Hải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong…
Chương 1431
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… Chương 1431Đây là…Bạch Dương vội vàng bỏ món trang sức xuống, đưa tay cầm thứ vật phát sáng trên ga trải giường lên.“Măng séc!” Bạch Dương cầm chiếc măng séc lên nhìn, cô vừa nhìn đã nhận ra món đồ này ở trên áo sơ mi nam, hơn nữa còn là loại kim cương xanh có giá không hề rẻ.Mà bên cạnh cô, người đàn ông duy nhất có thể dùng một món đồ xa xỉ như kim cương xanh để làm măng séc thì chỉ có một mình Phó Kình Hiên thôi!Thế nên chiếc măng séc này rõ ràng là của Phó Kình Hiên.Chỉ có điều là tại sao măng séc của anh lại ở trên giường cô, hơn nữa còn là ở giữa giường nữa.Nếu nói Phó Kình Hiên không cẩn thận làm rơi thì không thể nào rơi ở trên giường được, phải là rơi dưới nên nhà mới đúng chứ.Nhưng nó lại xuất hiện trên giường…Bạch Dương mở to mắt, nghĩ đến điều gì đó, cô siết chặt chiếc măng séc trong tay.Không lẽ tối qua anh không hề đi?Nghĩ đến khả năng này, Bạch Dương vội vàng cúi đầu quan sát giường của mình.Cuối cùng cô nhìn thấy chiếc gối bị lõm xuống, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng.Anh anh anh…Bây giờ Bạch Dương đã có thể chắc chắn rằng tối qua Phó Kình Hiên không hề đi mà qua đêm ở nhà của cô, hơn nữa còn ngủ ngay bên cạnh cô.Người đàn ông này đắc ý quá rồi đấy?Mặc dù hôm qua cô đã đồng ý, không từ chối sự theo đuổi của Phó Kình Hiên, cho anh cơ hội theo đuổi nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể trèo lên giường của côi Mặc dù ngoài mặt Bạch Dương tức giận như vậy nhưng trong lòng cô lại không hề cảm thấy bực tức, thậm chí còn cảm thấy hơi buồn cười.Được voi đòi Hai Bà Trưng đúng là để nói về Phó Kình Hiên.“Cục cưng, em mua bữa sáng lúc nào vậy?” Lúc này tự nhiên bên ngoài cửa vang lên tiếng của Lục Khởi.Bạch Dương cầm lại món trang sức cô vừa đặt xuống ban nãy lên, đi về phía cửa, mở cửa ra rồi trả lời: “Em đâu có mua đồ ăn sáng?”“Không mua á? Vậy những thứ này từ đâu ra vậy?” Lục Khởi mở túi đồ ăn sáng ra.Bạch Dương tìm một cái hộp, bỏ món đồ trang sức vào rồi mới đi tới xem chỗ đồ ăn sáng mà Lục Khởi nói.Vừa nhìn thấy vậy, cô lập tức hiểu ra có chuyện gì, đang định trả lời thì tự nhiên nghe thấy Lục Khởi nói: “Ấy? Ở đây có một †ờ giấy này.”Giấy?Bạch Dương bất ngờ, cô lập tức buông chiếc hộp xuống, giật tờ giấy khỏi tay Lục Khởi: “Cái này anh không xem được.”Cô đã biết ai là người mua bữa sáng, nhất định là Phó Kình Hiên rồi.Vậy nên tờ giấy này nhất định là do Phó Kình Hiên để lại.Cô không biết Phó Kình Hiên viết gì trong đó, nhưng nhỡ đâu anh viết mấy lời sến súa, để Lục Khởi nhìn thấy thì xấu hổ chết mất.
Chương 1431
Đây là…
Bạch Dương vội vàng bỏ món trang sức xuống, đưa tay cầm thứ vật phát sáng trên ga trải giường lên.
“Măng séc!” Bạch Dương cầm chiếc măng séc lên nhìn, cô vừa nhìn đã nhận ra món đồ này ở trên áo sơ mi nam, hơn nữa còn là loại kim cương xanh có giá không hề rẻ.
