Hải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong…
Chương 1357
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… Chương 1357Bạch Dương nghi hoặc ‘ừ một tiếng: “Anh nhìn em làm gì?”“Không có gì.” Lục Khởi cười tự giễu, sau đó quay đầu đi.Lục Khởi à Lục Khởi, mày rõ ràng biết cô ấy chậm chạp với tình cảm thế nào, nếu không trực tiếp nói cho cô ấy biết, cô ấy căn bản sẽ không biết mày thích cô ấy, cũng sẽ không nghĩ đến mặt này.Cho nên mày muốn dùng ánh mắt nói với cô ấy, để cô ấy hiểu rõ tấm lòng mày, thực sự là nằm mơ.Dù trong lòng Lục Khởi suy nghĩ rõ ràng như vậy, biết mình nên trực tiếp nói với Bạch Dương, mình thích cô.Nhưng mỗi lần lời đến bên miệng, anh đều nói không ra lời.Sợ hãi, căng thẳng trong lòng khiến anh không cách nào bước ra bước này.Cho nên, anh định sẵn là người bị bỏ lại, thua Phó Kình Hiên.Hai người ở trong công viên khoảng nửa tiếng.Trong thời gian này, hai người câu được câu chăng nói chuyện, bầu không khí rõ ràng có chút kỳ quái, hoàn toàn không phải bầu không khí khi họ ở chung lúc bình thường.Điều này khiến Bạch Dương vừa bất đắc dĩ, cũng không có cách nào.Trời dần tối.Bạch Dương đứng dậy: “Không còn sớm nữa, Khởi, chúng ta về đi.”Lục Khởi cũng ngẩng đầu nhìn trời: “Được, đi thôi.”Hai người ra khỏi công viên, đi tới chỗ đậu xe.Bạch Dương nhìn xe mình, không nhìn thấy xe của Lục Khởi, không nhịn được hỏi: “Xe anh đâu?”“Anh kêu trợ lý đưa đến, lại kêu trợ lý đi rồi, nên không có xe-” Lục Khởi giơ hai tay bất đắc dĩ.Khóe miệng Bạch Dương giật giật, nói: “Ngồi xe em đi, đưa em về trước, rồi anh lái xe đi”“Được, vậy anh lái xe.” Lục Khởi vươn tay ra.Bạch Dương cũng không tranh với anh, đưa chìa khóa cho anh.Lục Khởi nhận chìa khóa, ấn nút mở khóa, xe kêu lên một tiếng, hai người kéo mở cửa xe ngồi vào, lái vê vịnh Tiên Thủy.Do trên đường hơi kẹt xe, đợi đến vịnh Tiên Thủy, đã là hai giờ sau rồi.Lúc này, cũng đã sắp chín giờ.Lục Khởi dừng xe bên đường, Bạch Dương mở cửa xuống xe, phất phất tay với anh, đi về phía tòa chung cư.Lục Khởi nhìn bóng lưng cô, tay đặt trên vô lăng bỗng siết chặt, như đang ẩn nhẫn gì đó.Vài giây sau, anh hít thở sâu, lập tức buông tay khỏi vô lăng, mở cửa xe, chạy như bay về phía cô.Anh chạy rất vội, hai ba bước đã tới phía sau Bạch Dương.Bạch Dương cảm thấy có người sau lưng, đang định quay đầu, bỗng cảm thấy cánh †ay mình bị người ta bắt lấy.Sau đó, cánh tay bắt lấy tay cô, kéo mạnh.Toàn thân cô bị buộc quay lại, thân thể nhào về phía trước, cuối cùng đụng vào vòng ôm không tính là quá rắn chắc, nhưng lại rất ấm áp.
Chương 1357
Bạch Dương nghi hoặc ‘ừ một tiếng: “Anh nhìn em làm gì?”
“Không có gì.” Lục Khởi cười tự giễu, sau đó quay đầu đi.
Lục Khởi à Lục Khởi, mày rõ ràng biết cô ấy chậm chạp với tình cảm thế nào, nếu không trực tiếp nói cho cô ấy biết, cô ấy căn bản sẽ không biết mày thích cô ấy, cũng sẽ không nghĩ đến mặt này.
Cho nên mày muốn dùng ánh mắt nói với cô ấy, để cô ấy hiểu rõ tấm lòng mày, thực sự là nằm mơ.
Dù trong lòng Lục Khởi suy nghĩ rõ ràng như vậy, biết mình nên trực tiếp nói với Bạch Dương, mình thích cô.
Nhưng mỗi lần lời đến bên miệng, anh đều nói không ra lời.
Sợ hãi, căng thẳng trong lòng khiến anh không cách nào bước ra bước này.
Cho nên, anh định sẵn là người bị bỏ lại, thua Phó Kình Hiên.
Hai người ở trong công viên khoảng nửa tiếng.
Trong thời gian này, hai người câu được câu chăng nói chuyện, bầu không khí rõ ràng có chút kỳ quái, hoàn toàn không phải bầu không khí khi họ ở chung lúc bình thường.
Điều này khiến Bạch Dương vừa bất đắc dĩ, cũng không có cách nào.
Trời dần tối.
Bạch Dương đứng dậy: “Không còn sớm nữa, Khởi, chúng ta về đi.”
Lục Khởi cũng ngẩng đầu nhìn trời: “Được, đi thôi.”
Hai người ra khỏi công viên, đi tới chỗ đậu xe.
