kỷ niệm cho riêng mình mới không cho cô xem.Nhưng bây giờ, quyển album này nằm trong tay, cô có thể tự xem, đúng lúc cũng hồi tưởng lại thời thơ ấu của mình.Nhưng nói ra cũng rất kỳ lạ, không phải trong nhà không có ảnh lúc cô còn nhỏ, nhưng chưa từng có những bức từ lúc cô ra đời, nên cô cũng thực sự không biết, bản thân lúc vừa chào đời trông như thế nào.Bạch Dương kéo chiếc ghế bành ra ngồi xuống, bắt đầu lật giở từng bức ảnh một.Ban đầu, lúc cô nhìn, khóe miệng còn đang cười, cảm thấy bản thân lúc mới sinh ra cũng đáng yêu lắm.Nhưng không biết vì sao, đáng yêu thì đáng yêu, sao cô lại không cảm thấy có cảm giác quen thuộc nhỉ?Sau đó, càng lật về sau, nụ cười trên mặt Bạch Dương càng tan dần, mà thay vào đó sự kinh hãi khôn cùng.Chuyện này rốt cuộc là thế nào?Đứa bé này là ai?Bạch Dương nhìn bức ảnh, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, đứa bé kia dường như đã không còn dấu hiệu sự sống nữa. Lòng bàn tay cô không khỏi nắm chặt, trong mắt là vẻ kinh sợ, hoang mang và khó hiểu. Thậm chí còn có cảm giác kỳ quái không thể nói rõ được.Thời gian ở góc dưới bên phải bức ảnh là lúc cô được bốn tháng lẻ năm ngày, nhưng đứa bé trong ảnh lại không phải là cô.Ngoại trừ việc cô chưa từng thấy những bức ảnh lúc mình vừa ra đời được một hai tháng, những bức ảnh sau này cô đều đã xem.Lúc cô bốn tháng, tuyệt đối không có dáng vẻ như vậy!Cho nên đứa bé trong tấm ảnh này, chắc chắn không phải là cô.Nhưng nếu không phải là cô, vậy tại sao thời gian ở góc dưới bên phải lại liền mạch với những bức ảnh trước đó?Hơn nữa, không chỉ liền mạch, mà ngoại hình của đứa trẻ cũng trùng khớp nhau.Tháng đầu thì không nói, trẻ con trong tháng đầu tiên vốn dĩ không nhìn ra đường nét rõ ràng.Nhưng bắt đầu từ tháng thứ hai, đường nét của đứa trẻ đã bắt đầu lộ rõ.Mà mặt mũi của đứa trẻ trên tấm ảnh lúc bốn tháng lẻ năm ngày cũng có nét giống với đứa trẻ trong tấm ảnh hai tháng.Có nghĩa là, đây vốn dĩ không phải album ảnh ghi lại quá trình từ khi cô được sinh ra. Đứa trẻ trong ảnh ngay từ đầu cũng đã không phải là cô.
Chương 1246
Nếu là vậy, Bạch Dương đã có thể hoàn toàn xác định được đây chính là quyển album từ lúc cô ra đời, mỗi một tấm ảnh ở đầy đều ghi lại dáng vẻ mỗi ngày của cô sau khi ra đời.
Những album tài liệu như thế này không hiếm, hầu như gia đình nào cũng làm cho con mình một quyển, có nhà chụp hết cả năm, cũng có nhà nửa năm, có nhà chỉ 100 ngày.
Nhìn độ dày của quyển album này thì chắc đã ghi lại nửa năm.
Nhưng điều Bạch Dương chưa nghĩ ra là, nếu như chỉ là album tài liệu về cô, tại sao ông ngoại lại không cho cô xem?
Bạch Dương nheo mắt, trong lòng đầy mối băn khoăn nghi hoặc.
Dẫu vậy, cô cũng chẳng nghĩ nhiều, cứ coi như ông ngoại muốn giữ làm kỷ niệm cho riêng mình mới không cho cô xem.
Nhưng bây giờ, quyển album này nằm trong tay, cô có thể tự xem, đúng lúc cũng hồi tưởng lại thời thơ ấu của mình.
Nhưng nói ra cũng rất kỳ lạ, không phải trong nhà không có ảnh lúc cô còn nhỏ, nhưng chưa từng có những bức từ lúc cô ra đời, nên cô cũng thực sự không biết, bản thân lúc vừa chào đời trông như thế nào.
Bạch Dương kéo chiếc ghế bành ra ngồi xuống, bắt đầu lật giở từng bức ảnh một.
Ban đầu, lúc cô nhìn, khóe miệng còn đang cười, cảm thấy bản thân lúc mới sinh ra cũng đáng yêu lắm.
Nhưng không biết vì sao, đáng yêu thì đáng yêu, sao cô lại không cảm thấy có cảm giác quen thuộc nhỉ?
Sau đó, càng lật về sau, nụ cười trên mặt Bạch Dương càng tan dần, mà thay vào đó sự kinh hãi khôn cùng.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Đứa bé này là ai?
Bạch Dương nhìn bức ảnh, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, đứa bé kia dường như đã không còn dấu hiệu sự sống nữa. Lòng bàn tay cô không khỏi nắm chặt, trong mắt là vẻ kinh sợ, hoang mang và khó hiểu. Thậm chí còn có cảm giác kỳ quái không thể nói rõ được.
