Hải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong…
Chương 1397
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… Chương 1397Bà cụ bất chợt nở nụ cười: “Dương Dương đến rồi đấy à.”Phó Kình Hiên tức tốc ngoái lại, quả nhiên đã thấy Bạch Dương.Bạch Dương cũng không ngờ Phó Kình Hiên cũng tình cờ ở đây như thế này. Sau khi bất ngờ thoáng chốc qua đi, cô dời ánh mắt khỏi anh, vờ như không trông thấy, cười đáp lại bà cụ: “Cháu chào bà ạ.”“Dương Dương ngồi đi cháu.” Bà cụ vỗ vào vị trí ngay cạnh.Bạch Dương lắc đầu: “Thôi bà ạ. Cháu đến chào bà đây. Không còn sớm nữa, cháu muốn về trước.”“Vậy à? Thế thôi cũng được.” Bà cụ cũng biết quả thực không còn sớm nữa, ngày mai cô còn phải đi làm, nên hiển nhiên cũng không níu giữ. Bà chống ba toong đứng dậy: “Cháu có uống rượu, không về một mình được. Bà bảo Kình Hiên đưa cháu về”Bảo Phó Kình Hiên đưa về?Bạch Dương vội vàng khước từ: “Thôi bà ơi. Cháu đặt tài xế được mà. Anh ấy cũng uống rượu, đưa cháu về sao được?”Khuôn mặt tuấn tú của Phó Kình Hiên sa sầm lại, nói: “Trương Trình không uống.Cậu ấy có thể đưa chúng ta về.”“Chúng ta?” Bạch Dương ngơ ngác.Phó Kình Hiên đặt tách trà xuống rồi cũng đứng lên: “Bà nội, cũng đến lúc cháu phải đi rồi. Vừa hay để Trương Trình lái xe, cậu ấy cũng được tan làm sớm.”“Được. Vậy các cháu đi cùng nhau đi.” Bà cụ lườm anh.Đừng tưởng bà không biết rằng anh chỉ muốn kè kè bên Dương Dương.Nhưng tốt thôi, đây cũng vốn là ý nguyện ban đầu của bà cụ.Dù gì thì vừa rồi bà cũng bảo anh đưa Dương Dương về cơ mà.“Ơ, tôi không cần đi cùng các anh, tự tôi…”Bạch Dương còn định nói gì đó nữa thì bà cụ đã võ về bàn tay cô: “Thôi nào Dương Dương. Đi mau đi. Để hai đứa nó đưa cháu về bà cũng yên tâm. Đặt tài xế lạ bà không yên tâm đâu.”Nói dứt lời, bà cụ lại quay sang nhìn Phó Kình Hiên, cố tình làm ra vẻ nghiêm nghị cảnh cáo: “Kình Hiên, đưa Dương Dương về nhà an toàn đấy. Dương Dương nó mà có làm sao, bà chỉ hỏi tội mình cháu thôi.”“Vâng.” Phó Kình Hiên gật đầu.Bạch Dương cười méo xệch.Hay lắm! Bà nội đã sắp xếp cho cô đâu vào đấy cả rồi, cô còn có thể làm thế nào được nữa?Nếu tiếp tục từ chối lại thành ra không nể mặt bà cụ.Thôi thì đành vậy.“Vậy thì xin phép bà, chúng cháu về ạ.”Bạch Dương chỉnh lại tóc, nói lời tạm biệt bà cụ.Nghe thấy cô nói là chúng cháư,, làn môi mỏng của Phó Kình Hiên khẽ nhếch lên.Bà cụ che miệng cười ha hả: “Được, được, được. Mau về đi.”Bạch Dương vâng lời, sóng đôi bên Phó Kình Hiên ra khỏi đình nghỉ mát.
Chương 1397
Bà cụ bất chợt nở nụ cười: “Dương Dương đến rồi đấy à.”
Phó Kình Hiên tức tốc ngoái lại, quả nhiên đã thấy Bạch Dương.
Bạch Dương cũng không ngờ Phó Kình Hiên cũng tình cờ ở đây như thế này. Sau khi bất ngờ thoáng chốc qua đi, cô dời ánh mắt khỏi anh, vờ như không trông thấy, cười đáp lại bà cụ: “Cháu chào bà ạ.”
“Dương Dương ngồi đi cháu.” Bà cụ vỗ vào vị trí ngay cạnh.
Bạch Dương lắc đầu: “Thôi bà ạ. Cháu đến chào bà đây. Không còn sớm nữa, cháu muốn về trước.”
“Vậy à? Thế thôi cũng được.” Bà cụ cũng biết quả thực không còn sớm nữa, ngày mai cô còn phải đi làm, nên hiển nhiên cũng không níu giữ. Bà chống ba toong đứng dậy: “Cháu có uống rượu, không về một mình được. Bà bảo Kình Hiên đưa cháu về”
Bảo Phó Kình Hiên đưa về?
Bạch Dương vội vàng khước từ: “Thôi bà ơi. Cháu đặt tài xế được mà. Anh ấy cũng uống rượu, đưa cháu về sao được?”
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Kình Hiên sa sầm lại, nói: “Trương Trình không uống.
Cậu ấy có thể đưa chúng ta về.”
“Chúng ta?” Bạch Dương ngơ ngác.
Phó Kình Hiên đặt tách trà xuống rồi cũng đứng lên: “Bà nội, cũng đến lúc cháu phải đi rồi. Vừa hay để Trương Trình lái xe, cậu ấy cũng được tan làm sớm.”
“Được. Vậy các cháu đi cùng nhau đi.” Bà cụ lườm anh.