Bạch Dương nhìn xe mình, không nhìn thấy xe của Lục Khởi, không nhịn được hỏi: “Xe anh đâu?”
“Anh kêu trợ lý đưa đến, lại kêu trợ lý đi rồi, nên không có xe-” Lục Khởi giơ hai tay bất đắc dĩ.
Khóe miệng Bạch Dương giật giật, nói: “Ngồi xe em đi, đưa em về trước, rồi anh lái xe đi”
“Được, vậy anh lái xe.” Lục Khởi vươn tay ra.
Bạch Dương cũng không tranh với anh, đưa chìa khóa cho anh.
Lục Khởi nhận chìa khóa, ấn nút mở khóa, xe kêu lên một tiếng, hai người kéo mở cửa xe ngồi vào, lái vê vịnh Tiên Thủy.
Do trên đường hơi kẹt xe, đợi đến vịnh Tiên Thủy, đã là hai giờ sau rồi.
Lúc này, cũng đã sắp chín giờ.
Lục Khởi dừng xe bên đường, Bạch Dương mở cửa xuống xe, phất phất tay với anh, đi về phía tòa chung cư.
Lục Khởi nhìn bóng lưng cô, tay đặt trên vô lăng bỗng siết chặt, như đang ẩn nhẫn gì đó.
Vài giây sau, anh hít thở sâu, lập tức buông tay khỏi vô lăng, mở cửa xe, chạy như bay về phía cô.
Anh chạy rất vội, hai ba bước đã tới phía sau Bạch Dương.
Bạch Dương cảm thấy có người sau lưng, đang định quay đầu, bỗng cảm thấy cánh †ay mình bị người ta bắt lấy.
Sau đó, cánh tay bắt lấy tay cô, kéo mạnh.
Toàn thân cô bị buộc quay lại, thân thể nhào về phía trước, cuối cùng đụng vào vòng ôm không tính là quá rắn chắc, nhưng lại rất ấm áp.
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… Chương 1357Bạch Dương nghi hoặc ‘ừ một tiếng: “Anh nhìn em làm gì?”“Không có gì.” Lục Khởi cười tự giễu, sau đó quay đầu đi.Lục Khởi à Lục Khởi, mày rõ ràng biết cô ấy chậm chạp với tình cảm thế nào, nếu không trực tiếp nói cho cô ấy biết, cô ấy căn bản sẽ không biết mày thích cô ấy, cũng sẽ không nghĩ đến mặt này.Cho nên mày muốn dùng ánh mắt nói với cô ấy, để cô ấy hiểu rõ tấm lòng mày, thực sự là nằm mơ.Dù trong lòng Lục Khởi suy nghĩ rõ ràng như vậy, biết mình nên trực tiếp nói với Bạch Dương, mình thích cô.Nhưng mỗi lần lời đến bên miệng, anh đều nói không ra lời.Sợ hãi, căng thẳng trong lòng khiến anh không cách nào bước ra bước này.Cho nên, anh định sẵn là người bị bỏ lại, thua Phó Kình Hiên.Hai người ở trong công viên khoảng nửa tiếng.Trong thời gian này, hai người câu được câu chăng nói chuyện, bầu không khí rõ ràng có chút kỳ quái, hoàn toàn không phải bầu không khí khi họ ở chung lúc bình thường.Điều này khiến Bạch Dương vừa bất đắc dĩ, cũng không có cách nào.Trời dần tối.Bạch Dương đứng dậy: “Không còn sớm nữa, Khởi, chúng ta về đi.”Lục Khởi cũng ngẩng đầu nhìn trời: “Được, đi thôi.”Hai người ra khỏi công viên, đi tới chỗ đậu xe.Bạch Dương nhìn xe mình, không nhìn thấy xe của Lục Khởi, không nhịn được hỏi: “Xe anh đâu?”“Anh kêu trợ lý đưa đến, lại kêu trợ lý đi rồi, nên không có xe-” Lục Khởi giơ hai tay bất đắc dĩ.Khóe miệng Bạch Dương giật giật, nói: “Ngồi xe em đi, đưa em về trước, rồi anh lái xe đi”“Được, vậy anh lái xe.” Lục Khởi vươn tay ra.Bạch Dương cũng không tranh với anh, đưa chìa khóa cho anh.Lục Khởi nhận chìa khóa, ấn nút mở khóa, xe kêu lên một tiếng, hai người kéo mở cửa xe ngồi vào, lái vê vịnh Tiên Thủy.Do trên đường hơi kẹt xe, đợi đến vịnh Tiên Thủy, đã là hai giờ sau rồi.Lúc này, cũng đã sắp chín giờ.Lục Khởi dừng xe bên đường, Bạch Dương mở cửa xuống xe, phất phất tay với anh, đi về phía tòa chung cư.Lục Khởi nhìn bóng lưng cô, tay đặt trên vô lăng bỗng siết chặt, như đang ẩn nhẫn gì đó.Vài giây sau, anh hít thở sâu, lập tức buông tay khỏi vô lăng, mở cửa xe, chạy như bay về phía cô.Anh chạy rất vội, hai ba bước đã tới phía sau Bạch Dương.Bạch Dương cảm thấy có người sau lưng, đang định quay đầu, bỗng cảm thấy cánh †ay mình bị người ta bắt lấy.Sau đó, cánh tay bắt lấy tay cô, kéo mạnh.Toàn thân cô bị buộc quay lại, thân thể nhào về phía trước, cuối cùng đụng vào vòng ôm không tính là quá rắn chắc, nhưng lại rất ấm áp.