Mà bên cạnh cô, người đàn ông duy nhất có thể dùng một món đồ xa xỉ như kim cương xanh để làm măng séc thì chỉ có một mình Phó Kình Hiên thôi!
Thế nên chiếc măng séc này rõ ràng là của Phó Kình Hiên.
Chỉ có điều là tại sao măng séc của anh lại ở trên giường cô, hơn nữa còn là ở giữa giường nữa.
Nếu nói Phó Kình Hiên không cẩn thận làm rơi thì không thể nào rơi ở trên giường được, phải là rơi dưới nên nhà mới đúng chứ.
Nhưng nó lại xuất hiện trên giường…
Bạch Dương mở to mắt, nghĩ đến điều gì đó, cô siết chặt chiếc măng séc trong tay.
Không lẽ tối qua anh không hề đi?
Nghĩ đến khả năng này, Bạch Dương vội vàng cúi đầu quan sát giường của mình.
Cuối cùng cô nhìn thấy chiếc gối bị lõm xuống, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng.
Anh anh anh…
Bây giờ Bạch Dương đã có thể chắc chắn rằng tối qua Phó Kình Hiên không hề đi mà qua đêm ở nhà của cô, hơn nữa còn ngủ ngay bên cạnh cô.
Người đàn ông này đắc ý quá rồi đấy?
Mặc dù hôm qua cô đã đồng ý, không từ chối sự theo đuổi của Phó Kình Hiên, cho anh cơ hội theo đuổi nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể trèo lên giường của côi Mặc dù ngoài mặt Bạch Dương tức giận như vậy nhưng trong lòng cô lại không hề cảm thấy bực tức, thậm chí còn cảm thấy hơi buồn cười.
Được voi đòi Hai Bà Trưng đúng là để nói về Phó Kình Hiên.
“Cục cưng, em mua bữa sáng lúc nào vậy?” Lúc này tự nhiên bên ngoài cửa vang lên tiếng của Lục Khởi.
Bạch Dương cầm lại món trang sức cô vừa đặt xuống ban nãy lên, đi về phía cửa, mở cửa ra rồi trả lời: “Em đâu có mua đồ ăn sáng?”
“Không mua á? Vậy những thứ này từ đâu ra vậy?” Lục Khởi mở túi đồ ăn sáng ra.
Bạch Dương tìm một cái hộp, bỏ món đồ trang sức vào rồi mới đi tới xem chỗ đồ ăn sáng mà Lục Khởi nói.
Vừa nhìn thấy vậy, cô lập tức hiểu ra có chuyện gì, đang định trả lời thì tự nhiên nghe thấy Lục Khởi nói: “Ấy? Ở đây có một †ờ giấy này.”
Giấy?
Bạch Dương bất ngờ, cô lập tức buông chiếc hộp xuống, giật tờ giấy khỏi tay Lục Khởi: “Cái này anh không xem được.”
Cô đã biết ai là người mua bữa sáng, nhất định là Phó Kình Hiên rồi.
Vậy nên tờ giấy này nhất định là do Phó Kình Hiên để lại.
Cô không biết Phó Kình Hiên viết gì trong đó, nhưng nhỡ đâu anh viết mấy lời sến súa, để Lục Khởi nhìn thấy thì xấu hổ chết mất.
Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!Tác giả: Thanh NhãTruyện Ngôn TìnhHải Thành đầu tháng chạp năm nay lạnh hơn so với năm ngoái. Bạch Dương thất thần vùi mặt vào ghế sofa nghe tiếng mẹ chồng Vu Y Cơ chửi bới dưới nhà. “Bạch Dương, coi như cô không sinh được con cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn không nấu cơm đi! Cô muốn để tôi và Tiểu Duy nhịn đói đúng không?” Cô gả cho Phó Kinh Hiên sáu năm, ngày nào mẹ chồng cũng ở sau lưng mắng cô là đồ gà mái không biết đẻ trứng. Nhưng nào có ai biết rằng ngay từ đầu chồng cô chưa từng chạm vào cô lần nào. “Mau xuống đây sắp xếp lại cặp sách cho tôi, tôi còn phải đến trường đấy!” Ngay sau đó là tiếng thúc giục của một thiếu niên. Phó Kình Duy là em trai của Phó Kình Hiên, chính là một thằng nhóc nghịch ngợm không coi ai ra gì, trước đây còn hành hạ Bạch Dương không ít lần. Trong suy nghĩ của cậu ta, người chị dâu mà anh trai cưới về này còn dễ uốn nắn hơn cả bột mì. Bạch Dương xuống nhà, máy móc đi vào phòng bếp nấu cơm, chuẩn bị cặp sách và cơm hộp cho em chồng. “Mẹ, con nấu cơm xong… Chương 1431Đây là…Bạch Dương vội vàng bỏ món trang sức xuống, đưa tay cầm thứ vật phát sáng trên ga trải giường lên.“Măng séc!” Bạch Dương cầm chiếc măng séc lên nhìn, cô vừa nhìn đã nhận ra món đồ này ở trên áo sơ mi nam, hơn nữa còn là loại kim cương xanh có giá không hề rẻ.Mà bên cạnh cô, người đàn ông duy nhất có thể dùng một món đồ xa xỉ như kim cương xanh để làm măng séc thì chỉ có một mình Phó Kình Hiên thôi!Thế nên chiếc măng séc này rõ ràng là của Phó Kình Hiên.Chỉ có điều là tại sao măng séc của anh lại ở trên giường cô, hơn nữa còn là ở giữa giường nữa.Nếu nói Phó Kình Hiên không cẩn thận làm rơi thì không thể nào rơi ở trên giường được, phải là rơi dưới nên nhà mới đúng chứ.Nhưng nó lại xuất hiện trên giường…Bạch Dương mở to mắt, nghĩ đến điều gì đó, cô siết chặt chiếc măng séc trong tay.Không lẽ tối qua anh không hề đi?Nghĩ đến khả năng này, Bạch Dương vội vàng cúi đầu quan sát giường của mình.Cuối cùng cô nhìn thấy chiếc gối bị lõm xuống, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng.Anh anh anh…Bây giờ Bạch Dương đã có thể chắc chắn rằng tối qua Phó Kình Hiên không hề đi mà qua đêm ở nhà của cô, hơn nữa còn ngủ ngay bên cạnh cô.Người đàn ông này đắc ý quá rồi đấy?Mặc dù hôm qua cô đã đồng ý, không từ chối sự theo đuổi của Phó Kình Hiên, cho anh cơ hội theo đuổi nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể trèo lên giường của côi Mặc dù ngoài mặt Bạch Dương tức giận như vậy nhưng trong lòng cô lại không hề cảm thấy bực tức, thậm chí còn cảm thấy hơi buồn cười.Được voi đòi Hai Bà Trưng đúng là để nói về Phó Kình Hiên.“Cục cưng, em mua bữa sáng lúc nào vậy?” Lúc này tự nhiên bên ngoài cửa vang lên tiếng của Lục Khởi.Bạch Dương cầm lại món trang sức cô vừa đặt xuống ban nãy lên, đi về phía cửa, mở cửa ra rồi trả lời: “Em đâu có mua đồ ăn sáng?”“Không mua á? Vậy những thứ này từ đâu ra vậy?” Lục Khởi mở túi đồ ăn sáng ra.Bạch Dương tìm một cái hộp, bỏ món đồ trang sức vào rồi mới đi tới xem chỗ đồ ăn sáng mà Lục Khởi nói.Vừa nhìn thấy vậy, cô lập tức hiểu ra có chuyện gì, đang định trả lời thì tự nhiên nghe thấy Lục Khởi nói: “Ấy? Ở đây có một †ờ giấy này.”Giấy?Bạch Dương bất ngờ, cô lập tức buông chiếc hộp xuống, giật tờ giấy khỏi tay Lục Khởi: “Cái này anh không xem được.”Cô đã biết ai là người mua bữa sáng, nhất định là Phó Kình Hiên rồi.Vậy nên tờ giấy này nhất định là do Phó Kình Hiên để lại.Cô không biết Phó Kình Hiên viết gì trong đó, nhưng nhỡ đâu anh viết mấy lời sến súa, để Lục Khởi nhìn thấy thì xấu hổ chết mất.