Đừng tưởng bà không biết rằng anh chỉ muốn kè kè bên Dương Dương.
Nhưng tốt thôi, đây cũng vốn là ý nguyện ban đầu của bà cụ.
Dù gì thì vừa rồi bà cũng bảo anh đưa Dương Dương về cơ mà.
“Ơ, tôi không cần đi cùng các anh, tự tôi…”
Bạch Dương còn định nói gì đó nữa thì bà cụ đã võ về bàn tay cô: “Thôi nào Dương Dương. Đi mau đi. Để hai đứa nó đưa cháu về bà cũng yên tâm. Đặt tài xế lạ bà không yên tâm đâu.”
Nói dứt lời, bà cụ lại quay sang nhìn Phó Kình Hiên, cố tình làm ra vẻ nghiêm nghị cảnh cáo: “Kình Hiên, đưa Dương Dương về nhà an toàn đấy. Dương Dương nó mà có làm sao, bà chỉ hỏi tội mình cháu thôi.”
“Vâng.” Phó Kình Hiên gật đầu.
Bạch Dương cười méo xệch.
Hay lắm! Bà nội đã sắp xếp cho cô đâu vào đấy cả rồi, cô còn có thể làm thế nào được nữa?
Nếu tiếp tục từ chối lại thành ra không nể mặt bà cụ.
Thôi thì đành vậy.
“Vậy thì xin phép bà, chúng cháu về ạ.”
Bạch Dương chỉnh lại tóc, nói lời tạm biệt bà cụ.
Nghe thấy cô nói là chúng cháư,, làn môi mỏng của Phó Kình Hiên khẽ nhếch lên.
Bà cụ che miệng cười ha hả: “Được, được, được. Mau về đi.”
Bạch Dương vâng lời, sóng đôi bên Phó Kình Hiên ra khỏi đình nghỉ mát.
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… Chương 1397Bà cụ bất chợt nở nụ cười: “Dương Dương đến rồi đấy à.”Phó Kình Hiên tức tốc ngoái lại, quả nhiên đã thấy Bạch Dương.Bạch Dương cũng không ngờ Phó Kình Hiên cũng tình cờ ở đây như thế này. Sau khi bất ngờ thoáng chốc qua đi, cô dời ánh mắt khỏi anh, vờ như không trông thấy, cười đáp lại bà cụ: “Cháu chào bà ạ.”“Dương Dương ngồi đi cháu.” Bà cụ vỗ vào vị trí ngay cạnh.Bạch Dương lắc đầu: “Thôi bà ạ. Cháu đến chào bà đây. Không còn sớm nữa, cháu muốn về trước.”“Vậy à? Thế thôi cũng được.” Bà cụ cũng biết quả thực không còn sớm nữa, ngày mai cô còn phải đi làm, nên hiển nhiên cũng không níu giữ. Bà chống ba toong đứng dậy: “Cháu có uống rượu, không về một mình được. Bà bảo Kình Hiên đưa cháu về”Bảo Phó Kình Hiên đưa về?Bạch Dương vội vàng khước từ: “Thôi bà ơi. Cháu đặt tài xế được mà. Anh ấy cũng uống rượu, đưa cháu về sao được?”Khuôn mặt tuấn tú của Phó Kình Hiên sa sầm lại, nói: “Trương Trình không uống.Cậu ấy có thể đưa chúng ta về.”“Chúng ta?” Bạch Dương ngơ ngác.Phó Kình Hiên đặt tách trà xuống rồi cũng đứng lên: “Bà nội, cũng đến lúc cháu phải đi rồi. Vừa hay để Trương Trình lái xe, cậu ấy cũng được tan làm sớm.”“Được. Vậy các cháu đi cùng nhau đi.” Bà cụ lườm anh.Đừng tưởng bà không biết rằng anh chỉ muốn kè kè bên Dương Dương.Nhưng tốt thôi, đây cũng vốn là ý nguyện ban đầu của bà cụ.Dù gì thì vừa rồi bà cũng bảo anh đưa Dương Dương về cơ mà.“Ơ, tôi không cần đi cùng các anh, tự tôi…”Bạch Dương còn định nói gì đó nữa thì bà cụ đã võ về bàn tay cô: “Thôi nào Dương Dương. Đi mau đi. Để hai đứa nó đưa cháu về bà cũng yên tâm. Đặt tài xế lạ bà không yên tâm đâu.”Nói dứt lời, bà cụ lại quay sang nhìn Phó Kình Hiên, cố tình làm ra vẻ nghiêm nghị cảnh cáo: “Kình Hiên, đưa Dương Dương về nhà an toàn đấy. Dương Dương nó mà có làm sao, bà chỉ hỏi tội mình cháu thôi.”“Vâng.” Phó Kình Hiên gật đầu.Bạch Dương cười méo xệch.Hay lắm! Bà nội đã sắp xếp cho cô đâu vào đấy cả rồi, cô còn có thể làm thế nào được nữa?Nếu tiếp tục từ chối lại thành ra không nể mặt bà cụ.Thôi thì đành vậy.“Vậy thì xin phép bà, chúng cháu về ạ.”Bạch Dương chỉnh lại tóc, nói lời tạm biệt bà cụ.Nghe thấy cô nói là chúng cháư,, làn môi mỏng của Phó Kình Hiên khẽ nhếch lên.Bà cụ che miệng cười ha hả: “Được, được, được. Mau về đi.”Bạch Dương vâng lời, sóng đôi bên Phó Kình Hiên ra khỏi đình nghỉ mát.