Thời gian ở góc dưới bên phải bức ảnh là lúc cô được bốn tháng lẻ năm ngày, nhưng đứa bé trong ảnh lại không phải là cô.
Ngoại trừ việc cô chưa từng thấy những bức ảnh lúc mình vừa ra đời được một hai tháng, những bức ảnh sau này cô đều đã xem.
Lúc cô bốn tháng, tuyệt đối không có dáng vẻ như vậy!
Cho nên đứa bé trong tấm ảnh này, chắc chắn không phải là cô.
Nhưng nếu không phải là cô, vậy tại sao thời gian ở góc dưới bên phải lại liền mạch với những bức ảnh trước đó?
Hơn nữa, không chỉ liền mạch, mà ngoại hình của đứa trẻ cũng trùng khớp nhau.
Tháng đầu thì không nói, trẻ con trong tháng đầu tiên vốn dĩ không nhìn ra đường nét rõ ràng.
Nhưng bắt đầu từ tháng thứ hai, đường nét của đứa trẻ đã bắt đầu lộ rõ.
Mà mặt mũi của đứa trẻ trên tấm ảnh lúc bốn tháng lẻ năm ngày cũng có nét giống với đứa trẻ trong tấm ảnh hai tháng.
Có nghĩa là, đây vốn dĩ không phải album ảnh ghi lại quá trình từ khi cô được sinh ra. Đứa trẻ trong ảnh ngay từ đầu cũng đã không phải là cô.
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… Chương 1246Nếu là vậy, Bạch Dương đã có thể hoàn toàn xác định được đây chính là quyển album từ lúc cô ra đời, mỗi một tấm ảnh ở đầy đều ghi lại dáng vẻ mỗi ngày của cô sau khi ra đời.Những album tài liệu như thế này không hiếm, hầu như gia đình nào cũng làm cho con mình một quyển, có nhà chụp hết cả năm, cũng có nhà nửa năm, có nhà chỉ 100 ngày.Nhìn độ dày của quyển album này thì chắc đã ghi lại nửa năm.Nhưng điều Bạch Dương chưa nghĩ ra là, nếu như chỉ là album tài liệu về cô, tại sao ông ngoại lại không cho cô xem?Bạch Dương nheo mắt, trong lòng đầy mối băn khoăn nghi hoặc.Dẫu vậy, cô cũng chẳng nghĩ nhiều, cứ coi như ông ngoại muốn giữ làm kỷ niệm cho riêng mình mới không cho cô xem.Nhưng bây giờ, quyển album này nằm trong tay, cô có thể tự xem, đúng lúc cũng hồi tưởng lại thời thơ ấu của mình.Nhưng nói ra cũng rất kỳ lạ, không phải trong nhà không có ảnh lúc cô còn nhỏ, nhưng chưa từng có những bức từ lúc cô ra đời, nên cô cũng thực sự không biết, bản thân lúc vừa chào đời trông như thế nào.Bạch Dương kéo chiếc ghế bành ra ngồi xuống, bắt đầu lật giở từng bức ảnh một.Ban đầu, lúc cô nhìn, khóe miệng còn đang cười, cảm thấy bản thân lúc mới sinh ra cũng đáng yêu lắm.Nhưng không biết vì sao, đáng yêu thì đáng yêu, sao cô lại không cảm thấy có cảm giác quen thuộc nhỉ?Sau đó, càng lật về sau, nụ cười trên mặt Bạch Dương càng tan dần, mà thay vào đó sự kinh hãi khôn cùng.Chuyện này rốt cuộc là thế nào?Đứa bé này là ai?Bạch Dương nhìn bức ảnh, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, đứa bé kia dường như đã không còn dấu hiệu sự sống nữa. Lòng bàn tay cô không khỏi nắm chặt, trong mắt là vẻ kinh sợ, hoang mang và khó hiểu. Thậm chí còn có cảm giác kỳ quái không thể nói rõ được.Thời gian ở góc dưới bên phải bức ảnh là lúc cô được bốn tháng lẻ năm ngày, nhưng đứa bé trong ảnh lại không phải là cô.Ngoại trừ việc cô chưa từng thấy những bức ảnh lúc mình vừa ra đời được một hai tháng, những bức ảnh sau này cô đều đã xem.Lúc cô bốn tháng, tuyệt đối không có dáng vẻ như vậy!Cho nên đứa bé trong tấm ảnh này, chắc chắn không phải là cô.Nhưng nếu không phải là cô, vậy tại sao thời gian ở góc dưới bên phải lại liền mạch với những bức ảnh trước đó?Hơn nữa, không chỉ liền mạch, mà ngoại hình của đứa trẻ cũng trùng khớp nhau.Tháng đầu thì không nói, trẻ con trong tháng đầu tiên vốn dĩ không nhìn ra đường nét rõ ràng.Nhưng bắt đầu từ tháng thứ hai, đường nét của đứa trẻ đã bắt đầu lộ rõ.Mà mặt mũi của đứa trẻ trên tấm ảnh lúc bốn tháng lẻ năm ngày cũng có nét giống với đứa trẻ trong tấm ảnh hai tháng.Có nghĩa là, đây vốn dĩ không phải album ảnh ghi lại quá trình từ khi cô được sinh ra. Đứa trẻ trong ảnh ngay từ đầu cũng đã không phải là cô.